Tại sao có một số người không cần làm gì cả vẫn có thể dễ dàng đạt được những thứ mà cô ta vĩnh viễn không đạt được. . ."
Câu nói này của Liễu Âm Âm khiến Tô Cẩm Tố hồi tưởng lại trong đầu, câu nói này thoạt nghe thì không có gì, nhưng nghĩ lại, người có thể nói ra câu nói này tâm tư thật sự đơn thuần như bà nghĩ ban đầu sao? Câu nói này, rõ ràng mang đầy sự đố kị và không cam lòng.
Tô Chanh không cần làm gì cũng có thể có được toàn bộ của tài sản của bà, mà Liễu Âm Âm lại vĩnh viễn không chiếm được, bởi vậy làm ra một chút ‘Chuyện’ cũng chẳng có gì lạ. Đố kị là một loại cảm xúc đáng sợ có thể đẩy người ta tới vực sâu không cách nào tự kềm chế, biến thành ác quỷ diện mạo xấu xí.
Chỉ là. . . Liễu Âm Âm lại là làm sao biết Tô Chanh sự tình? Như thế nào lại biết nàng cố ý đem toàn bộ tài sản để lại cho Tô Chanh? Bây giờ nghĩ lại, ban đầu ở phòng ăn Liễu Âm Âm nhìn thấy Tô Chanh lần đầu tiên hình như là có một ít kinh ngạc?
Tô Cẩm Tố trầm mặc không nói.
Rất nhiều chuyện nếu không suy nghĩ cẩn thận sẽ không phát hiện ra điều gì, sau khi nghĩ lại sẽ khiến người ta không dám suy nghĩ sâu xa ẩn ý bên trong.
“Bà nội?” Liễu Âm Âm thấy Tô Cẩm Tố một mực không mở miệng, cắn cắn môi, lo lắng gọi bà một tiếng. Bà cụ này rõ ràng đã hiểu ý của cô ta, vì sao vẫn chậm chạp không mở miệng nói muốn giúp cô ta chứ? Bà ta đang suy nghĩ cái gì? Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào? Trong lòng Liễu Âm Âm thoáng hiện lên một tia u ám, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn là biểu cảm đáng thương.
Tô Cẩm Tố hoàn hồn trở lại, không chút biến sắc nhìn thoáng qua khuôn mặt tràn đầy nước mắt Liễu Âm Âm, nếp nhăn trên đôi mắt nhăn lại, sau đó yêu thương vỗ vỗ tay Liễu Âm Âm: “Ta biết rồi, cháu đi ra ngoài trước đi."
Liễu Âm Âm gật gật đầu, biết rõ đạo lý dục tốc bất đạt, cũng biết chừng mực nên không yêu cầu sự đảm bảo từ Tô Cẩm Tố . Dù sao bà cụ cuối cùng vẫn sẽ đáp ứng, mặc dù Liễu Âm Âm không biết hiện tại bà ta đang suy nghĩ gì, nhưng dù sao cũng không liên quan đến cô ta, một tháng nay cô ta đều ở ký túc xá của chương trình, bị thu cả điện thoại di động, cách ly với thế giới bên ngoài, cô ta có thể làm gì chứ?
Bất kể từ thời gian hay là vị trí địa lý, cô ta đều không có điều kiện này, huống chi cô ta cũng không biết gì cả, cô ta có lý do gì để làm hại Tô Chanh chứ? Tô Cẩm Tố làm sao có thể hoài nghi cô ta được. Kiếp trước cô ta không biết gì cả, Tô Cẩm Tố vô cùng tin tưởng cô ta. Kiếp này Liễu Âm Âm sống lại, biết được tất cả mọi chuyện, thiên thời địa lợi, càng không có khả năng thất bại.
Liễu Âm Âm xoay người, lộ ra một nụ cười gượng ép, kéo cửa thư phòng chậm rãi đi ra ngoài.
Sau khi cửa thư phòng bị đóng lại, Tô Cẩm Tố ánh mắt sắc bén nhìn về phía t một đống giấy trắng trên bàn.
Loại trừ tất cả những khả năng không thể, vậy cũng chỉ có thể là người bên cạnh bà giở trò quỷ, ví dụ như, trợ lý của bà, Trương Kỳ.
Mặc dù bà chưa từng nói với Trương Kỳ tài sản của bà sẽ để lại cho ai, nhưng Trương Kỳ đã đi theo bà mười mấy năm, có khả năng đã đoán ra được điều gì đó. Nếu như Trương Kỳ phản bội bà thì mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.
Tô Cẩm Tố không muốn đánh rắn động cỏ, trầm mặc một hồi, Tô Cẩm Tố đầu tiên là gọi một cú điện thoại, cho người đi điều tra lai lịch của Liễu Âm Âm.
Sau đó, lại ấn gọi một số điện thoại: “A lô, là luật sự Trịnh phải không. . ."
. . .
Sau khi Liễu Âm Âm ra ngoài cũng gửi tin nhắn cho người nào đó, nói cho hắn biết kế hoạch tiếp theo của cô ta. Sau đó lập tức xoá bỏ đoạn tin nhắn này, tất cả đều được tiến hành một cách bí mật.
Sống khi cô ta trọng sinh, nếu như nói có biến số thì Tô Chanh chính là biến số lớn nhất, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta. Phế vật này đã thay đổi hoàn toàn, tính cách hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước, không còn ngông cuồng tự cao tự đại, làm một số chuyện khiến cho người ta chán ghét nữa. Chẳng lẽ Tô Chanh cũng trọng sinh sao? Không thể nào, nếu như Tô Chanh cũng sống lại nhất định sẽ tới tìm cô ta báo thù, không thể lâu như vậy mà không có một chút động tĩnh nào. Hơn nữa lần trước ở nhà hàng Tô Chanh cũng không nhận ra cô ta, tuyệt đối không có khả năng trọng sinh.
Liễu Âm Âm nghĩ không ra nguyên nhân tính cách của Tô Chanh thay đổi, nhưng không sao, cho dù thay đổi hay không thì hòn đá ngáng chân cô ta là Tô Chanh cũng không thể giữ được.
Chỉ là sự thay đổi của phế vật Tô Chanh này khiến cho cô ta hơi khó giải quyết, kiếp trước cô ta căn bản không cần hao tổn tâm lực xử lý bao cỏ Tô Chanh này, mà hiện tại trở ngại lớn nhất của cô ta lại chính là Tô Chanh.
Liễu Âm Âm thu lại nụ cười.
——
Hòn đá ngáng chân Tô Chanh đang mất ăn mất ngủ để vẽ truyện tranh, bởi vì trận phong ba lần trước, tâm trạng của Tô Chanh mặc dù không bị ảnh hưởng, vẫn ăn uống đầy đủ, nhưng cảm hứng thì bị đứt đoạn. . . chuyện gì đây! Chuyện này làm Tô Chanh rất tức giận, cô dù không được tính là hạ bút như thần, nhưng chí ít có thể vẽ trôi chảy lưu loát.
Hiện tại Tô Chanh mỗi ngày đều vò đầu bứt tai, nghĩ không ra phải tiếp tục vẽ thế nào. Đương nhiên cũng có thể không phải do chuyện bị hắc, mà là bởi vì nội dung truyện đã chuyển sang bước ngoặt mới, Đạo Minh Quyết và Mộ Dung Thành sắp phải chia ly, Tô Chanh chưa từng trải qua chuyện sinh ly tử biệt nên không biết làm sao để vẽ ra được cảm giác bi thương đó.
Quả cam nhỏ tròn trịa, cô chỉ là một hoạ sĩ vẽ truyện tranh ngớ ngẩn!
Nhưng Tô Chanh không có khả năng thừa nhận con người hoàn mỹ như cô lại có khuyết điểm, cho nên cô quy tất cả là do người khác ảnh hưởng đến cô, mà không phải do cô gà.
Trương Nhược Ngọc nói đây là hội chứng ngớ ngẩn do sự tự tin thái quá gây ra.
Tô Chanh cho rằng loại tâm lý này rất tốt, đúng không, vì sao chuyện gì cũng phải tìm nguyên nhân từ chính mình, bất chấp tất cả đẩy cho người khác không phải là vui vẻ rồi sao?
Logic max điểm!
Bởi vì không có cảm hứng nên Tô Chanh lười biếng lướt web, lúc thì xem tin tức bát quái của giới giải trí, một lúc lại xem soái ca mỹ nữ, xem đến quên trời quê đất.
Sau đó lại vào Weibo xem Weibo của Dâu Tây Thanh Thanh. Sau khi chân tướng sự việc được làm sáng tỏ, Dâu Tây Thanh Thanh bị chê cười khắp nơi, Weibo mới nhất bị chửi bới ít nhất phải đến 10.000 bình luận, Tô Chanh còn tưởng rằng cô ta sẽ giả chết, không ngờ ngày hôm sau cô ta đã đăng bài xin lỗi, lời lẽ chân thanh, đồng thời cũng biểu thị về sau sẽ rút khỏi giới vẽ truyện tranh, sau đó ghim bài xin lỗi này lên nổi bật.
Tô Chanh không ngờ người này vẫn còn sót lại chút liêm sỉ, lại còn biết nói xin lỗi?
Chẳng qua đây đều là điều cô ta nên làm!
Tô Chanh đóng Weibo, ổn định lại tâm trạng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tình tiết.
Nội dung Manga:
Cha mẹ Đạo Minh đã lựa chọn về quê sau khi kinh doanh thất bại.
Những biến cố trong gia đình khiến gia đình bốn người vốn được coi là vui vẻ này trở nên vô cùng trầm lặng.
Đạo Minh Quyết không có bất kỳ tình cảm nào với cha mẹ ruột, vì vậy anh chọn ở lại Bắc Thành. Cha mẹ Đạo Minh căn bản không cách nào chi phối được quyết định của Đạo Minh Quyết, vì vậy họ chỉ có thể để lại cho anh ta một khoản tiền, sau đó đưa Mộ Dung Thành về quê.
Đem trước khi ly biệt.
Mộ Dung Thành cùng nhóm huynh đệ uống rượu xong về nhà.
Trong con hẻm nhỏ trước cửa nhà vậy mà trông thấy tên mặt lạnh Đạo Minh Quyết kia, rất kinh ngạc.
Mộ Dung Thành rất hoài nghi, Đạo Minh Quyết kiên quyết đợi trong ngõ là vì muốn quyết đấu với cậu ta một trận.
Thế là trước khi Đạo Minh Quyết ra tay Mộ Dung Thành đã đi trước một bước xuất chiêu bạch hạc lượng sí: "Có bản lĩnh thì phóng ngựa đến đây đi."
Đạo Minh Quyết: ". . ."
. . .
Nội dung chương trước Tô Chanh đã vẽ xong từ sớm, cũng đã gần xong, vất vả nghĩ cách để vẽ, Tô Chanh bận bịu đến mức cơm tối cũng chưa ăn, mất ăn mất ngủ vẽ cả một đêm cuối cùng cũng xong, đăng chương đã vẽ xong lên web, một mạch hoàn thành.
Tô Chanh thở ra một hơi, cầm điện thoại lên xem thời gian, hỏng bét, đã mười giờ tối, cô còn chưa ăn cơm tối.
Cô đã nói là hình như quên làm cái gì mà.
Thế là Tô Chanh bước ra khỏi thư phòng, xoa cằm nghĩ nghĩ ban đêm nên ăn gì, hai tối nay cô ăn rất nhiều, mặc dù không cân nặng tăng không đáng kể nhưng Tô Chanh vẫn có chút cảm giác tội lỗi, quyết định tối nay ăn ít một chút.
Sau khi quyết định ăn mì rau xanh thanh đạm, Tô Chanh đang định đi mở tủ lạnh thì điện thoại trên bàn rung lên.
Tần Quyết: "Xuống dưới đi.”
Tô Chanh: ". . ."
Muộn như vậy anh còn tới tìm cô làm gì? Không phải công việc của anh rất bận rộn sao, sao giờ này còn tới tìm cô, chẳng lẽ là có chuyện gì quan trọng sao? Nghĩ nghĩ, Tô Chanh cầm lấy chìa khoá, đi dép lê ra ngoài.
Cô phải nhanh chóng đi xuống, nếu muộn một chút đại thiếu gia lại không vui. Đại thiếu gia tôn quý vô cùng khó hầu hạ, tuy tính tình Tô Chanh hiền hoà vẫn thường xuyên bị anh xoi mói, trên đời này ngoài cô ra thì làm gì có ai có thể chịu đựng được tính xấu của anh chứ?
Đoán chừng cũng có rất nhiều người nhưng đều chỉ vì tiền và mặt của anh thôi.
Tô Chanh vừa đi vừa len lén ở mắng anh trong lòng, thấy gần đến cổng tiểu khu thì vội vàng tăng tốc.
Dưới bóng đêm đen kịt, ven đường tiểu khu được thắp sáng bởi đèn đường, gió đêm hơi lạnh, Tô Chanh chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay mỏng manh, gió thổi qua trên cánh tay nổi lên một tầng da gà.
Chưa đi được hai bước, Tô Chanh đã nhìn thấy thân ảnh đang đứng bên cạnh xa. Tần Quyết mặc âu phục phẳng phiu, thân cao chân dài lười biếng dựa lưng vào cửa xe, nhận ra Tô Chanh đang đi tới mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Chanh.
Sau đó.
Nhíu nhíu mày.
Tô Chanh thấy anh nhíu mày, bước chân do dự một giây, chỉ là một giây, lại rất nhanh bước về phía Tần Quyết. Cảm thấy không hiểu, cô đã xuống rất nhanh rồi, sao anh còn không vui chứ! Chẳng nhẽ anh tên là không vui sao?
À. . . Cô cũng không phải không có đầu óc! Mặc dù cô thường xuyên khiêm tốn nói mình không có đầu óc, nhưng cô không phải như thế!
"Tần Quyết." Tô Chanh bước nhỏ chạy đến trước mặt Tần Quyết, bởi vì chạy quá nhanh, lúc dừng lại có chút thở gấp.
“Em chạy vội như vậy làm gì?" Tần Quyết vươn tay kéo cô qua.
? ? ?
". . ."
Không nhanh chút anh lại không vui, đến rồi anh lại chê cô quá vội?
"Vội tới gặp anh mà.” Tô Chanh cong cong mắt, cười hì hì nói.
Quả nhiên sắc mặt của Tần Quyết tốt hơn một chút.
Tô Chanh vừa định mở miệng hỏi anh muộn như vậy còn đến làm gì, gió lạnh thổi tới, Tô Chanh không có khí chất hắt hơi một cái.
". . ."
Tô Chanh yên tĩnh một giây không nói chuyện, hít hít mũi.
Tần Quyết cũng không cười nhạo cô mà ân cần cởϊ áσ khoác âu phục ra khoác lên người cô, còn cúi cài từng cúc áo một. Ai nha, sắt thép thẳng nam vậy mà đã thông suốt rồi! Tô Chanh cười híp mắt nhìn chằm chằm Tần Quyết đang cài cúc áo cho cô.
Áo khoác của anh rất rộng, khoác lên thì còn được, sau khi mặc cẩn thận vào giống như trẻ con đang mặc đồ người lớn, vạt áo đều kéo tới dưới mông.
Tần Quyết cài cúc áo cho cô xong thì đứng thẳng người, bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi một câu: “Cả ngày hôm nay em làm gì?”
Tô Chanh nghĩ cô đã là bạn gái của Tần Quyết thì thái độ phải đúng mực, vấn đề anh hỏi, Tô Chanh nghiêm túc trả lời: “Buổi sáng em ngủ đến 10 giờ, sau đó làm bữa sáng, ăn xong bữa sáng thì xem hết hai tập mới nhất của bộ phim em đang theo dõi, ai nha, không ngờ phi tử kia xấu xa như vậy, em rất tức giận, vậy mà đoán sai rồi! Xem xong thì đã mười hai giờ rồi, đến giờ ăn trưa, em đã do dự giữa việc gọi đồ ăn ngoài và tự nấu ăn trong khoảng 5 phút, sau đó em lựa chọn gọi đồ ăn ngoài . . ."
Tô Chanh dài dòng văn tự mất ít nhất 10 phút để kể cho Tần Quyết nghe cả ngày hôm nay mình đã làm những gì, bài phát biểu vừa thối vừa dài dòng, còn hoàn toàn không tìm thấy trọng điểm.
Tần Quyết cũng không ngắt lời cô, anh im lặng lắng nghe và thỉnh thoảng đáp lại một câu, giống như cổ vũ Tô Chanh tiếp tục nói.
Tô Chanh được cổ vũ thì nói càng hăng hái!
"Sau đó em nhận được tin nhắn của anh, em một khắc cũng không có dừng, lập tức chạy xuống tìm anh.”
Tô Chanh cảm thấy câu cuối mà mình thêm vào rất hay, Tần Quyết nhất định có thể cảm nhận được tầm quan trọng và sự quan tâm mà cô dành cho anh.
Không ngờ sau khi cô nói xong sắc mặt Tần Quyết đen lại.
Qua nửa ngày mới nghe được anh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Cho nên đây chính là lý do cả ngày hôm nay em đều không liên lạc với anh?”
Tô Chanh: ". . ." Hỏng rồi, cô vậy mà quên mất chuyện mình còn có một người bạn trai!
Đây không phải là do cô đã quen với cuộc sống độc thân sao, đột nhiên có thêm một người bạn trai, cô vẫn chưa kịp thích ứng mà.
Vậy nên anh đến tìm cô muộn như vậy, không phải là để tính sổ với cô chứ? Thật nhỏ mọn!
Tô Chanh chột dạ sờ sờ mũi, nghĩ nghĩ rồi bắt đầu giảo biện, “Không phải là em sợ quấy rầy công việc của anh sao, thật ra em đang định nhắn tin cho anh nhưng anh lại nhắn cho em trước rồi.”
"Thật sao?" Tần Quyết không tin giật giật khóe miệng: “Vừa rồi em trình bày ít nhất cũng phải 10 phút nhưng em cũng không nói đến chuyện chuẩn bị nhắn tin cho anh, đừng nói là em quên, ngay cả việc em đi vệ sinh xong rửa tay mấy lần cũng có thể trình bày với anh một cách đầy đủ rõ ràng, chuyện quan trọng như vậy em có thể quên được sao?” Giọng nói có vẻ rất không vui.
Tô Chanh: ". . ." A, cô đã nói mà, sao anh có thể nghiêm túc đứng nghe cô nói một đống lời vô nghĩa như vậy, hoá ra là đang ở đây chờ cô lọt bẫy.
Đường đều bị anh chặn rồi cô còn nói thế nào được nữa?
Im lặng.
Tô Chanh thận trọng tiến lại một bước, sau đó tiến lên ôm eo anh, ngẩng đầu đáng thương nhìn anh: “Em thật sự quên mất, anh không tin em sao?”
Tần Quyết để kệ cho cô ôm, không nói gì.
Tô Chanh hung hăng nhón chân lên, hôn một cái lên khóe miệng của anh, “Thật mà.”
Tần Quyết: ". . ."
Dừng một chút anh ôm lấy eo của cô, mở miệng: “Đi ăn cơm với anh.”
Tô Chanh nghe xong, lập tức rời khỏi ngực anh, kinh ngạc nói: "Muộn như vậy mà anh còn chưa ăn cơm sao? Tần tổng vất vả rồi.”
"Đúng vậy, em có đi hay không?” Tần Quyết tức giận nhéo nhéo mặt cô, anh là đang chờ ai nên mới chưa ăn cơm!
Tô Chanh nghe anh nói thật sự chưa ăn cơm, vội vàng nói: "Vậy anh lên nhà em đi, em nấu mì cho anh ăn.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tô Chanh rất nhanh đã ý thức được lời của mình còn có nghĩa khác, Tần Quyết chắc chắn sẽ không nghĩ sâu xa, nhưng trong cái đầu đen tối của Tô Chanh nhất định phải giải thích một câu để an ủi mình, thế là lại kiên cường nói tiếp một câu: “Em nấu cho anh một bát mì nhé, ừm!" Cuối cùng còn khẳng định một câu.
Tần Quyết tiến lại gần một bước, cúi xuống nhìn cô, "Em đỏ mặt cái gì?"
"Ai đỏ mặt chứ?” Tô Chanh vô ý thức phản bác, miệng rất cứng: “Em đang nóng thôi.”
Cũng may Tần Quyết thật sự không biết ý nghĩa của câu nói kia. Vậy là tốt rồi, nếu không lại bị anh cười nhạo chết mất.
. . .
Thế là Tô Chanh lại đưa Tần Quyết về nhà.
Xét thấy Tần Quyết muộn như vậy còn chưa ăn cơm, cân nhắc đến cái dạ dày quý giá của anh, Tô Chanh quyết định nấu hai bát mỳ, anh một bát, cô một bát.
Cô cũng chưa ăn tối được không, mặc dù cô cũng không quá đói bởi vì đã ăn đồ ăn vặt.
Hai mươi phút sau, hai bát mì thơm phức xuất hiện, Tô Chanh lấy ra thịt bò ngâm tương mà cô tự làm cắt miếng đặt lên trên, lại luộc thêm hai quả trứng, anh một quả cô một quả, cuối cùng rắc thêm hành lá, hoàn mỹ.
Tô Chanh đẩy bát mì đầy hơn đến trước mặt Tần Quyết mong đợi nhìn anh: “Anh ăn đi.” Bát mì của Tần Quyết được Tô Chanh cho rất nhiều thịt bò, dù là người không tinh tế thì cũng có thể nhìn ra , nhanh khen em đi!
Tần Quyết cầm lấy đũa, hoài nghi hỏi: “Sao hôm nay em ăn ít vậy? Không thấy ngon miệng sao?”
Tô Chanh: ". . ."
Sự thiếu tinh tế của anh đã gϊếŧ chết sự ôn nhu của em đó anh có biết không!
Vậy cô chỉ có thể nói thẳng rồi!
Tô Chanh nuốt mì xuống sau đó cong cong mắt cười, “Anh nên hỏi em, sao em lại làm cho anh một bát mì đầy như vậy, có phải là quan tâm đến anh, muốn đối xử tốt với anh không?”
Là ý này sao? Hoá ra là muốn thông qua bát mỳ này để lấy lòng anh.
Tần Quyết ngẩng đầu liếc cô một cái.
Ý tứ muốn lấy lòng anh của Tô Chanh quá rõ ràng, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh giống như muốn nói, vậy anh có thể đừng giận nữa không. Nếu như sau lưng có cái đuôi, cái đuôi của cô chắc chắn đang vẫy rất vui vẻ.
Lúc cô lấy lòng anh, Tần Quyết thật sự không thể chống đỡ được.
Tần Quyết nhịn không được cong môi.
Được rồi, bạn gái trì độn cứ từ từ dạy bảo là được.
——
Sau khi Tô Chanh thức dậy vào sáng hôm sau, cô nhớ rất sâu bài học ngày hôm qua, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là gửi một tin nhắn cho Tần Quyết.
“Chào buổi sáng, Tần Quyết."
“Anh đang làm việc sao?”
“Anh đang làm gì?”
"Tâm trạng anh hôm nay thế nào?”
Một loạt tin nhắn không có giá trị dinh dưỡng.
Để thể hiện sự đáng yêu của bản thân, Tô Chanh còn gửi cho anh biểu cảm hai chú mèo con đáng yêu đang nũng nịu, tâm tư nhỏ của tiểu cô nương.
Chưa được vài phút đã nhận được tin nhắn trả lời của Tần Quyết.
“Chào buổi sáng.”
“Ừ.”
“Đang họp."
“Cũng được.”
Câu trả lời đâu ra đấy.
Tô Chanh thấy anh đang họp nên cũng không muốn làm ảnh hưởng đến anh.
Đặt điện thoại di động xuống, từ trên giường đứng dậy đem quần áo đã thay hôm qua cho vào máy giặt sau đó cột tóc lên đi làm bữa sáng.
Đơn giản làm một cái Sandwich, một cốc sữa bò nóng, Tô Chanh vừa ăn sáng vừa bật máy tính lên tiếp tục suy nghĩ nội dung kịch bản.
Vẫn chưa nghĩ ra, sầu chết rồi, Tô Chanh lại bắt đầu mò cá. . . Vẫn là lướt mấy video hài hước, lướt được một lúc Tô Chanh lại nắm tay thành quyền, không được, cô không thể tiếp tục sa sút tinh thần như vậy, mấy video này hại cô rồi! Sau đó Tô Chanh dứt khoát tắt video hài đi, lại mở Weibo. . . Xem tin giải trí không mất nhiều thời gian lắm, đúng không.
Tô Chanh ấn mở hotsearch, liếc thấy chữ "Bạo" đỏ rực, Wow, ảnh đế nổi tiếng nào đó đã trệch hướng rồi!
! ! ! ! ! Khá lắm, cô phải xem kỹ một chút.
Mới xem một lúc đã qua một buổi sáng. . . Sau đó bản thảo truyện tranh của Tô Chanh vẫn không chút động tĩnh.
Tô Chanh hổ thẹn tắt cái app hại người quá nặng này, trước khi đóng lại lần cuối, lại đi xem mắt phần tin nhắn. Có người lại nói với cô, hi vọng cùng cô hợp tác xuất bản. . . Tô Chanh nhíu nhíu mày, không để ý.
Mở điện thoại ra lại phát hiện có một người đã lâu không liên lạc nhắn tin cho cô.
Vương Quận: "Hi, Tô Chanh, lần trước chị nghe nói em cũng đăng truyện tranh trên trang web nào đó, em có biết tác giả tên là quả cam nhỏ tròn trịa không?”
Tô Chanh nhìn chằm chằm hai chữ Vương Quận này trầm tư rất lâu mới nhớ ra, lần trước cô gọi taxi bị một tên đàn ông rác rưởi đẩy một cái, lúc ấy tiểu tỷ tỷ này đưa khăn tay cho cô còn nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Đã lâu như vậy, cô đã thoát kiếp độc thân rồi, không biết cậu em trai đang học đại học của chị ấy đã thoát chưa? Về điểm này Tô Chanh lại nhớ rất kỹ. Tiểu tỷ tỷ này vẫn là biên tập truyện tranh, chị ấy đột nhiên tìm cô có chuyện gì đây?
Tô Chanh suy nghĩ một chút, thận trọng nói: “Sao vậy? Chị tìm tác giả này có chuyện gì sao?”
Vương Quận: “Chị có chút chuyện công việc muốn tìm cô ấy, nhắn tin Weibo cô ấy không trả lời, cũng không phương thức liên lạc khác của cô ấy, em quen cô ấy không?”
Tô Chanh sờ sờ cằm: “Quen, em chính là Quả cam nhỏ tròn trịa ."
Vương Quận: ". . ."
Vương Quận ở đầu bên kia im lặng hồi lâu vẫn chưa nhắn tin lại, Tô Chanh lớn mặt suy đoán có thể chị ấy đang hối hận vì sao quen người mà không hiểu rõ, không ngờ cao nhân ở ngay bên cạnh!
Khoảng 5 phút sau Vương Quận mới nhắn lại: “Không phải em đang lừa chị chứ?”
Tô Chanh: ". . ." Chẳng lẽ nhìn cô không đáng tin cậy sao?
Ý thức được lời mình nói không thỏa đáng lắm, một giây sau Vương Quận lại thu hồi tin nhắn này, sau đó gửi cho cô một đoạn tin nhắn dài, Tô Chanh nhìn kỹ vài lần, đại ý chính là chị ấy rất xem trọng truyện tranh của cô, liên lạc với cô là muốn bàn chuyện xuất bản truyện tranh.
Tô Chanh chưa từng xuất bản, nhưng cô đã ký hợp đồng với trang web, căn cứ theo quy định của hợp đồng, nếu có người muốn xuất bản tác phẩm của cô, chỉ cần liên hệ với trang web truyện tranh để thảo luận là được đúng không?
Tô Chanh gửi lại nghi vấn của mình.
Vương Quận: “Cái kia, khụ khụ, chị trực tiếp liên hệ với em, đương nhiên là bởi vì muốn ép giá, giá niêm yết trên trang web truyện tranh quá đắt!"
Tô Chanh: ". . ." Chị ấy thẳng thắn thật đấy!
"Tiểu tỷ tỷ, có phải chị quá không coi em là người ngoài rồi chứ?”
"Ha ha ha ha ha." Vương Quận gửi mười mấy cái ha ha ha tới, sau đó lại nghiêm túc giải thích cho Tô Chanh: “Thực ra là như vậy, nhà xuất bản này là của nhà chị, ngoài ra nhà chị còn có một công ty giải trí, chị không chỉ muốn mua bản quyền xuất bản của em, mà còn muốn mua cả bản quyền phim truyền hình và phim điện ảnh. Bởi vì tài nguyên đưa ra nhiều nên muốn ép giá xuống một chút, nhưng công ty chị cũng có những lợi thế của riêng mình, sau khi ký hợp đồng sẽ dành cho em những tài nguyên mở rộng tốt nhất, sẽ đảm bảo rằng truyện tranh của bạn sẽ bán chạy, đến lúc đó số tiền cuối cùng mà em nhận được chắc chắn không ít, em có thể suy nghĩ không.”
Sau đó Vương Quận lại gửi rất nhiều thông tin về công ty xuất bản và công ty giải trí của cô ấy, đồng thời nói rất nhiều về lợi thế và ý tưởng của họ. Sau đó còn bảo Tô Chanh đi tìm hiểu, thực ra mức giá mà cô ấy đưa ra đã rất tốt rồi.
Tô Chanh: . . .
Để cô suy nghĩ thật kỹ.
Tô Chanh không vội vàng trả lời, rất thận trọng nói cô muốn suy nghĩ kỹ sau đó sẽ trả lời lại.
Vương Quận nhắn cho cô một biểu cảm ‘ ok" .
Tô Chanh để điện thoại xuống, quyết định dành thời gian tìm người có chuyên môn hỏi một chút, dù sao truyện tranh của cô vẫn còn chưa hoàn thành, cô có thể suy nghĩ thêm.
Thực ra điều cô khổ não nhất chính là, nếu cô bán bản quyền, mọi người hỏi cô rằng ai là người đã truyền cảm hứng cho các nhân vật của cô, nếu cô nói ra sự thật, Tần Quyết sẽ gϊếŧ cô phải không? Vì vậy, dù có người hỏi cô về vấn đề này, cô cũng không thể nói sự thật!
Nhớ đến ban đầu nếu biết truyện tranh của mình có thể xuất bản, cô đã không nhất thời xúc động, vì hận xông thiên nhai.
Ô ô ô ô ô cô làm sao để nói với Tần Quyết đây!
Thực ra hình tượng của các nhân vật trong truyện tranh của cô đều đã được xử lý, căn bản không giống người thật Tần Quyết, diễn biến của câu chuyện cũng không liên quan đến bản thân Tần Quyết. Ngay cả Hứa Bác Ngôn rõ ràng quen biết Tần Quyết, cũng không nghĩ tới việc đem nhân vật Đạo Minh Quyết này đặt lên người Tần Quyết . Bởi vậy có thể thấy được, chắc chắn không giống.
Về phần tại sao Tần Quyết có thể đoán được Đạo Minh Quyết này được lấy cảm hứng từ anh thì là bởi vì trong lòng anh đã nắm chắc trước đây anh đã làm gì với cô! Anh đã hiểu rõ tính cách vừa mạnh mẽ vừa muốn trả thù của cô, lại thêm cái tên Đạo Minh Quyết này, mù cũng đoán ra! ! !
Nếu như Tô Chanh muốn xuất bản cũng không có vấn đề gì, sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng của Tần tổng.
Nhưng. . . Lúc ban đầu Tô Chanh tạo ra nhân vật Đạo Minh Quyết này là để trút giận, không thể không thừa nhận, Tần Quyết chính là nguồn cảm hứng của cô, là đầu nguồn của việc cô vì hận mà phát điện.
Cho nên, nếu Tô Chanh thật sự muốn xuất bản, vẫn phải hỏi ý kiến ‘Nàng thơ’ của cô.