Tô Chanh cảm thấy mình đã say rồi, đầu óc có chút mơ hồ, Tần Quyết hỏi cô giữa ban ngày ban mặt đang suy nghĩ gì, Tô Chanh buột miệng nói: “Nghĩ đến anh. . ."
Sau khi nói xong chính mình cũng sững sờ, bất động như đầu gỗ.
Tần Quyết sững sờ một giây, sau đó tâm tình tốt cong môi, “Em —— "
“Em không có ý này, anh đừng suy nghĩ lung tung nha." Tô Chanh mặt đỏ như mông khỉ, vội vàng cúi đầu tránh né tránh ánh mắt của anh, ý của cô là vừa nãy cô đang nghĩ đến thân thể của anh, không phải là ý mà anh đang nghĩ đến.
“Sao em biết tôi đang suy nghĩ gì." Tần Quyết đi đến gần cô, đưa tay nâng đầu của cô lên, Tô Chanh gắt gao đè ép không chịu, Tần Quyết sợ làm cô bị thương tức giận nói: "Ngẩng đầu."
Tô Chanh ngẩng đầu mới là lạ!
Tô Chanh không nghĩ tới một người luôn mang danh mặt dày vô sỉ như cô mà cũng có một ngày xấu hổ như vậy, cảm giác vô cùng xấu hổ.
Tô Chanh, xấu hổ.
Hai từ này rõ ràng không khớp, tuyệt đối không phù hợp với khí chất của cô.
Suy nghĩ một hồi, để tránh tình huống xấu hổ hiện tại, Tô Thừa nảy sinh ý tưởng, nằm sắp lên mặt bàn bên cạnh, giả chết.
Tần Quyết: ". . ."
"Tôi đếm đến ba, nếu em không đứng lên thì đừng trách tôi không khách khí." Thanh âm của Tần Quyết trầm xuống, mang theo chút nguy hiểm.
Tô Chanh nhát như chuột nếu đang trong trạng thái thanh tỉnh thì tuyệt đối đã nhảy dựng lên, còn có thể đoan đoan chính chính đứng ngâm thơ trước mặt anh cộng thêm vuốt mông ngựa ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Nhưng cô đã uống rượu, mặc dù không say nhưng đã có chút mơ mơ màng màng, sự nhạy cảm đối với thứ gọi là sợ hãi này đã giảm mạnh.
Nói ngắn gọn chính là hiện tại trong đầu cô chỉ toàn bột nhão, nghe không hiểu tiếng người.
Vì vậy Tô Chanh không những không đứng dậy, ngược lại còn khıêυ khí©h xoa xoa khuôn mặt, đổi một hướng khác nằm xuống, hiển nhiên coi những lời Tần Quyết nói như gió thoảng bên tai.
Tần Quyết uống rượu vào có chút chóng mặt, trông thấy động tác của cô cảm thấy tức cười.
Bây giờ lá gan của cô càng ngày càng lớn, dám không để anh vào trong mắt!
Lời đã nói ra, nói đổi ý là đổi ý, còn không cho anh nói chuyện.
Quả thực là vô pháp vô thiên!
. . .
Trợ Lý Hà giải quyết xong sự cố "Diễn viên tạm thời", vội vàng chạy về hiện trường buổi tiệc rượu , trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong rằng Tần tổng được như ý nguyện, nếu không tội của anh sẽ rất nghiêm trọng.
Anh cũng không ngờ diễn viên kia không đang tin cậy như vậy, vừa nhìn thấy Tần tổng chân đã mềm nhũn nói không đi nổi, không có chút đạo đức nghề nghiệp nào, anh phải đi tìm ai để nói lý lẽ đây.
Trách thì cũng trách anh, tin vào mấy lời ma quỷ của tác giả trong tiểu thuyết ngôn tinh, nói cái gì mà Nữ Chủ đầu óc chậm chạp , sắp xếp một pháo hôi bên người Nam Chủ, khiến cho Nữ Chủ ghen thì tự nhiên sẽ thông suốt.
Lần này thì hay rồi, Tô Chanh tiểu thư còn chưa thông suốt thì trợ lý như anh đã bị đuổi.
Thảm, vẫn là anh quá thảm.
Trợ Lý Hà quay lại hiện trường buổi tiệc, tìm được Tần tổng, anh do dự một lúc cũng không dám bước tới, tình hình trước mắt có vẻ không tốt lắm ...…
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Tô Chanh giả bộ một lúc cảm giác thật sự sắp ngủ rồi, cũng may cô tìm một góc nhỏ trong sảnh tiệc để không làm bại lộ bản thân, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Không hổ là cô, Tô. Cơ trí. Chanh.
Trong lòng vẫn đang lẩm bẩm, sao anh còn chưa đi, nhanh đi đi, cô còn có chuyện chính sự phải làm đấy.
Trong tiệc rượu người đến người đi, y hương tấn ảnh, ngẫu nhiên có âm thanh của trò chuyện của nam nữ truyền đến, Tô Chanh nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe xem có tiếng bước chân rời đi của Tần Quyết không.
Một lát sau thấy không có động tĩnh, Tô Chanh lông mi run rẩy, muốn mở mắt ra lại không dám. Đang lúc túng quẫn, bên tai có tiếng vải vóc ma sát nhỏ nhỏ ,sau đó một chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ của đàn ông được khoác lên người Tô Chanh, trong hơi thở của Tô Chanh mơ hồ còn thấy được mùi của anh.
Tô Chanh: ". . ." Anh đang làm gì vậy?
Không đợi Tô Chanh nghĩ ra cái nguyên cớ, bả vai cùng hai chân đã bị người ta nắm chặt, thân thể hư không, Tần Quyết ông ngang cô từ trên ghế lên. Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến Tô Chanh giật nảy mình, cô vội dùng hai tay ôm lấy cổ anh không buông.
"Tôi sắp bị em thít chết rồi, buông tay." Tần Quyết buông một tay để kéo tay của Tô Chanh, chỉ để lại một cánh tay đang nâng chân cô. Nhưng cũng bởi vậy, Tô Chanh lại càng sợ hãi ôm càng chặt.
Ôm chặt một chút, đừng làm cô rơi xuống. Thân thể của cô cũng không phải làm bằng bột, rơi xuống cái mông sẽ nở hoa, cô không thể gánh chịu tội lỗi này.
Tần Quyết: ". . ."
"Chúng ta mau đi thôi, nhanh lên nhanh lên." Tô Chanh sốt ruột lung lay chân.
Cho dù là ở góc tương đối hẻo lánh, nhưng vì sự vầng hào quang của Tần Quyết, vẫn có rất nhiều người nhìn về hướng bọn họ, Tô Chanh nhanh chóng dùng quần áo che khuất mặt mình. Sau đó từ góc áo nhìn lén ra bên ngoài.
Tần Quyết thấy bộ dạng của cô, nhẹ mỉm cười: "Thế nào, không vờ ngủ nữa sao?”
Tô Chanh: ". . ." Ai nha, quên mất rồi.
"Không biết vì sao đột nhiên em không muốn ngủ nữa nha ha ha ha ha ha, đã như vậy anh thả em xuống đi, em có tay có chân, có thể tự đi được." Tô Chanh rất chân thành nhìn anh, mau thả cô xuống đi, hiện tại cô nguyện ý nói chuyện với anh về vấn đề vừa rồi.”Anh thả em xuống, chúng ta nói chuyện nghiêm túc, thế nào?”
Tần Quyết lại không nguyện ý, "Chẳng thế nào cả."
Tô Chanh: ". . ."
Mặc dù Tần Quyết thái độ rõ ràng rất không hợp tác, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý Tô Chanh, ôm cô từ bên cạnh cửa hông đi ra đại sảnh tiếp khách.
Cả quá trình Trợ Lý Hà đều đứng theo dõi.
Nhìn tình hình này, tội của anh khả năng cũng không đáng chết.
. . .
Mặc dù Tô Chanh trốn ở trong góc, nhưng tất cả những chuyện vừa phát sinh vẫn bị người khác nhìn thấy.
Có người che miệng thấp giọng lại, kinh ngạc nói với người bạn đồng hành bên cạnh: "Tôi không nhìn lầm chứ? Người vừa ra ngoài có phải là Tần gia công tử Tần Quyết không? Người phụ nữ hắn đang ôm trong ngực là ai vậy?”
"Không rõ lắm, không thấy rõ mặt, nhưng xem ra chuyện tốt của Tần gia tới gần rồi?”
“Điều này thì ai nói chính xác được, đều là nhân vật đặt danh lợi lên hàng đầu, chơi một chút cũng không có gì lạ.”
“Vị thiếu gia Tần gia này cũng không phải hoa hoa công tử, theo tôi thấy, không giống như chơi đùa.”
"Vậy chúng ta xem xem, gần đây có tin tức gì về hỉ sự của Tần gia không. . . Nhưng nói đến chuyện đính hôn, tôi nghe nói hình như Tần Quyết đã có hôn ước từ nhỏ?”
"Thứ mà ông đang nói chính là tờ lịch màu vàng cũ kỹ hơn mười năm trước, , ông không biết sao, cô con gái nhà họ Tô đã sớm bị huỷ hôn rồi, Tần Quyết căn bản là không để ý tới.”
Mấy người thảo luận rất kịch liệt, chỉ có Sally trốn ở một bên sắc mặt khó coi, rốt cuộc cô ta vừa mới nói cái gì, có phải cô ta nói đáng đời Tô Chanh không? Muốn mạng, không dễ gì mới giành được cơ hội tham gia bữa tiệc này, chỉ vì một câu nói của cô ta mà bị huỷ hoại rồi.
Hiện tại cô ta đang hối hận, vô cùng hối hận.
Một đám người đàm luận rất sôi nổi, ở lầu hai mẹ Tần và Viên phu nhân khó đối phó trong truyền thuyết kia đang nhàn nhã uống trà.
Viên phu nhân buồn cười nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống: "Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, lần này là ngọn gió nào thổi tới mà bà đột nhiên mời tôi tới?"
Viên phu nhân và chồng của bà cùng họ, tên là Viên Tĩnh Noãn, là bạn học cấp ba với mẹ Tần, lúc đi học, hai người vì một người đàn ông, cũng chính là cha của Tần Quyết mà xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng mẹ Tần dùng thủ đoạn cứng rắn của mình cướp được ba Tần về tay, đến tận bây giờ mỗi lần gặp Viên Tĩnh Noãn đều vênh váo tự đắc, Viên Tĩnh Noãn tức giận nhiều năm, về sau gặp được chồng của mình, thời gian trôi qua hai người cũng dần dần hoà giải.
Nhưng chuyện hai người từng có xích mích, giới hào môn cả thành phố Bắc Kinh đều biết đến.
Mẹ Tần cũng không nhanh không chậm uống một ngụm trà: “Mời bà tới cũng không có việc gì, chỉ là ôn chuyện cũ thôi.”
Viên phu nhân không tin."Chúng ta thì có chuyện tốt gì mà ôn chứ.”
Đã như vậy mẹ Tần cũng không gạt bà nữa: “Chỉ là đứa con trai bất hiếu của tôi không dễ gì mới nhờ tôi giúp nó một chuyện, tôi lại lười kiếm cớ lừa gạt đứa cháu ngốc bạch ngọt của tôi, nên mới gọi bà tới."
Viên phu nhân rất đắc ý: “ Đứa con trai bất hiếu nhà bà có tiếng là không nghe lời, không giống con trai tôi, ngoan ngoãn lại không làm cho cha mẹ lo lắng, đầu năm nay đã sinh cho tôi một đứa cháu trai. Nhà bà, chữ bát còn thiếu một nét đi? Cô gái mà bà chọn cho nó, không phải nó không thích sao? Xem ra cho dù là con trai do bà sinh ra thì cũng chưa chắc mọi chuyện đều nghe theo bà.”
Mẹ Tần mẫu cả đời tranh cường háo thắng, sao có thể để Viên phu nhận chiếm thế thượng phong: "Con trai tôi đương nhiên là nghe lời tôi rồi. Bà cứ chờ mà xem.”
"Chờ thì chờ.”
Hai người này cái gì cũng muốn ganh đua so sánh, lúc còn trẻ thì so sánh chồng ai đẹp trai hơn, sau khi kết hôn thì so sánh con trai của ai ưu tú hơn, đến tuổi trung niên thì bắt đầu so sánh xem ai có cháu trước.
Tấy cả mẹ Tần đều thắng, duy chỉ có đứa con bất hiếu làm cho bà không có cháu trai, rơi vào thế hạ phong.
Mẹ Tần không nhịn được cơn tức này.
——
Chiếc xe màu đen sang trọng phóng nhanh trong màn đêm.
Từ lúc lên xe Tô Chanh đã ngã sang một bên, căn bản không dám nhìn nam nhân bên cạnh.
Nói thế nào đây, cô cũng không làm gì cả, cô chỉ là ăn gan hùm mật báo, Tần Quyết bảo cô ra ngoài cô lại giả vờ choáng đầu không đi, không cho cô đi xem người mẫu nam cô nhất định phải đi xem, chỉ thế thôi.
Dù sao mỗi ngày điên cuồng thăm dò chọc giận anh là đúng rồi.
Hiện tại cô không sợ, hoàn toàn không sợ. Nhưng đó là lúc không gặp anh, lúc gặp anh, nói thế nào đây, mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng cô không thể không thừa nhận, cho dù hiện tại cô ỷ vào việc Tần Quyết thích cô nên sẽ không làm gì cô, cô vẫn không dám đối nghịch trực tiếp với anh.
Cái chữ sợ này, cô chỉ nói một lần.
Đặc biệt là vừa rồi cô mất lý trí, nói ra những điều không rõ ràng.
Tô Chanh mặt mày ủ rũ vắt hết óc nghĩ cách làm sao để giải thích với anh về hành vi hai ngày nay của cô, ánh đèn đường ngoài cửa sổ chợt lóe lên, Tô Chanh kinh ngạc một chút, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, không chú ý nên bị đυ.ng vào trần xe.
Tô Chanh: ". . ." Hôm nay cô cũng quá đen đủi đi.
Đầu "Ba" một tiếng, âm thanh vang lên không nhỏ, Tần Quyết nhíu mày, động tác không tính ôn nhu mà kéo cô qua, không nặng không nhẹ xoa đầu cho cô : “Em làm gì mà giật mình như vậy.”
Tô Chanh rưng rưng nước mắt , “Em còn có việc, anh mau bảo lái xe quay đầu lại.”
“Em thì có thể có chuyện gì." Tần Quyết tức giận nói.
Tô Chanh: ". . ." A, anh nói như vậy là không đúng, cái gì gọi là cô có thể có chuyện gì, mỗi ngày cô đều có rất nhiều việc, lười nói với anh mà thôi.
Nội tâm thì hùng hổ nói nhưng mặt ngoài lại khúm núm: “Hôm nay dì gọi em đến có chính sự, em còn chưa làm xong, anh mau đưa em quay lại đi, muộn chút nữa là xong, việc này không có em thì không được đâu!”
“Rốt cuộc là chuyện gì." Tần Quyết không hề bị lay động.
Tô Chanh nắm chặt tay, ngôn từ chính nghĩa nói: "Giữ gìn hòa bình thế giới!" Chuyện của phụ nữ, đàn ông như anh thì hiểu cái gì! Tô Chanh lười nói rõ với anh!
Tần Quyết: ". . ."
Im lặng hồi lâu, Tần Quyết nhàn nhạt mở miệng: "Không cần."
"Vì sao?” Tô Chanh không hiểu, việc giữ gìn hòa bình thế giới rất quan trọng biết không, anh nói không cần là không cần à!
Tần Quyết không được tự nhiên rời đi ánh mắt như thiêu đốt của cô, "Nói không cần là không cần, em hỏi nhiều như vậy làm gì, em là Mười vạn câu hỏi vì sao?"
Tô Chanh: ". . ." Cái miệng này của anh thật biết nói chuyện.
Tần Quyết nói không cần vậy thì coi như xong đi, cùng lắm thì Tô Chanh gọi điện thoại giải thích với dì Tần, đều là lỗi của con trai bà. Tô Chanh vốn là uống rượu, vừa nãy đều là cố chống đỡ để giữ vững tinh thần, sự việc vừa được giải quyết, cả người liền thư giãn, lại thêm thủ pháo xoa bóp của Tần Quyết vô cùng tốt, ấn ấn xoa xoa mấy cái Tô Chanh liền bị anh ấn cho ngủ thϊếp đi.
Tần Quyết nghe thấy trong xe truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô gái nào đó , bàn tay dừng lại: ". . ."
Hận hận nhéo mặt cô một cái, lại cầm lấy áo khoác âu phục đắp lên người cô.
Cô đúng là giỏi ngủ!
——
Nửa giờ sau, chiếc xe sang trọng với tính năng ưu trội vững vàng dừng dưới khu chung cư của Tô Chanh .
Trợ Lý Hà xuống xe giúp Tần Quyết mở cửa xe, lại chậm chạp không thấy Tần tổng xuống xe.
Rõ ràng là bởi vì cô gái nào đó vẫn còn đang ngủ trong xe.
Một lát sau.
Chân dài của Tần Quyết bước ra khỏi cửa xe, sau đó xoay người cúi xuống ôm cô gái vẫn còn đang ngủ say như heo ra khỏi xe.
"Không cần theo lên.”
Trợ Lý Hà dừng bước: “Vâng.”
. . .
Tần Quyết ôm Tô Chanh vào trong chung cư, hô hấp tràn ngập mùi cam thơm ngọt trên người cô.
Tô Chanh ngủ say sưa trong ngực anh, mặc dù có chút va chạm nhưng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Cô ngủ rất nghiêm túc, cũng có thể do hai ngày nay đều mơ thấy mộng xuân dẫn đến mất ngủ, nên cô bị thiếu ngủ trầm trọng, Tần Quyết ôm cô cả một đường mà cô không tỉnh lại.
Tần Quyết cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình, “Em ngủ thoải mái thật đấy, tôi thì phải ôm bà cô về nhà đây .” Giọng nói rất trầm, cũng không có ý định đánh thức cô.
Mấy phút sau Tần Quyết ôm người lên lầu, thuận lợi mở cửa, lại lần nữa bế cô lên, vừa định đi vào thì Hứa Bách Ngôn ở sát vách nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng rằng Chanh tỷ trở về, vui vẻ thò đầu ra muốn chia sẽ thành tích cuối kỳ của cậu cho Chanh tỷ.
Vừa thò đầu ra gọi: "Chanh tỷ —— "
Lại nhìn thấy bóng lưng của Quyết Ca, mà Chanh tỷ của cậu lại đang được ôm vào trong ngực Quyết Ca, cậu hơi kinh ngạc một giây. Hứa Bác Ngôn đã sớm tò mò về Bát Quái giữa hai người hộ, cười hề hề nói: "Quyết Ca, anh và Chanh tỷ đang yêu đương sao?”
Tần Quyết lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu: "Cút về."
Hứa Bác Ngôn: "Được, em cút đây.”
. . .
Tần Quyết bế cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường , sau đó ngồi xuống cởi giày cho cô để ở một bên, lại ngồi bên giường đắp chăn cho cô.
Ánh đèn màu cam rơi vào phòng chiếu lên gương mặt Tô Chanh, làn da trắng nõn nà như trứng gà bóc, dưới ánh đèn môi đỏ bởi vì ngủ hơi cong lên. . . Rất đáng yêu. Đáng yêu đến mức anh không giận nổi .
Tần Quyết nhìn hồi lâu, sau đó đột nhiên cúi người, cúi đầu hôn lên trán cô.
Tô Chanh kìm nén, cuối cùng không nhịn được nói: "Tần Quyết, anh hèn hạ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Bị cô bắt quả tang rồi!
Bởi vì thức đêm lại thêm uống rượu, Tô Chanh đúng là buồn ngủ, cô buồn ngủ đến mức không ý thức được mình đã xuống xe như thế nào, mãi đến lúc Tần Quyết mở cửa đặt cô xuống để cô tựa vào vai anh thì Tô Chanh đã tỉnh. . .
Vô nghĩa, cô cũng không phải heo, bị lăn qua lăn lại thế sao có thể không tỉnh? Cô không chỉ tỉnh mà còn nghe được rõ ràng đoạn đối thoại giữa Tần Quyết và Hứa Bác Ngôn đệ đệ ha ha.
Bình thường mỗi ngày đều nghe Hứa Bác Ngôn đệ đệ gào thét sợ hãi Tần Quyết thế nào, đây là điều đầu tiên khiến cô ấy nhìn thấy, quả thực rất sợ.
Tô Chanh rất muốn cười nhưng cô không dám, cô phải kìm nén, cả một đoạn đường đã qua, không thể đến cửa nhà rồi mà còn thất bại trong gang tấc , cho nên Tô Chanh liền tiếp tục vờ ngủ.
Tô Chanh nhắm mắt lại cảm nhận được anh bế cô vào phòng, cởi giày đắp chăn cho cô, sau đó không còn nữa. . . Tô Chanh trên mặt không dám động, trong lòng lại tại thầm than phiền, thẳng nam chính là thẳng nam a, không thấy cô trang điểm đậm như vậy sao, sao không giúp cô tẩy trang, trang điểm qua đêm rất dễ gây tổn thương cho da đấy!
Than phiền thì than phiền nhưng trên thực tế cô không dám cử động một chút nào, nội tâm chờ mong anh mau chóng rời đi để cô còn tẩy trang đi ngủ.
Nhưng đợi rất lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân của anh, lúc Tô Chanh sắp không giả bộ được nữa thì chóp mũi truyền đến mùi hương trên người của anh càng ngày càng trở nên rõ ràng, bên tai nghe được tiếng hít thở của anh, sau đó cái trán liền bị anh hôn một cái.
Tô Chanh: ". . ."
Rượu vào làm cho người ta can đảm, Tô Chanh mở to mắt, cả gan chất vấn anh.
"Tỉnh rồi?" Qua mấy giây, Tần Quyết nhìn cô nhàn nhạt mở miệng, hoàn toàn không có bộ dạng chột dạ như trong tưởng tượng của Tô Chanh,
"Tôi chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, em có thể làm gì?” Sau đó anh không chút lưu tình buông xuống một câu, cúi người xuống, dần dần tiến lại gần, đôi mắt thâm thuý mang theo thứ cảm xúc khiến Tô Chanh không thể hiểu được c thẳng tắp nhìn cô.
Không phải em muốn thế nào, là em có thể làm thế nào? Kém một chữ, cách biệt một trời, nghe đi, đây là lời mà người vừa hôn trộm cô có thể nói ra sao!
Tô Chanh trốn trong chăn nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh đang dần phóng đại trong tầm mắt, cô chớp chớp mắt, nhu nhược quay đầu đi không dám nhìn anh, khí thế vừa rồi hoàn toàn biến mất, mang theo ngữ khí cô là người rất dễ thương lượng nói: "Không có chuyện gì, em không muốn so đo với anh, anh hiểu lầm em rồi, thực ra em chỉ muốn nhắc nhở anh, thời gian không còn sớm, anh nên trở về rồi.”
Cô đúng là một tiểu tiên nữ khéo hiểu lòng người, anh mạo phạm đến cô như vậy mà cô vẫn không so đo đấy, cho nên đi nhanh đi.
Tần Quyết vốn định rời đi thì cô lại tỉnh .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Chanh nghiêng sang một bên, ngón tay trắng noãn không ngừng vò chăn, Tần Quyết cúi đầu nhìn một giây, bỗng nhiên vươn tay nhấc cô ra khỏi chăn: "Đứng dậy, đừng ra vẻ đáng thương nữa.”
"Tô Chanh, chúng ta tính toán xem, hai hôm nay em đang làm cái gì."
“Em muốn trốn tránh tới khi nào?"
Tô Chanh chột dạ muốn giãy dụa, lại bị anh dùng một tay khống chế lại, thành thật ngồi trên đùi anh.
A. . . Cái tư thế này, không phù hợp lắm nhỉ! Tô Chanh âm thầm đẩy tay anh ra, nhưng hoàn toàn không đẩy nổi, eo bị anh gắt gao khống chế.
Tô Chanh: ". . ." Khí lực của cô lớn như vậy, tra nam bình thường cô chỉ cần một chưởng là đã đánh bại, không ngờ lại bị Tần Quyết khống chế đến mức không động đậy nổi, khí lực của anh rốt cuộc lớn đến mức nào! Không được, có thời gian cô phải đi học thêm một lớp võ thuật, sớm muộn gì cô cũng phải so chiêu với anh, để cho anh biết thế nào gọi là truyền nhân của rồng.
Nhưng bây giờ. . .
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chơi không lại thì cúi đầu nha, đối với Tô Chanh đây cũng không phải chuyện quá khó.
Hít vào một hơi thật sâu, Tô Chanh ngẩng đầu chớp chớp mắt đáng yêu nhìn anh, tay nhỏ còn rất chân chó vỗ vỗ lên bả vai anh, nhéo nhéo, “Không phải em trốn tránh anh, anh tin em đi, sao em lại phải tránh anh chứ, em không phải loại người đó, anh còn không biết sao? Nhân phẩm của em thế nào, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, sao anh có thể nghĩ em như vậy? Điều này không đúng ngao. . ." Cái miệng lảm nhảm mấy lời vô nghĩa.
“Em. . . Em chỉ là muốn có thời gian để suy nghĩ. . ." Tô Chanh cẩn thận nói, cũng len lén dò xét ánh mắt của anh.
Tần Quyết nhíu nhíu mày: “Mất bao lâu?"
Tô Chanh nghĩ nghĩ, công phu sư tử ngoạm: "Một năm?"
Gân xanh trên trán Tần Quyết nhảy lên, “Em lặp lại lần nữa?"
Tô Chanh vừa nhìn sắc mặt anh là biết không được rồi, chẳng qua cũng không sao, cô rất biết cách làm ăn, , trước tiên đưa ra giá cao, đối phương chắc chắn sẽ không đồng ý, lúc này cô lại đưa ra một mức giá phù hợp, đối phương cũng rất dễ dàng tiếp nhận.
Làm ra vẻ cắn cắn môi, làm bộ suy tư một giây, Tô Chanh thở dài, ngữ khí ra vẻ như đang thật sự bất lực: "Ai. . . Được rồi được rồi, vậy thì một tháng là được rồi.” Tiện nghi cho anh rồi.
"Một ngày." Tần Quyết mở miệng, ngữ khí cường ngạnh nói: “Sáng mai tôi tới đón em.”
? ? ? Mặc cả giá như vậy sẽ bị đuổi cổ đấy biết không!
Một ngày? ! ! ! Sao có thể, cô còn chưa nghĩ ra đâu! Tô Chanh kháng nghị, “Em không đồng ý." Hơn nữa, tại sao sáng mai anh lại muốn đến đón cô, cô lại không muốn ra ngoài!
Ngẩng đầu đã nhìn thấy sắc mặt không vui của Tần Quyết, giọng nói của Tô Chanh yếu đi: "Dù sao thì em cũng không đồng ý. . ."
Tần Quyết đã phiền thấu sự lề mà lề mề của cô, anh không có kiên nhẫn tiếp tục nghe cô nói hươu nói vượn, vươn tay nâng mặt cô lên, nhẹ mỉm cười: “Không phải tôi đang trưng cầu ý kiến của em.”
“Ngoài ra chúng ta có một vài món nợ phải tính toán.”
Tần Quyết nhéo nhéo mặt cô, thanh âm trầm thấp, ánh mắt quét qua đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của cô, hầu kết lăn lăn, đột nhiên cúi đầu xuống ngậm lấy môi của cô hôn lên.
“ưʍ. . ."
Tần Quyết một tay ôm eo cô, một tay nhéo lấy cái cằm của cô, hôn vừa sâu lại vừa hung ác, Tô Chanh yếu ớt chịu đựng sự tàn phá của anh.
“Anh. . . Buông ra. . ." Tô Chanh dùng sức đẩy bờ vai của anh, thật vất vả đẩy được anh ra, có chút thiếu dưỡng khí thở hổn hển.
Tần Quyết bị cô cắt ngang, lông mày nhíu lại, hiển nhiên rất không vui, cúi đầu lạnh lùng nhìn cô.
Tô Chanh bị anh nhìn thuộc tính chân chó phát tác, nhỏ giọng nghẹn ngào một tiếng, lề mà lề mề sáp lại gần, hai tay ôm lấy bờ vai của anh, chủ động hôn anh một cái: “Được chưa.”
Đáng ghét, tiện nghi đều bị anh chiếm hết rồi!