Tô Chanh đang định bảo Hứa Bác Ngôn nhanh chóng thu hồi lại nhân lúc vẫn còn kịp. Kết quả một giây sau điện thoại của Hứa Bác Ngôn vâng lên âm báo tin nhắn, cậu ta mở điện thoại ra xem sau đó hét lên: "Quyết Ca nhắn tin lại rồi, để em xem anh ấy nhắn gì, em đoán chắc chắn là đồng ý rồi.” Vừa nói vừa mở điện thoại, sau đó lớn tiếng nói: “Anh ấy nói, không rảnh!"
Tô Chanh: ". . ." Bây giờ cô đang xấu hổ, vô cùng xấu hổ, xấu hổ gập cả ngón chân!
Bạn học Hứa Bác Ngôn đang hào hứng mới chợt phản ứng lại, có chút ngượng ngùng, ". . . Ha ha ha, Chanh tỷ, chị nghe em giải thích, em chỉ là nhất thời cao hứng, không có ý cười chị đâu ha ha ha ha ha."
Tô Chanh: ". . ." Nếu cậu cười nhỏ đi một chút thì tôi sẽ tin tưởng hơn đấy.
Hứa Bác Ngôn có lòng tốt muốn an ủi cô: "Quyết Ca gần đây rất bận rộn, Anh ấy phải giải quyết công việc của một công ty lớn như vậy, không rảnh cũng là chuyện đương nhiên, anh ý không cố ý nhằm vào chị đâu. . ." Càng nói âm thanh càng nhỏ, càng không có sức lực.
Tô Chanh đau khổ nhắm mắt lại, lắc đầu, ra hiệu bảo cậu đừng nói nữa.
Câu nói Tự rước lấy nhục là khắc hoạ chân thực nhất tình hình của cô của hiện tại.
Lúc ban đầu Tô Chanh cũng chưa từng nghĩ tới việc nhờ Tần Quyết giúp đỡ, trong lòng cô biết rõ, quan hệ giữa cô và Tần Quyết hiện tại thế nào chứ, Tần Quyết chắc chắn sẽ không giúp cô. Nhưng Hứa Bác Ngôn đệ đệ lại gửi tin nhắn cho anh, trong lòng Tô Chanh lại có một chút mong đợi, nhỡ đâu, nhỡ đâu Tần Quyết không tính toán hiềm khích trước đây, nguyện ý giúp cô thì sao.
Sự thật chứng minh, cô nghĩ nhiều rồi.
Không sao không sao, Tô Chanh tự nói với bản thân, phụ nữ phải tự cường.
Tự cô cũng có thể làm được!
Tô Chanh lại lên Weibo treo thưởng lên gấp đôi, cô không tin còn có người thờ ơ với tiền.
Vừa mở Weibo ra, điện thoại trên bàn vang lên, Tô Chanh thuận tay nhấc mấy..
Đầu bên kia điện thoại truyện đến âm thanh của Trương Nhược Ngọc: "Tô Chanh, cậu mau lên Weibo xem đi, cậu lên hotsearch rồi, tác giả kia đã phản bội rồi, cô ta đăng bài Weibo tố cậu đạo văn, còn có cái gì, hình như gọi là Turnitin cũng bị đăng lên rồi, có cả ảnh so sánh, cậu nhanh lên xem đi! Chúc mừng cậu, cậu bị hắc đến nổi tiếng rồi.”
Tô Chanh càng nghe mày nhíu lại càng sâu, nhưng vẫn không nhanh không chậm nói: "Cám ơn cậu, mình hot rồi.”
Trương Nhược Ngọc: ". . ." Cô ấy còn có tâm tình nói đùa nữa.
Sau khi cúp máy, Tô Chanh trực tiếp mở Weibo ra, tìm tới Weibo của tác giả kia.
Tác giả này cũng là người mới, fan hâm mộ trên Weibo cũng không nhiều, nhưng truyện tranh của cô ta đăng sớm hơn cô một tháng, nếu thực sự liên quan đến vấn đề đạo văn thì khả năng Tô Chanh đạo tuyệt đối nhiều hơn cô ta.
Nhưng Tô Chanh chưa từng xem qua truyện tranh của cô ta, nói cô đạo văn quả thực là lời nói vô căn cứ, Tô Chanh trước đó cho rằng có người cố ý hắc cô, tác giả này còn tự đăng Weibo làm sáng tỏ, Tô Chanh rất cảm kích còn gửi tin nhắn cảm ơn cô ta.
Hiện tại đoạn tin nhắn riêng tư này bị cô ta cắt câu lấy nghĩa đăng lên Weibo với nội dung: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi, sự việc đã ồn ào đến mức này nên tôi thật sự không thể giấu giếm được nữa. Tôi chỉ là một tác giả mới, chỉ muốn yên lặng vẽ truyện của tôi, trước đó mọi người nói quả cảm nhỏ tròn trịa đạo văn của tôi, tôi đã xem rồi, mặc dù có một vài chỗ giống nhau, nhưng chúng tôi đều là người mới, cô ấy nhắn tin cho tôi nói không hề đạo văn, nói tôi yếu đuối cũng được, Thánh Mẫu cũng được, tôi thực sự đã mềm lòng và không tính toán với cô ấy, sau đó cô ấy lại nhắn tin bảo tôi đăng bài làm sáng tỏ, tôi cũng đã đăng rồi, hình thứ hai là tin nhắn cảm ơn cô ấy gửi cho tôi , mọi người có thể xem. Nhưng sự thật chứng minh người tốt sẽ không được đền đáp, tôi không truy cứu trách nhiệm nhưng fan của cô ấy lại vào Weibo của tôi nói tôi đạo văn của cô ấy, hình ba là ảnh cắt fan hâm mộ của cô ấy chửi rủa tôi, quả cam nhỏ tròn trịa núp trong bóng tối giả làm người bị hại, còn dẫn dắt fan hâm mộ của cô ấy công kích tôi khiến cho những độc giả không rõ chân tướng cũng công kích tôi đạo văn, tôi thực sự không chịu nổi giọng điệu này, dựa vào đâu mà người vô tội lại phải chịu sự chửi rủa, người đạo văn của người khác lại biến thành người bị hại. Tô không bán thảm, tôi chỉ nói sự thật.”
Vốn dĩ tác giả tên Thanh Thanh dâu tây này mỗi ngày Weibo nhiều nhất chỉ có 10 bình luận, nhưng dưới bài đăng này lượng bình luận đã đạt tới mấy ngàn bình luận, hiển nhiên mua hotsearch rồi.
Tô Chanh lại ấn mở phần bình luận của cư dân mạng.
“Quả cam nhỏ tròn trịa này, được tiện nghi lại còn khoe mẽ, tội nghiệp tác giả quá, trước đó còn nói tốt cho cô ta, kết quả là bị chó cắn ngược lại một cái."
“Con chó đạo văn”.
"Không phải bênh nhưng tôi có một nghi vấn, tác giả này phản bác thì có thể chứng minh quả cảm nhỏ tròn trịa đạo văn sao? Đầu tiên tôi đã đọc truyện tranh của tác giả này, rõ ràng là hai phong cách khác nhau, sao có thể đạo được chứ!”
“Lầu trên là fan của quả cam đúng không, đừng tẩy nữa, đã có người so sánh chứng minh rồi @ quả cam nhỏ tròn trịa là chó đạo văn, xem đi thì biết.”
"Tôi vừa xem xong rồi, tôi khinh, đúng là không so sánh thì không biết, xem so sánh thì thấy giật mình, hoá ra có nhiều chỗ giống nhau như vậy. Quả cam nhỏ tròn trịa là đồ đạo văn!”
“Lão cam đạo văn có ở đấy không? Đừng giả chết, cút ra đây xin lỗi!"
Tô Chanh nhìn thấy bình luận này thì bật cười, cái thứ gì vậy, ngươi mới già, cả nhà ngươi đều già! Cô mới hai mươi ba tuổi, thanh xuân mỹ mạo, cái thứ gì mà dám nói cô già chứ.
Hứa Bác Ngôn thấy Tô Chanh lúc này còn có tâm trạng cười thì sốt ruột muốn chết: "Chanh tỷ, chị mau nghĩ cách đi, lúc này mà còn không xử lý thì chị hot thật rồi!”
Tô Chanh lúc này ngược lại không sốt ruột, cô nhấp vào Weibo cẩu đạo văn quả cam nhỏ trọn trịa, xem bản so sánh được đăng, tất cả từ biểu cảm hành động của nhân vật đến thiết lập cốt truyện đều được so sánh.
"Không thể nói là tương tự được mà là hoàn toàn giống nhau.”
"Quá buồn nôn, sao lại có người mặt dày như vậy, đã đạo văn rồi còn không biết xấu hổ bán thảm."
“Cô ta vẫn còn đang treo thông báo đấy, chết cười, thật sự là vừa ăn cướp vừa la làng!"
Tô Chanh nhìn những bức tranh chồng lên nhau và nhíu mày, nếu nhìn thế này thì quả thực có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng tất cả đều là l*иg ghép lung tung để tạo nên mức độ tương tự, nếu như cưỡng ép thì cũng có thể tìm thấy những chi tiết giống nhau từ hai bộ truyện tranh, từ bài đăng đổi trắng thay đến của dâu tây Thanh Thanh và cái phầm mềm so sánh Turnitin vô cùng gượng ép này thì Tô Chanh đã biết đây là âm mưu nhằm hãm hại cô, có thể làm ra được bảng so sánh này cũng không kì lạ.
Những người xem bình thường sẽ không click vào để xem kỹ, họ chỉ xem kết quả rồi mắng chửi.
Đương nhiên cũng có những người xem kỹ từ đầu đến đuôi bài so sánh rồi đặt ra sự nghị ngờ , nhưng rất nhanh đã bị những bình luận chửi rủa Tô Chanh ép xuống.
Tóm lại sau khi hai bài đăng trên Weibo này xuất hiện, chuyện đạo văn của Tô Chanh coi như búa bổ.
Điều hiện tại Tô Chanh muốn làm là tìm luật sư để kiện dâu tây Thanh Thanh cô không hơi đâu mà tranh luận với cư dân mạng, lãng phí thời gian.
Tô Chanh đột nhiên tắt máy tính, từ trên ghế sô pha đứng lên: "Đi thôi, đệ đệ, chúng ta đi tìm luật sư."
"Đi, em đi cùng với chị, bắt nạt người quá đáng!” Sau khi xem hết thông tin trên Weibo Hứa Bác Ngôn nắm chặt nắm đấm, lòng đầy căm phẫn nói.
Cậu thực sự cảm thấy bất bình thay Chanh tỷ, cậu là hàng xóm sát vách nhà Chanh tỷ, Chanh tỷ đặt bao nhiêu tâm huyết vào bộ truyện tranh này cậu đều biết, chị ấy luôn nói cậu truyện tự thuật của mình quá yếu , vì một cảnh mà phải sửa đi sửa lại, vì một tình tiết mà phải nghĩ đi nghĩ lại, tâm huyết như vậy mà lại bị người khác vu oan, đáng tiếc bây giờ cậu còn chưa có năng lực để giúp Chanh tỷ giải quyết !
Tô Chanh cảm động: “Cũng may có em ở bên chị, yên tâm, chị sẽ không bạc đãi em, đến lúc đó chị sẽ mời em và mấy cậu bạn cùng phòng ăn một bữa đại tiệc, cảm ơn bọn họ đã hỗ trợ!”
Hứa Bác Ngôn: "Chanh tỷ nói lời này cũng quá khách khí rồi, chúng ta là chị em ruột khác cha khác mẹ mà, nói gì mà cảm tạ với không cảm tạ."
Tô Chanh đặc biệt cảm động: “Mấy đứa có tâm như vậy, vậy bữa cơm này chị—— "
Hứa Bác Ngôn: “Hay là ăn ở nhà hàng Ấn Độ kia đi, em thấy bình luận trên mạng không tệ!”
Tô Chanh: ". . ." Đệ đệ là một cậu em trai tốt, cô phải nhịn!
Rất nhanh Tô Chanh đã tìm được luật sư và soạn thảo văn bản sau đó đăng lên Weibo.
Quả cam nhỏ trọn trịa: "Internet cũng không phải là khu vực ngoài vòng pháp luật, liên quan tới việc Dâu tây của Thanh Thanh vu khống tôi ăn cắp ý tưởng của cô ta, tôi đã mời luật sư soạn thảo hồ sơ khởi kiện, xem ảnh bên dưới. Dâu tây của Thanh Thanh cô muốn kiếm nhiệt thì cũng đừng kéo tôi vào, ra vẻ vô tội bán thảm buồn nôn cho ai xem đây? Nếu như cô không cúi đầu xin lỗi tôi thì chúng ta sẽ gặp nhau ở trên toà. Tôi sẽ bảo vệ danh dự của bản thân thông qua pháp luật. Ngoài ra, bản so sánh có trăm ngàn chỗ sơ hở kia tôi cũng đã mời người làm lại, xin mọi người cho tôi thời gian, cảm ơn mọi người."
“Ủng hộ tác giả đòi lại quyền lợi.”
“Tác giả quá cứng, tôi cũng không tin chuyện tác giả đạo văn!”
"Chỉ có thể nói người nổi tiếng thì thị phi nhiều, giọng điệu của Dâu tây Thanh Thanh kia chính là trà xanh!”
"Đồng ý, nói chuyện rất rất buồn nôn, cứ thích ra vẻ đáng thương yếu đuối, tôi chỉ thích dùng bằng chứng để nói chuyện, ra vẻ Thánh Mẫu thiện lương gì chứ!”
Sau khi bài của Tô Chanh được đăng lên, rất nhiều người nghe tin lập tức hành động, chỉ chốc lát sau bình luận đã lên đến mấy nghìn.
“Cẩu đạo văn đừng tẩy nữa, có bản lĩnh thì đưa bằng chứng ra đây, nói miệng thì ai mà chẳng làm được, Dâu tây Thanh Thanh người ta đã sớm đưa ra bằng chứng, cẩu đạo văn như cô so sánh được sao?”
Tô Chanh cảm thấy không thể dung túng cho mấy người này được nữa, là thứ gì mà dám mắng cô chứ, cô phải cho bọn họ biết tay, Nếu không phải cô cân nhắc đến vấn đề văn minh khi dùng từ thì cô đã chửi cho bọn họ đến mức hoài nghi nhân sinh rồi.
Cô gõ bàn phím đánh chữ:
“Lấy một người rơi vào thế bị động so sánh mới một người đã có âm mưu? Đầu óc của ngươi bị chó ăn rồi đúng không? Ta nói chờ ta một thời gian, chút thời gian này ngươi cũng không có sao? Vội đi đầu thai à? Muộn một chút thì không kịp đầu thai vào cửa súc sinh à?”
Bình luận tiếp theo: "được tiện nghi lại còn khoe mẽ, □□ đền thờ cho ai nhìn đâu, ai tin chứ?”
Tô Chanh: "Thượng Đế đem trí tuệ rải đầy nhân gian, nhưng ngươi lại lấy ô ra che.”
Bình luận tiếp theo: "Chưa thấy ai biết xấu hổ như vậy, cẩu đạo văn! Tôi ủng hộ tác giả Dâu tây Thanh Thanh.”
Tô Chanh: "Ngươi nên soi gương nhiều hơn một chút thì sẽ có thể nhìn thấy cái người gọi là không biết xấu hổ.
Tô Chanh rất hăng hải phản hồi, những người này đều không phải là đối thủ của cô, đến một cái cô lại trả về một cái, rất nhanh khu bình luận của cô đã khôi phục lại sự yên tĩnh, bởi vì những tài khoản chửi rủa cô đều đang ở cấp bậc rất cao, mỗi câu trả lời của Tô Chanh đều bị cư dân mạng nhìn thấy.
"Ha ha ha ha ha tôi buồn cười chết mất, thái thái mắng chửi người cũng đặc biệt như vậy.”
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy tác giả chửi người, quá xinh đẹp!"
"Tôi không xếp hàng, chờ bằng chứng phản bác có rồi lại nói. Ngoài ra, tác giả mắng tiếp đi, tôi rất thích xem ha ha ha ha ha ha."
"Khá lắm, rốt cuộc đã có người làm chuyện mà tôi luôn muốn làm!”
“Tác giả cứng như vậy tôi tin nhất định có sức lực, mọi người nhìn phía Dâu tây Thanh Thanh đi, tác giả bên này đã đưa ra hồ sơ khởi kiện của luật sự nửa tiếng rồi mà cô ta vẫn chưa thấy có động tĩnh gì!”
"Ngồi xổm chờ tập tiếp theo.”
Tinh thần Tô Chanh vô cùng tốt, dù sao hôm nay cô cũng không cần đăng chương mới, có thời gian để chơi với bọn họ!
Một lát sau, tiểu tỷ tỷ làm bảng so sánh mà cô tìm được gửi tin nhắn Weichat cho cô: "Tỷ muội, Dâu tây Thanh Thanh kia mặc dù thời gian đăng bài đầu tiên trước cô, nhưng các chương của cô ta đều được đăng hai lần, tôi nghi ngờ nội dung của cô ta đều đã qua chỉnh sửa, nếu không sẽ không làm được Turnitin, nếu tìm được web chính thức, bảo chủ web đưa ra phiên bản chưa qua chỉnh sửa, như vậy là rõ rồi.”
Tô Chanh suy tư trong chốc lát, trả lời cô ấy: "Được tỷ muội, tôi đi tìm chủ web trao đổi, trước tiên cô cứ làm giúp tôi, có vấn đề gì thì nói với tôi.”
"Được, tôi sẽ nhanh chóng."
Tô Chanh liên hệ chăm sóc khách hàng, chăm sóc khách hàng nói hậu đài cũng chỉ lưu lại bản mới mất, kiến nghị cô có thể tự điều chỉnh thời gian đăng bài của mình, cũng là một cái chứng cứ.
Sau khi cúp máy Tô Chanh cũng không tranh cãi với cư dân mạng nữa mà nhanh chóng đăng nhập máy tính để sắp xếp lại chứng cứ.
Đúng lúc này, Dâu tây Thanh Thanh lại đăng Weibo: “Lẽ phải ở trong tâm, người nào đó muốn kiện tôi thì cứ việc kiện, tôi không sợ, hẹn gặp trên toà.”
Bài vừa đăng khu bình luận lại bùng nổ:
“Ủng hộ tác giả, đầu năm nay cẩu đạo văn thật quá ngạo mạn!”
"Nhất định phải kiện cho cô ta đến táng gia bại sản."
"Tôi tin tưởng tác giả vô tội, truyện tranh của tác giả đẹp hơn truyện tranh của cẩu đạo văn không biết bao nhiêu lần.”
Trương Nhược Ngọc đọc được tức muốn chết.
Bốn người trong nhóm chat mạt chược của bọn họ đều @ Tô Chanh: “Lão đại, làm sao bây giờ, trà xanh dâu tây này xem ra vẫn còn có chiêu, cô ta hoàn toàn không sợ."
Chu Quần: "Hiện tại đa số đều ủng hộ cô ta, hơn nữa nếu không có bằng chứng khả năng Cam Cam thua kiện rất cao, cô ta đương nhiên không sợ rồi.”
Chu Dao: “Mình nghi ngờ Dâu tây Thanh Thanh này và người trước đó hắc Cam Cam là đồng bọn, hiện tại việc sự việc rất cấp bách, nếu có thể tìm ra ID hacker kia có lẽ sẽ có bước đột phá.”
Tô Chanh thở dài :”Hacker kia kỹ thuật quá cao, mình tìm được mấy người nhưng đều không phá được, không sao, mình đang sắp xếp lại bằng chứng rồi, trận chiến này mình muốn thắng!"
Tô Chanh không tin Dâu tây Thanh Thanh và người trước đó tố cô đạo văn không có liên quan, đây rõ ràng là âm mưu đã được dàn dựng, hiện tại đã có hai điểm đột phá, một là làm bản so sánh chứng minh cô không đạo, nàng đang làm rồi, đem tất cả những chứng cứ mà mình có sắp xếp lại rồi gửi cho tiểu tỷ tỷ đang giúp cô làm bản so sánh. Một điểm nữa là nếu có thể điều tra ra Dâu tây Thanh Thanh và hacker kia có liên quan đến nhau thì Dâu tây Thanh Thanh chính là không đánh đã khai.
Mấy người lại tiếp tục thảo luận phải xử lý thế nào.
Đây gọi là bốn anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng!
——
Tập đoàn Tần thị , trong văn phòng Tổng giám đốc đèn đuốc sáng trưng.
Tần Quyết cầm điện thoại quai hàm siết chặt, giây tiếp theo điện thoại bị anh hung hăng nện xuống đất.
Ròng rã một tiếng đồng hồ, nàng gửi văn kiện mời luật sư, còn có thời gian rảnh đi tranh cãi với người khác nhưng cô lại thật sự không nghĩ đến việc hỏi anh một câu? Cúi đầu trước anh khó khăn đến vậy sao? Trước đây không thấy cô có cốt khí như vậy!
Tần Quyết tức giận nhắm nghiền hai mắt.
Trợ Lý Hà mở cửa đi vào, liếc thấy điện thoại di động đã bị chia năm xẻ bảy nằm trên mặt đất, bộ dạng thê thảm đủ để chứng minh chủ nhân của nó đang tức giận đến mức nào!
"Tần tổng. . . Vậy tài liệu này. . ." Trợ Lý Hà thận trọng nói.
“Gửi cho cô ấy.” Tần Quyết mở mắt ra bình tĩnh trở lại.
"Vâng." Trợ Lý Hà nhanh đi ra ngoài gửi tài liệu cho Tô Chanh tiểu thư, kỹ thuật của Hacker kia quả thực rất cao, Tần tổng cũng tốn không ít thời gian mới tìm ra được. Nhưng không phải Tần tổng muốn Tô Chanh tiểu thư phải đến cầu xin sao, sao mới có một tiếng mà đã mềm lòng rồi?
Trợ Lý Hà vừa gửi tài liệu cho Tô Chanh tiểu thư thì chưa đến hai phút sau đã nhận được điện thoại của Tô Chanh, ngữ khí của Tô Chanh trong điện thoại vô cùng vui vẻ: "Trợ Lý Hà tôi nhận được tài liệu rồi, thật sự cảm ơn, Trợ Lý Hà anh giúp tôi cảm ơn Tần Quyết nhé, Tần Quyết chính là ân nhân cứu mạng của tôi đấy, có thời gian tôi nhất định sẽ mời anh ấy ăn cơm, như vậy đã nhé, tôi còn có việc, cúp máy trước đây!”
Trợ Lý Hà nghĩ thầm sao cô ấy không tự gọi cho Tần tổng chứ, sao còn nhờ anh truyền lời, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng: "Được rồi, cô bận việc đi.”
Sau khi xong việc, Hà Viễn lại vào văn phòng Tổng giám đốc, đặt tư liệu về hai người kia lên bàn làm việc của Tần Quyết: "Tần tổng, tôi đã gửi tài liệu qua cho Tô Chanh tiểu thư. Ngoài ra đây là tài liệu điều tra được về hai người đã bôi đen Tô Chanh tiểu thư, ngài xem qua một chút."
Tần Quyết không thèm để mắt đến những tài liệu kia, mà là hỏi: “Cô ấy nói gì?"
Sao Tần tổng biết Tô Chanh tiểu thư gọi điện thoại tới, Trợ Lý Hà thít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói: "Tô Chanh tiểu thư nói cảm ơn ngài, có thời gian sẽ mời ngài ăn cơm."
Tần Quyết rũ xuống mắt, nhẹ giọng nói: “Vậy sao.”
Nhàn nhạt hai chữ, Trợ Lý Hà không nhìn ra được hãm nghĩa bên trong hai từ này là gì.
Do dự một hồi, Trợ Lý Hà nói: “Vậy hai người kia nên xử lý thế nào."
Đáy mắt Tần Quyết đáy loé lên một kia tàn nhẫn: "Giao cho Vương Toàn, tôi muốn bọn họ phải trả giá đắt."
"Vâng."
Giao cho Vương Toàn, vậy thì kết cục của hai người này, quá nguy hiểm!
——
Tô Chanh so sánh ID của Hacker với ID đăng nhập của Dâu Tây Thanh Thanh, không giống nhau nhưng lại có chỗ trùng lặp.
Điều quan trọng là mặc dù sự trùng lặp này không nhiều nhưng có thể chứng minh Dâu Tây Thanh Thanh và hacker này có quen biết.
Như vậy thì có thể chứng minh rằng tất cả đều do cô ta tự biên tự diễn. Tô Chanh đã báo cáo Dâu Tây Thanh Thanh lên web chính, chỉ là không có bằng chứng, web cũng không tra ra được Dâu Tây Thanh Thanh và Hacker có liên quan hay không, bởi vì ID của Hacker id không bẻ khoá được nên vẫn kéo dài không xử lý, Tô Chanh cập nhật thông tin ID đã điều tra được lên khiếu nại, lại gọi điện thoại cho chăm sóc khách hàng thúc giục xử lý. Đây là cô báo cáo Dâu Tây Thanh Thanh mua thuỷ quân và hotsearch, bị nghi ngờ sử dụng phương tiện không phù hợp để cạnh tranh, web chính sẽ xử phạt!
Cái còn lại là chính là vấn đề phản biện của cô . . Tô Chanh buồn rầu, Dâu Tây Thanh Thanh này vô cùng xảo trá, mỗi chương đều có vết tích sửa đổi hai lần, Tô Chanh thật đúng là không tìm ra sơ hở của cô ta . .
——
Một bên khác, Lưu Thanh Thanh đắc ý dạt dào nhìn đông đảo người ủng hộ mình trên Weibo, lại kéo xuống dưới Weibo của Tô Chanh thấy tất cả đều là bình luận mắng chửi càng thêm vui vẻ. Khinh thường nhìn thoáng qua hồ sơ khởi kiện mà Tô Chanh đăng, cắt, kiện cô ta, hù dọa ai đây, hacker giúp cô ta còn vừa gửi tin nhắn đến, không ai có thể bẻ khoá được ID của hắn, Lưu Thanh Thanh khinh thường cười cười, Tô Chanh không có bằng chứng thì lấy gì để kiện cô ta!
Lưu Tuấn đẩy cửa bước vào, trong tay bưng một đĩa hoa quả đặt trước mặt Lưu Thanh Thanh: "Thế nào, chơi chết Tô Chanh chưa? Tiện. Nhân, anh muốn cô ta phải thân bại danh liệt." Khuôn mặt thanh tú của nam nhân đột nhiên trở nên có chút dữ tợn.
Lưu Thanh Thanh tự tin nói: “Anh yên tâm đi, lần này cô ta tuyệt đối không lật nổi.”
"Vậy thì tốt.” Lưu Tuấn nhìn bình luận dưới Weibo của Tô Chanh Weibo, khoái ý cười một tiếng. Nếu không có người nói cho hắn Tô Chanh vẽ truyện tranh trên mạng thì hắn còn không biết có chuyện này. Danh tiếng của Tô Chanh hiện tại đang thịnh, sống vui vẻ sung sướиɠ, mà hắn lại không suôn sẻ chút nào. Lợi dụng xong thì ném đi, nào có chuyện tốt như vậy!
Lưu Thanh Thanh trả lời một số bình luận của bạn trên mạng.
“Tác giả tốt bụng như vậy lại bị cẩu đạo văn ức hϊếp”.
Lưu Thanh Thanh trả lời: "Tôi cũng không ngờ cô ấy lại như vậy, đây có thể là người hiền bị bắt nạt đi, cám ơn bạn.”
“Truyện tranh của tác giả tôi nhất định sẽ ủng hộ!”
Trả lời: "Cám ơn bạn, mọi người thích đọc là tốt rồi.”
Lưu Thanh Thanh chọn trả lời những bình luận có lợi cho cô ta.
Lúc này có người nói với cô, Weibo của Tô Chanh đã đăng bài phản biện rồi!
Lưu Thanh Thanh mặc dù khinh thường không tin Tô Chanh có thể phản biện, thời gian đăng bài của cô ta trước thời gian Tô Chanh đăng bài, cô ta ngược lại muốn xem xem Tô Chanh làm cách nào để phản biện!
Ấn vào Weibo của Tô Chanh, sắc mặt của Lưu Thanh Thanh càng ngày càng khó coi.
Tô Chanh: “Bản so sánh phản biện tôi đã người làm cả đêm mới xong, Dâu Tây Thanh Thanh đừng tưởng rằng làm mờ thời gian phát hàng và sửa đổi thời gian thì có thể vạn sự đại cát, web chủ không lưu lại thì cô nghĩ web lậu cũng không lưu sao? Mười mấy web lậu vẫn lưu lại bản gốc của Dâu Tây Thanh Thanh trước khi chỉnh sửa , mọi người tùy tiện tra là có thể thấy, bản so sánh tôi cũng đăng lên đây rồi, phiền mọi người kiểm tra xem là ai sao chép của ai!”
Cô đúng là tiểu quỷ cơ trí, có thể nghĩ ra các web lậu hiện đang thịnh hành, nói không chừng còn chưa kịp cập nhật bài mới, cô thử đi tìm, quả nhiên là đã tìm được!
“Nội dung trước khi chỉnh sửa hoàn toàn không giống nội dung của quả cam nhỏ tròn trịa. . . Đây không phải là ăn vạ sao?”
“Trước đây tôi đã từng đọc truyện tranh của Dâu Tây Thanh Thanh, cũng cảm thấy nội dung có một số điểm khác biệt so với nội dung hiện tại , chỉ là tôi nói mà không có ai tin!”
"Ha ha ha ha ha, bị web lậu bán đứng đờ mờ cười nứt! Sao tôi lại thấy vừa bực mình vừa buồn cười thế nhỉ ha ha ha! !"
"Đáng ghét, sao có thể không cập nhật kiệt tác của Dâu Tây Thanh Thanh !”
"Có sao nói vậy, đồ lậu đáng xấu hổ!"
“Bài so sánh phản biện tôi đã xem rồi, đợt sóng này tôi đứng về phía Quả cam nhỏ tròn trịa!”
“Quả cam nhỏ xông lên, mau đăng chương mới, tôi hi vọng tiểu Phương thượng vị!"
Cũng có người chưa từ bỏ ý định.
“Cho dù là thế đi, nhưng sao tác giả lại gửi tin nhắn cảm ơn Dâu Tây Thanh Thanh chứ? Cái này giải thích thế nào?”
"Dâu Tây Thanh Thanh cũng bị lừa đúng không? Trước đây không phải có người tố Quả cam nhỏ tròn trịa đạo văn sao? Dâu Tây Thanh Thanh còn giúp đăng bài làm sáng tỏ đấy! Cô ấy cũng không phải cố ý !"
"Đúng đấy, nếu không phải bị cô cắn ngược cô ấy cũng sẽ không đăng bài tố cô. Hẳn là có phe thứ ba làm chuyện này? Không có liên quan gì đến Dâu Tây Thanh Thanh!”
"Bài so sánh phản biện đã có rồi mà còn tẩy, phát ngôn của Dâu Tây Thanh Thanh một chữ tôi cũng không tin!"
. . .
Sau khi đọc xong biểu hiện của Lưu Thanh Thanh cuối cùng cũng thả lỏng, Tô Chanh cho dù đăng bài phản biện cũng không có chứng cứ chứng minh tất cả là do cô ta làm, Tô Chanh chỉ có thể chứng minh bản thân không đạo văn, còn Lưu Thanh Thanh cô ta chỉ là bị lừa thôi, không chứng minh được gì cả.
Cùng lắm thì cho cô ta thoát một kiếp.
Sau đó, câu phản hồi của Tô Chanh lại khiến cô ta dậy sóng.
Tô Chanh phản hồi cư dân mạng ở bên dưới: “Hiểu lầm? Vậy thì bạn có thể lên diễn đàn chính thức để xem phán quyết của web chính đi!”
Sau câu phản hồi này, rất nhiều người ăn dưa đã bấm vào diễn đàn chính thức của truyện tranh.
Nội dung mới nhất được Web chính đăng tải có nội dung là: Căn cứ theo số liệu hiển thị hậu đài, Dâu Tây Thanh Thanh bị nghi ngờ ác ý vu khống tác giả và tham gia vào hành vi cạnh tranh không lành mạnh, vi phạm nguyên tắc cạnh tranh bình đẳng dưới cơ sở dữ liệu. Hiện truyện tranh của Dâu Tây Thanh Thanh «xx » đã bị phạt thẻ vàng cảnh cáo, huỷ bỏ tư cách ở tất cả các bảng xếp hạng.
Phán quyết vừa được đưa ra, quần chúng ăn dưa nhao nhao líu lưỡi.
"Wow, Dâu Tây Thanh Thanh này đúng là tự biên tự diễn, trâu bò! Đầu tiên là mua thuỷ quân bôi đen Quả cam nhỏ tròn trịa, sau đó lại đứng ra ủng hộ cô ấy, diễn được một thời gian lại nâng cao thân phận lên thành người bị hại cắn ngược lại một cái, một loạt thao tác này là muốn hoàn toàn giẫm chết Quả cam nhỏ tròn trịa!”
"Kết quả chuyện cô ta cập nhật hai lần đã bị Quả cam nhỏ tròn trịa lật tẩy, chuyện mua thuỷ quân cũng bị web chủ điều tra ra được, đúng là tự vả mặt!”
"Đây là kinh thế Tiểu Bạch sen a! Cái thao tác này, tao a, quá tao!"
"Trời ạ, thật sự làm tôi rùng mình!"
"Quả cam nhỏ tròn trịa sao bị loại người như vậy nhắm tới chứ!”
"A di đà phật, vô tình bấm vào, vận rủi liền tan biến, Dâu Tây Thanh Thanh đừng ám ta!”
. . .
Sau khi chân tướng sự việc đã rõ ràng, có rất nhiều người tràn vào Wei bo của Tô Chanh an ủi cô.
“Cũng may quả cam nhỏ làm lại được so sánh phản biện, nếu không thật sự đã bị cô ta hắc chết!”
“Hôn hôn tác giả, vất vả rồi, bị kẻ đau mắt đỏ nhắm tới!”
"Quả nhiên không nên qua loa đứng đội, mau đến xin lỗi tác giả.”
Ngược lại Weibo của Dâu Tây Thanh Thanh tất cả mấy nghìn bình luận đều là chửi mắng cô ta mưu mô nham hiểm, Bạch Liên Hoa, thủ đoạn bỉ ổi.
Tô Chanh thực sự rất thoải mái và hạnh phúc!
Hoàn mỹ!
——
Tại hội nghị cấp cao.
Ngô Văn, giám đốc mới được thăng chức của TTTM Việt Anh trình lên bản kế hoạch kinh doanh của TTTM trong quý tới đưa cho Trợ Lý Hà, nội tâm thấp thỏm không thôi.
Bản kế hoạch của mấy giám đốc trước đều bị tổng giám đốc bác bỏ, Tần tổng mặt không biểu tình lần lượt nêu ra các vấn đề, khiến người ta cảm thấy thứ anh cầm trong tay căn bản không phải là bản kế hoạch kinh doanh, mà là một đống rác.
Cũng quá khắc nghiệt rồi?
Trong phòng họp ngoại trừ âm thanh lật giấy của Tần Quyết thì vô cùng yên tĩnh.
Có người vụиɠ ŧяộʍ nháy mắt với Trợ Lý Hà, Trợ Lý Hà chỉ dám vụиɠ ŧяộʍ lắc đầu.
Mọi người đã nắm chắc tâm lý.
Mấy phút sau, một chồng kế hoạch bị tàn nhẫn ném lên bàn hội nghị, tiếp theo đó là thanh âm lạnh lùng của Tần Quyết: "Làm lại, tan họp."
Cuộc họp khiến người ta hít thở không thông cuối cùng cũng kết thúc, mấy giám đốc điều hành cấp cao cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được giải thoát.
Nhưng Trợ Lý Hà không được, sau khi hội nghị kết thúc anh còn phải báo cáo lịch trình làm việc tiếp theo cho Tần tổng. Anh khổ não thở dài rồi lại vội vàng đuổi theo.
Tần Quyết mặt không biểu tình lật bản kế hoạch trong tay, vừa đi về phía phòng làm việc.
Vừa đi tới cửa văn phòng, một trợ lý đi tới, vừa định nói gì đó, Tần Quyết đã vặn nắm cửa đi vào.
Trong văn phòng có một người xuất hiện ngoài ý muốn.
Tô Chanh bộ dạng đoan chính ngồi trên ghế sô pha giống như học sinh tiểu học, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, vừa nhìn thấy anh, lập tức từ trên ghế sopha đứng lên, mày cong cong mà nhìn anh: "Tần Quyết."