Tần Quyết đứng tại chỗ nhắm mắt lại, cảm thấy mình điên rồi. Người phụ nữ kia có đức hạnh gì không phải anh đã biết rõ sao, anh còn đang vọng tưởng cái gì.
Một giây sau, Tần Quyết mở mắt ra, giọng điệu vẫn bình thường "Đi thôi.”
"Vâng." Trợ Lý Hà cung kính nói.
Cũng may Tần tổng không trách cậu ta bất cẩn, Trợ Lý Hà bị tổn thất hai năm liên tiếp tiền thưởng cuối năm trái tim đang rỉ máu, tiền thưởng cuối năm hai năm liền của cậu không phải là con số ít. . . than ôi. . .
Mặc dù từ sau đêm Tần tổng đi ra từ quán bar nửa tháng trước, đêm đó trạng thái của Tần tổng rất âm u, nhưng từ ngày hôm sau trở đi, Tần tổng lại trở về là Tần tổng của trước kia ,không có gì khác biệt so với bình thường.
Trợ Lý Hà khâm phục nghĩ, ông chủ không hổ là ông chủ, ngay cả thất tình cũng phục hồi nhanh như vậy, không giống như những tiểu thuyết ngôn tình mà cậu đã đọc, sau khi bị Nữ Chủ vứt bỏ nam chủ nếu không cả đêm mua say thì cũng lưu luyến bụi hoa hóa thân tình trường lãng tử.
Tần tổng ngược lại không có gì thay đổi, nên thế nào vẫn là thế nấy, trong công việc vẫn yêu cầu khắc nghiệt như trước kia thậm chí còn khắc nghiệt hơn, không phải sao, kể cả dự án mở rộng thị trường ra nước ngoài dự định sẽ khởi động vào nửa cuối năm nay, Tần tổng cũng yêu cầu phải khởi động sớm hơn.
Theo diễn biến tốt đẹp này, doanh thu năm nay của Tần thị bọn họ sẽ lại tăng gấp đôi.
Trợ Lý Hà nghĩ thầm, phát hiện Tần tổng đã đi xa,... liền gạt những suy nghĩ trong đầu sang một bên, vội vàng đuổi theo. ——
Dự án mở rộng thị trường ra nước ngoài đã được khởi động, sau khi Tần Quyết và Lâm Lãng của Lâm thị thảo luận xong về việc hợp tác tiếp theo, thời gian đã đến mười giờ tối.
Buổi tối Tần Quyết có uống một chút rượu, sau khi cùng Lâm Lãng bàn xong chuyện làm ăn, Lâm Lãng lại sắp xếp mấy tiết mục giải trí, vỗ vỗ tay, mấy cô người mẫu nhỏ quyến rũ từ ngoài cửa nối đuôi nhau mà vào.
Tần Quyết cau mày, sự xa hoa truỵ lạc ngợp trong vàng son này đã sớm không cảm thấy kinh ngạc.
Mấy cô người mẫu nhỏ muốn dựa vào người Tần Quyết đều bị khuôn mặt lạnh của Tần Quyết dọa cho lùi lại, nhưng vẫn có những người gan lớn thu hết can đảm dựa vào Tần Quyết.
Vị này chính là tổng giám đốc tập đoàn Tần thị, hào môn trong hào môn, nếu được Tần Quyết nhìn trúng, cho dù không thể gả vào hào môn, nhưng với quyền thế của Tần Quyết , chờ đợi bọn họ chính là vô số tài nguyên, việc trở thành nữ minh tinh hàng đầu chỉ là chuyện nhỏ, nếu có bản lình thì có thể bắt được anh ấy
Cho dù trong giới vị lão đại này nổi tiếng là tính khí kém, thậm chị còn có tin đồn anh bị lãnh cảm, nhưng phụ nữ muốn bám vào anh vẫn nhiều vô số kể, dù sao ai có thể kháng cự nổi một người vừa có tiền vừa có sắc, ông chủ lớn vừa có quyền vừa có thế chứ.
Mấy người mẫu nhỏ liếc nhìn lẫn nhau , ra hiệu cho nhau rồi thu hết can đảm dựa vào vị trị bên cạnh Tần Quyết.
“Cút.”
Giây tiếp theo, giọng nói không mang theo bất cứ một tia cảm tình nào truyền đến, ngữ khí còn nghe ra sự uy hϊếp cùng lãnh ý khiến cho mấy cô người mẫu nghé thấy mà không tự giác run lập cập, nhao nhao cách anh xa vạn dặm.
Không thể trêu vào không thể trêu vào.
Không có mấy nữ nhân không thức thời quấy rầy, Tần Quyết mặt không thay đổi cầm lấy chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Là một người đàn ông trung niên đã kết hôn hơn mười năm, nhìn thoáng qua Lâm Lãng đã có thể nhận thấy tâm trạng không tốt hiện tại của Tần Quyết có liên quan đến một người phụ nữ, ông ta dùng ngữ khí của người từng trải khuyên anh: “Phụ nữ mà, tắt đèn đi thì không phải đều như nhau sao. Với điều kiện của cháu thì thiếu gì phụ nữ muốn nhào lên, nghe chú khuyên một câu, trước khi kết hôn đừng kiềm chế bản thân, hiểu không?”
Tần Quyết từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám thuyết giáo anh như vậy. Hai người chỉ là hợp tác kinh doanh đơn giản, anh như thế nào không phải ai cũng có tư cách xen vào, cha mẹ anh cũng không có, càng chưa đến phiên Lâm Lãng ông ta chỉ là một đối tác làm ăn mà còn dám xen vào chuyện của anh.
Tần Quyết đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói: "Lâm thúc có thời gian này tới khuyên tôi còn không bằng trở về suy nghĩ thật kỹ xem làm thế nào để giải thích với lệnh phu nhận.”
Ở trong giới ai mà không biết Lâm Lãng bị vợ quản nghiêm, mỗi lần bị vợ bắt gặp đi vui vẻ bên ngoài đều bị đánh cho tơi tả, ngày hôm sau đều lên tin tức Bát Quái .
Lâm Lãng sắc mặt xanh mét, “Chú không làm gì cả, Tần Quyết cháu sẽ không thực sự hại chú chứ.”
Lâm Lãng rất sợ vợ, nếu bị bắt được làm chuyện xấu chắc chắn sẽ bị tịnh thân đuổi ra khỏi nhà, hiện tại ông ta nào dám làm ra chuyện gì, chẳng qua là ông ta có cái miệng tiện, không ngờ tính tình của tiểu tử này cứng rắn như vậy, nói một câu đã muốn trở mặt.
Cũng đúng, lần hợp tác này Tần Quyết hợp tác với ai cũng được, nhưng Lâm Lãng hắn là cầu xin để được hợp tác với Tần Quyết, Tần Quyết tiểu tử này đương nhiên là có tư cách cứng rắn.
Lâm Lãng hối hận cái miệng tiện của hắn không thôi, nói những lời kia làm gì.
Chẳng qua mấy chục năm lăn lộn tình trường của Lâm Lãng cũng không phải toi công, Tần Quyết đột nhiên trở mặt không phải là do hắn nói ra điều không nên nói sao, nghĩ nghĩ rồi tát vào mồm mình, "Coi như thúc thúc nói sai rồi.”
Sau đó lại đưa ra chủ ý cho Tần Quyết: “Thực ra phụ nữ đều phải dỗ dành, Tần Quyết tính tình cháu xấu như vậy khẳng định là chưa từng dỗ dành bạn gái bào giờ đúng không, người trẻ tuổi thì đừng có quá mạnh miệng, năm đó chú chính là dựa vào cái miệng này mới dỗ được bã xã về tay, cháu phải hạ mình một chút dỗ dành dỗ dành, bạn gái đương nhiên sẽ hết giận, hiểu không?”
Lâm Lãng cho là mình đã đưa ra một ý kiến hay.
Không ngờ Tần Quyết nhìn qua càng tức giận, đột nhiên từ trên ghế sopha đứng dậy, hừ lạnh một tiếng: “A, dỗ dành? Tôi dựa vào đâu mà phải dỗ dành cô ấy?”
Nói xong một chân đá văng cái bàn trà trước mặt sau đó rời khỏi phòng.
Mấy cô người mẫu bị động tĩnh này làm cho giật nảy mình, nhao nhao vỗ vỗ l*иg ngực của mình. Xem ra tin đồn không phải là giả, Tần tổng này, tính tình thật quá kém!
Lâm Lãng nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, người trẻ tuổi, tính tình gắt gỏng, cũng may hắn không có loại phiền não này.
——
Tối nay Tần Quyết uống quá nhiều rượu, lúc trở lại khách sạn một tay giật giật cà vạt, cởϊ áσ khoác xuống, sau đó ném di động lên giường.
Sau đó đi vào thư phòng bật máy tính lên.
Trợ Lý Hà cùng theo vào, đem văn kiện hôm nay phải ký tên đưa tới, "Tần tổng, đây là hợp đồng hợp tác với Lâm thị, ngài xem qua một chút, còn có hạng mục ở Thành Bắc ngài cũng xem một chút —— "
“Để xuống." Tần Quyết mặt không biểu tình nhìn tài liệu trên vi tính, lạnh nhạt nói: "Ra ngoài."
“Vâng."
Trợ Lý Hà mơ hồ cảm thấy tâm trạng của Tần tổng đêm nay không tốt lắm, đàm phán hợp tác rất thành công, không có chuyện gì có thể khiến tâm trạng của Tần tổng không tốt.
Trợ Lý Hà nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể là là liên quan đến Tô Chanh tiểu thư .
Hoá ra Tần tổng cũng không hề thờ ơ như vẻ bề ngoài, tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng.
Nhưng bây giờ bọn nó đang ở nước ngoài, cho dù cậu là một trợ lý tốt cũng không có cách nào làm cho Tô Chanh tiểu thư xuất hiện ngay lúc này. . . Hơn nữa cho dù cậu gọi điện thoại, Tô Chanh tiểu thư cũng không nhất định sẽ tới.
Cậu cũng xem như đã nhìn ra rồi, Tô Chanh tiểu thư bẻ ngoài có vẻ nhiệt tình vui vẻ, kì thực chính là người ngoài nóng trong lạnh, lại tuyệt tình cực kỳ.
Ít nhất trong nửa tháng qua, anh chưa từng nhìn thấy hay nghe thấy một cuộc gọi nào từ cô, thật giống như cô ấy đã hoàn toàn không còn bất cứ quan hệ nào với Tần tổng. Ngay cả khi tình cờ gặp mặt ở sân bay hôm nay, cô ấy cũng không thèm bước lên chào hỏi, coi như không nhìn thấy Tần tổng trực tiếp bỏ đi.
Cái này còn không phải tuyệt tình sao?
Trợ Lý Hà lắc đầu im lặng rời khỏi phòng.
. . .
Mười hai giờ đêm, Tần Quyết đóng máy tính lại.
Cả ngày làm việc Tần Quyết có chút mệt mỏi, dựa lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa lông mày.
Tiếp đó đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, mặc đồ ngủ từ phòng tắm đi ra, ngồi xuống cuối giường cầm lấy cái điện thoại đang bị ném ở trên giường.
Ấn mật khẩu mở điện thoại ra, Tần Quyết mặt không biểu tình lướt Wechat.
Có rất nhiều tin nhắn, từ công việc đến bạn bè, ngay cả mẹ anh cũng gửi đến vài tin nhắn, nhưng Tần Quyết không đọc một tin nào.
Duy nhất chỉ có cô gái kia là không hề có một tin nhắn nào.
Hơn nửa tháng, nàng quả thực không gửi cho anh một tin nhắn nào, Tần Quyết lạnh lùng nhìn khung chat, qua một lúc bỗng nhiên tắt điện thoại, ném điện thoại di động sang một bên.
Cô không tới tìm anh, chẳng lẽ cho rằng anh sẽ đến cầu xin cô sao? Nằm mơ, anh chưa thấp hèn đến mức vậy.
——
Mấy ngày nay Tô Chanh bận bịu muốn chết, vừa phải vẽ truyện tranh còn vừa phải xử lý chuyện bị người ta bôi đen.
Đúng vậy, Tô Chanh cuối cùng cũng nhận ra mình bị người ta bôi đen.
Bởi vì liên tục vài ngày đều có người bình luận về vấn đề đạo văn ở dưới khu bình luận của cô, mấu chốt là tất cả đều là những nick phụ khác nhau, nhìn qua thì có vẻ có lý nhưng lại không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào.
Nội dung đều là: "Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy tình tiết cậu chuyện của tác giả này rất giống tình tiết truyện của tác giả nào đó sao? Ví dụ như kịch bản ngược luyến tàn tâm này, ví dụ như kịch bản chuyển hướng này v.v.."
Hoặc là "Mọi người đừng đọc cái truyện tranh đi đạo này nữa, chẳng lẽ còn có người không biết tác giả này chuyên đi đạo văn sao? Còn phải bỏ tiền cho cô ta, các người nhiểu tiên lắm à?” v.v.
Mấy ngày trước còn có độc giả vào giúp cô bác bỏ tin đồn, nhưng hai ngày đội thuỷ quân tràn vào quá đông, nhiều đến mức đàn áp cả những bình luận của những độc giả bình thường.
Cho dù tác giả bị thuỷ quân đυ.ng chạm lên Weibo đăng bài làm sáng tỏ truyện tranh của cô ấy và Tô Chanh không giống nhau, nhưng thuỷ quân bình luận ở khắp mọi nơi, tung tin đồn nhảm nói Tô Chanh dùng tiền mua chuộc để tác giả kia im lặng, cứ như vậy mấy ngày trôi qua, vẫn có rất nhiều độc giả không biết rõ tình hình bị ảnh hưởng, Tô Chanh quả thực vô cùng phiền lòng.
Báo cáo sự cố lên trang web chính thức để xử lý, bên web đã khoá một loạt các nick tung tin bịa đặt nhưng vẫn không thể khoá hết, khoá xong một nhóm lại thêm một nhóm mới, Tô Chanh dứt khoát liền treo lên thông cáo, mọi người có thể đi báo cáo hoặc có thể dùng phần mềm Turnitin để kiểm tra, cô tuyệt đối không đạo văn.
"Đau lòng cho tác giả quá, đây quả thực là tai bay vạ gió, bị người ta bôi đen như thể đúng là xúi quẩy mà.”
"Nói mà không có bằng chứng, ngay cả Turnitin cũng không tra ra được, nhất đinh là bị bệnh về mắt rồi.”
"Cái này giống trong giới giải trí vậy, dùng tiền để bôi đen người khác đúng không? Trâu bò thật, nhiều tiền quá không có chỗ tiêu đúng không!"
"Tác giả cố lên."
Do sự việc này, mấy ngày nay dữ liệu nhấp chuột trong nền tảng của Tô Chanh đã giảm mạnh, Tô Chanh còn truy cập vào một số nền tảng khác để tìm kiếm nhận xét của mọi người về bài viết của cô , không ngờ thật sự có người bị lừa: "A tác giả này vẽ rất đẹp, nhưng hình như nghe nói là đạo văn, tôi không dám xem.”
Phía dưới có người bình luận: “Hả? Không phải chứ?”
"Tôi đang chuẩn bị đi xem, nghe nói vẽ rất đẹp, nếu là đạo thì tôi sẽ không xem. đâu.”
Trong thời đại cập nhật thông tin cực nhanh như hiện nay, một số người có thể chỉ tiếp nhận thông tin trước đó, ví dụ như mọi người chỉ nhìn thấy những bình luận thuỷ quân bôi đen cô, nói cô đạo văn, mà không nhìn thấy tin cô đã thanh minh làm sáng tỏ sự việc, dẫn đến kết quả như vậy.
Mặc dù Tô Chanh vô tội nhưng vẫn bị giội nước bẩn lên người.
Tô Chanh vô cùng tức giận, rốt cuộc là ai muốn hại cô, đừng để cô tra ra cô sẽ cho biết tay!
Hứa Bác Ngôn đệ đệ biết tình trạng khó khăn hiện tại của Tô Chanh, cũng rất lo lắng, hai ngày nay cậu cũng giúp Chanh tỷ tìm một chuyên gia máy tính trong khoa máy tính của trường họ xem xem có thể tìm ra kẻ đứng sau hay không, chỉ là tìm được mấy học trưởng đều không có kết quả.
Đối phương giấu quá kỹ, bọn họ không thể phá được.
Tô Chanh tức giận đăng thông báo trên Weibo, treo thưởng tìm cao thủ máy tính, chỉ cần tìm ra người đứng sau, tiền dễ nói.
Sự việc này cũng đã náo loạn một thời gian, Tô Chanh bị ảnh hưởng khiến hai ngày nay đều ngủ không ngon giấc.
Ngày hôm sau, Tô Chanh tối qua thức đến hai giờ, bởi vì tâm trạng bị ảnh hưởng nên mãi vẫn chưa vẽ xong, xem ra cô phải xin nghỉ phép rồi.
Sáng sớm Trương Nhược Ngọc đã gửi tin nhắn an ủi cô.
Mạch thượng nhân như ngọc: “Cam Cam đừng buồn, cậu yên tâm, tiểu nhân trốn ở sau bôi đen cậu, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp cậu tìm ra, sau đó rút gân lột da nó, trút giận cho cậu! @ quả cam nhỏ tròn trịa ."
Tô Chanh còn chưa trả lời thì Trương Nhược Ngọc đã tiếp tục gửi tin nhắn đến: "May mà cổ phiếu của chúng ta mua hai ngày này có xu hướng tăng trưởng không tệ, đoán chừng lại có thể kiếm thêm một khoản, mình nghe được tin nội bộ, cậu có muốn mua thêm một chút không?"
Tô Chanh nhìn thấy tin này, tâm tình tốt lên một chút, "Được thôi, mua thêm một chút.”
Trong nhà Trương Nhược Ngọc có một người anh họ làm trong lĩnh vực tài chính, nguồn tin này rất đáng tin cậy, Tô Chanh và Trương Nhược Ngọc theo anh ta kiếm được rất nhiều tiền. Lần này hắn nói được, Tô Chanh lại đầu tư thêm chút tiền. Đương nhiên cô hi vọng bản thân có thế giàu lên trong một đêm và có thể cả đời không tiêu hết tiền, nhưng hiện tại cô đã rất mãn nguyện rồi. Cô đầu tư thêm một phần ba số tiền tiết kiệm mà cô đang có, mong có thể kiếm thêm nhiều tiền hơn.
Trời đất bao la, kiếm tiền lớn nhất.
Tô Chanh vui vẻ đặt điện thoại xuống, sự lo lắng hai ngày này rốt cuộc cũng được thổi bay đi một chút, vừa rời giường nên có chút đói bụng, đang định chuẩn bị cho bản thân một bữa sáng phong phú thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Tô Chanh ra ngoài mở cửa, phát hiện là Hứa Bác Ngôn.
Chẳng lẽ là giúp cô tìm được người rồi? Tô Chanh vui vẻ bảo hắn vào nhà.
Trong tay Hứa Bác Ngôn cầm theo sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao, đặt lên bàn ăn của Tô chanh, bảo cô cùng ăn.
Tô Chanh cũng không khách khí, hai người vừa ăn bánh quẩy vừa nói đến việc Tô Chanh bị người bôi đen.
Hứa Bác Ngôn xé bánh quẩy thành hai nửa, chấm vào sữa sữa đậu nành, cắn một miếng rồi mới bực bội nói: "Chanh tỷ chị nghĩ lại xem rốt cuộc gần đây chị đắc tội với ai, học trưởng khoa máy tính của trường em nói Hacker phía sau kia ít nhất phải là trình độ cấp bậc quốc gia, trừ phi cho anh ấy thêm hai năm, còn hiện tại anh ấy thật phá không phá được." Học trưởng của Hứa Bác Ngôn là người giỏi nhất khoa máy tính của Đại học Bắc Kinh, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một sinh viên năm 3, không phá được hacker trình độ cấp quốc gia đúng là bình thường.
Bởi vì chuyện này, mấy anh em trong ký túc xá bọn họ đều xắn tay áo lên muốn tìm người đánh nhau, bôi đen ai không bôi, lại bôi đen quả cam yêu quý của bọn họ!
Nói như vậy, Tô Chanh liền có chút sầu, người mà gần đây cô đắc tội. . . Chỉ có Tần Quyết . . . Nhưng chắc chắn anh cũng không nhàn rỗi đến mức đi bôi đen cô, nếu anh thật sự để ý, chỉ cần phái người đến nói với cô một tiếng, truyện tranh của cô nói dừng là phải dừng, chuyện chỉ cần một câu nói, cho nên anh nhất định không cần phải làm như thể.
Trừ Tần Quyết. . . Gần đây cô thực sự không đắc tội với ai, con người cô luôn luôn lương thiện, lấy giúp người làm niềm vui, sao có thể đắc tội với người khác chứ.
Lý Viên? Không thể nào, cô ta chỉ là một nhân viên nhỏ, không có bản lĩnh như vậy, hơn nữa cô ta không biết nick của cô. Người mà trước đây cô đã từng giáo huấn? Đã qua lâu như vậy rồi bọn họ cũng không cần thiết phải làm thế, hơn nữa, bọn họ không biết nick của cô.
Tô Chanh thật sự không nghĩ ra ai.
Cần phải mua một tên hacker công nghệ cao như vậy mới có thể hack cuốn truyện tranh nhỏ của cô, hoặc là có xung đột lợi ích với cô, hoặc là có hiềm khích với cô, nhưng cho dù là phương diện nào, Tô Chanh đều không nghĩ ra được ai.
Tô Chanh nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng hơn chính là, hắn hiện tại chỉ là bôi đen cô đạo văn, loại chuyện này không có bằng chứng, sau khi cô lên tiếng làm sáng tỏ thì cũng không gây ra được sóng to gió lớn gì cả, liệu hắn có dùng thủ đoạn độc ác hơn để đối phó với cô không?
Ví dụ như làm lộ một bức ảnh tự sướиɠ chưa qua chỉnh sửa của cô ra ngoài ? Hoặc làm lộ ta lịch sử tìm kiếm của cô trên trình duyệt?
Không được không được, cái này quá khủng bố, cô phải mau tìm ra người đó, sau đó, cô phải xoá hết ảnh trong album và lịch sử duyệt web !
Thịt nát xương tan đυ.c không sợ, muốn lưu trong sạch ở nhân gian!
"Vậy em có quen ai lợi hại lơn không?” Tô Chanh sầu chết rồi.
"Có thì có." Hứa Bác Ngôn uống một ngụm sữa đậu nành, chậm rãi mở miệng, không biết có nến nói cho Chanh tỷ không.
"Vậy em nói đi, chị đi liên hệ .” Tô Chanh Tô Trừng nóng lòng muốn biết, chỉ cần cần giúp cô điều tra ra, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.
Hứa Bác Ngôn thấy cô tích cực như vậy, lấy giấy ăn lau tay rồi cầm điện thoại di động, chuẩn bị tìm WeChat của một người nào đó cho cô xem, vừa lật tìm Wechat vừa nhiệt tình giới thiệu cho cô: “Đây là bạn của anh trai em, cũng là anh trai em, trình độ máy tính tuyệt đối là số một số hai, nếu chị không sợ mắng thì em gửi WeChat của anh ấy cho chị, chị thêm bạn với anh ấy rồi nhờ anh ấy giúp chị, chị phải mặt dày một chút, bởi vì anh ấy rất bận.”
“Nhưng anh ấy là fan của chị, chị chỉ cần nói chị là tác giả quả cam nhỏ thì nhất định sẽ có cơ hội.”
Tô Chanh nghĩ thầm, ai mà khó khăn vậy, còn muốn cô phải mặt dày đi cầu người?
Cũng may da mặt cô là dày nhất, cái này cô nắm chắc.
“Tìm được chưa? Mau đưa đây cho chị xem.”
"Tìm thấy rồi.” Hứa Bác Ngôn vui vẻ đưa cho Tô Chanh xem.
Kỳ thật nếu bàn về cao thủ máy tính, bên cạnh cậu có một người, chính là Quyết Ca, anh ấy tốt nghiệp thạc sĩ song song hai chuyên nghành tài chính và máy tính của đại học Stanford, vấn đề nhỏ như thế này đối với anh ấy khẳng định dễ như trở bàn tay.
Chỉ là nghe anh trai cậu nói, gần đây Quyết Ca tâm tình không tốt lắm, công việc cũng bề bộn, Hứa Bác Ngôn cũng không dám làm phiền anh ấy, nhưng Quyết Ca không phải cũng là fan hâm mộ của Chanh tỷ sao? Nói cho Chanh tỷ chắc cũng không có vấn đề gì.
Để Chanh tỷ tự đi bán mặt, nói không chừng có thể thành công.
Hứa Bác Ngôn đặt bức ảnh đại diện WeChat quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của Tần Quyết trước mặt Tô Chanh, khuôn mặt đầy mong đợi nhìn cô.
Tô Chanh: "..."
"Chanh tỷ, chị còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh thêm bạn đi!” Hứa Bác Ngôn thấy Tô Chanh vẫn chậm chạp bất động, thúc giục nói.
Cô thêm cái đập! ! !
Tô Chanh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ, vô tội đáng yêu của Hứa Bác Ngôn đệ đệ, nắm đấm giơ lên, tốt lắm, nội ứng cô tìm lâu như vậy hoá ra là ở ngay bên cạnh!
Không ngờ cậu ta lại quen Tần Quyết ! ! !
Cô đã hoài nghi sao ngày ấy Tần Quyết lại biết cô chơi mạt chược ở quán bar, rõ ràng cô đã chặn anh trong vòng bạn bè, anh cũng không phải thần tiên, hoá ra đều là chuyện tốt của tiểu tử này!
Nói như vậy chuyện cô vẽ truyện tranh bị Tần Quyết biết được cũng là tiểu tử này nói ra đúng không? Không phải cậu đi khắp nơi PR truyện tranh cho cô sao! ! !
Tốt lắm, đây chính là đệ đệ tốt khác cha khác mẹ thất lạc nhiều năm của cô đấy!
“Sao em không nói với chị em quen Tần Quyết hả?” Tô Chanh nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Hứa Bác Ngôn giật mình, ánh mắt rời khỏi giao diện điện thoại ngẩng đầu: "Không thể nào, Chanh tỷ, chị cũng quen Quyết Ca sao, quá trùng hợp rồi!”
“Trùng hợp cái rắm." Tô Chanh không thể tin được trong giới bọn họ còn có người không biết đại danh của Tô Chanh, tức giận thở phì phò hỏi cậu: “Em có sao không đấy, quen biết Tần Quyết mà lại không biết Tô Chanh chị đây sao? Thông tin của em quá lạc hậu rồi!” Nếu thông tin của cậu nhanh nhạy một chút, cô cũng không đến nỗi bị bán mà không biết tại sao!
Quá bực mình rồi.
Hứa Bác Ngôn ngượng ngùng sờ gáy, “Em không biết, em bận việc học ở trưởng nên cũng không có thời gian.” Hứa Bác Ngôn năm nay mới là sinh viên năm nhất, lúc Tô Chanh nổi danh đoán chừng cậu còn đang bận học, có lẽ là không biết thật.
"Nghe ý của chị, chị và Quyết Ca. . . Là có quan hệ gì sao?" Hứa Bác Ngôn Bát Quái hề hề hỏi.
Tô Chanh không kiên nhẫn nói: “Chuyện người lớn trẻ con bớt can thiệp.”
“Ồ.” Hứa Bác Ngôn cũng không hỏi nhiều, mà lại nói: “Như vậy không phải tốt qua sao, Chanh tỷ dù sao chị cũng quen Quyết Ca, chị tìm anh ấy giúp đỡ đi, Quyết Ca là cao thủ máy tính nổi tiếng đấy.”
Tô Chanh vươn lòng bàn tay ra và ra hiệu với Hứa Bác Ngôn, bảo cậu ta ngậm miệng.
“Em không cần nói nữa, chị sẽ tìm người khác, tổng giám đốc Tần thị đại danh đỉnh đỉnh chị mời không nổi."
Cho dù cô bị hắc chết cô cũng sẽ không đi cầu xin Tần Quyết.
Cô dám đảm bảo chỉ cần cô mở miệng nhờ Tần Quyết, anh không những sẽ không giúp cô mà còn hung hăng chế nhạo cô nữa.
Cho dù Tô Chanh mặt dày cũng sẽ không làm chuyện lỗ vốn này, cô có tiền, cô có thể bỏ tiền để tìm người khác xử lý.
Hứa Bác Ngôn mở miệng, ngập ngừng "A" một tiếng: “Nhưng em vừa nói chuyện này với anh ấy rồi.” Hứa Bác Ngôn nghĩ tốt hơn là nên nói chuyện với Quyết Ca trước, tóm tắt những điều mà Chanh tỷ gần đây gặp phải cho anh ấy, sau đó liền hỏi Quyết Ca có thể dành thời gian giúp đỡ một chút không.
Tô Chanh kinh ngạc mở to hai mắt, "Cái gì? Em nói chị yêu cầu anh ấy giúp đỡ? ! ! ! ! !"
Hứa Bác Ngôn gật gật đầu, "Đúng thế!"
Tô Chanh: "..."
Nếu cậu thật sự không muốn nhìn thấy tôi, muốn tôi chết thì cứ việc nói thẳng, tôi có thể tự mình thắt cổ!