Trong ngõ nhỏ yên tĩnh.
Tô Chanh ý thức được những lời cô nói quá dứt khoát, có thể sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của của lão đại, cũng có thể chọc giận Tần Quyết, Tô Chanh liếʍ liếʍ môi nghĩ cách giải thích: “Thực ra chủ yếu vẫn là em nghĩ cho anh, có thể hiện tại anh không ý thức được việc dính líu đến em phiền phức thế nào, nhưng em biết nên em không thể để anh rơi vào cái hang sâu không đáy này được —— "
Ý định ban đầu của Tô Chanh là tìm lý do giúp Tần Quyết, không để anh bị mất mặt vì bị cô từ chối. Con người Tô Chanh cô, nếu như không phải kẻ thù của cô hoặc là người muốn hại cô, cô vẫn luôn là một người rất biết quan tâm và lương thiện, huống chi là Tần Quyết, cô cũng không dám để anh không có bậc thang đi xuống.
Đáng tiếc Tần Quyết cũng không cảm kích, "Câm miệng."
Tô Chanh còn chưa nói xong Tần Quyết đã lạnh lùng phun ra một câu: "Ra ngoài, hiện tại." rất vô tình.
Tô Chanh trợn tròn mắt, anh không cảm kích thì thôi lại còn đuổi cô, đúng là tên cẩu tử thối tha.
Trên đời này người với người đúng là không giống nhau, nhìn tiểu tiên nữ tri kỷ thiện lương như cô rồi nhìn lại Tần Quyết đi, giáo viên dạy đạp đức của hắn nhất định bị hắn làm cho tức chết.
Không có lễ phép!
Nhưng xét thấy tâm trạng hiện tại của Tần Quyết không tốt lắm nên Tô Chanh có lòng không so đo với hắn.
“Vậy nếu anh đã không có chuyện gì thì em đi trước đây?”
Không trả lời.
“Anh có muốn đi không?”
Không trả lời.
"Bye bye.”
Chuồn thôi chuồn thôi.
Tần Quyết không tìm cô tính sổ đã là ông trời mở rộng tầm mắt, cô còn ở lại làm gì. Lại nói lá gan của cô hiện tại càng ngày càng lớn rồi, đổi lại lúc mới xuyên sách, Tần Quyết nói một câu nói không chừng cô sẽ không nói hai lời lập tức đáp ứng, hắn muốn sinh con cô cũng sinh cho hắn.
Xem đi, cô đã nói rồi không thể đối với cô quá tốt, con người cô chính là được đà lấn tới.
Tức chết cẩu tử.
. . .
Sau khi Tô Chanh rời đi Tần Quyết vẫn đứng tại chỗ, rông mi đen dài rũ xuống chặn lại suy nghĩ trong mắt hắn.
Thật lâu.
Tần Quyết lạnh lùng nhếch khóe miệng, ý cô là anh dây dưa với cô?
Cô cho rằng cô là ai.
——
Tô Chanh tốt mới vừa đi tới ngõ nhỏ lối đi ra, vừa đi đến lối ra của con hẻm, còn chưa kịp phản ứng, cánh tay cô đã bị một bàn tay không biết từ đâu kéo sang một bên.
Tô Chanh vừa định hét lên.
Trương Nhược Ngọc vội vàng lên tiếng, ngón trỏ đặt trên miệng làm đông tác ra dấu im lặng: "Đừng hét đừng hét, là mình, bạn tốt của cậu, Trương Nhược Ngọc."
"Cả mình nữa, Chu Quần." Trong bóng tối truyền đến hai giọng nữ trầm thấp.
Tô Chanh tức giận vùng tay ra, hai tay chống nạnh: “Mình không có bạn tốt nào không bằng heo chó như hai người, khinh.”
Chu Quần và Trương Nhược Ngọc trốn ở góc tường một hồi lâu, thấy Tô Chanh tới, sợ nói chuyện ở đây không an toàn, dù sao Tần Quyết đang ở cách đó không xa , vội vàng lôi kéo Tô Chanh đến một góc vắng vẻ.
Lén lút chạy giống như mấy tên trộm.
Sau khi chạy đến đích ba người đều ôm eo thở dốc.
Tô Chanh đang thở hổn hển vẫn không quên hỏi: "Các cậu làm gì vậy, có chuyện gì không thể nói ở đó mà nhất định phải chạy đến cái chỗ hẻo lánh này, có rắm mau thả, không thả thì chúng ta quay lại chơi mạt chược!"
Trương Nhược Ngọc trừng mắt: “Cậu còn có tâm tình chơi mạt chược sao? Cậu có đầu óc không vậy?”
Tô Chanh không phục, “Cậu mới không có đầu óc đấy, cậu 250 còn có mặt mũi nói mình?”
250: Khi một ai đó bị gọi là “250” nghĩa là người đó ngu ngốc, vô dụng và chả được cái tích sự gì cả.
Lúc này chỉ còn Chu Quần là tương đối có lý trí, “Ý của Trương Nhược Ngọc là cậy quá lỗ mãng rồi, sao cậu có thể trực tiếp từ chối Tần Quyết chứ?”
Mặc dù Tô Chanh cũng cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng, ban đầu cô dự định tiến hành từng bước một hoặc là âm thầm khiến cho Tần Quyết cảm nhận được sự từ chối của cô, phương pháp này nhẹ dàng hơn một chút cũng ít đe dọa đến tính mạng của cô.
Nhưng cô có bệnh, thời điểm bất đắc dĩ là lại thích nói linh tinh, hoặc là nói mạnh miệng.
Tần Quyết đã nói đến thế rồi, sao cô có thể nhịn được mà không nói thẳng ra.
Thực ra cô cũng có chút hối hận, cô nên uyển chuyển hơn một chút, con người Tần Quyết hay mang thù, có thù tất báo!
Nhưng lời đã nói ra miệng cô còn có thể làm gì nữa.
Hơn nữa, cô cảm thấy. . . Tần Quyết sẽ không làm gì cô, vì sao lại cảm thấy như vậy? Có lẽ giác quan thứ 6 của phụ nữ.
Nghĩ tới đây, Tô Chanh trả lời Chu Quần : “Mình trực tiếp từ chối thì sao chứ? Từ chối một người cũng không phải chuyện gì quá ghê gớm."
Trương Nhược Ngọc nghe vậy thì rất lo lắng, “Hôm nay cậu sao vậy, cậu ỷ vào việc Tần Quyết thích cậu nên không sợ thôi?Thân phận của Tần Quyết là gì, nếu cậu không thích anh ta cậu cũng không thể trực tiếp làm mất mặt anh ta như vậy, cậu càng ngày càng không biết lấy lòng người, dựa vào bản lĩnh của cậu, cậu hoàn toàn có thể cự tuyệt anh ta một cách uyển chuyển hơn, còn có thể khiến anh ta tâm hoa nộ phóng. Như vậy mới đúng, nhất cử lưỡng tiện. Cậu xem sự phát huy của cậu hôm nay đi, hoàn toàn chọc giận anh ta.”
Tô Chanh bị Trương Nhược Ngọc nói vậy cũng có chút thấp thỏm.
Có thể là gần đây Tần Quyết đối xử với cô quá tốt, đến mức khả năng vuốt mông ngựa của cô dần dần đánh mất, không ổn, vô cùng không ổn.
"Vậy mình nên làm gì bây giờ, quay lại xin lỗi sao? Như vậy quá mất mặt rồi, không phù hợp với khi chất của Tô Chanh mình?”
Trương Nhược Ngọc thở dài: "Không cần nữa, cứ như vậy đi."
Tô Chanh: ". . ." Vậy cậu còn nói cái rắm .
Ba người cùng nhau trở về.
Đi được nửa đường Chu Quần lại bắt đầu cảm thán: “Mình vẫn nhớ trước kia Tô Chanh thích Tần Quyết nhiều thế nào, quấn quýt nhiều năm, trong giới ai cũng biết."
“Ban đầu mình cho rằng cậu và Tần Quyết tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau, nhưng mình tuyệt đối không thể ngờ rằng, quyền quyết định này không phải nằm trong tay Tần Quyết mà lại năm trên tay Tô Chanh cậu. Cái này gọi là gì nhỉ?"
Tô Chanh vừa muốn nói, có lẽ là thiên ý trêu người . . .
Nhưng con cá lọt lưới giáo dục định hướng chất lượng bắt buộc chín năm lại rất thích chen miệng: "Cái này gọi là lưỡng cực đảo ngược! biubiubiu !"
Tô Chanh: "..."
Chu Quần: "..."
Trở về đọc thêm nhiều sách đi, được không? Cầu xin đấy Ngọc tỷ xã hội.
Ba người đang đi Tô Chanh lại đột nhiên lại nhớ tới một vấn đề, nguyên nhân cô sợ Tần Quyết chủ yếu là vì trước kia Tô Chanh đắc tội hắn, vận mệnh của cô nằm trong tay hắn, nhưng hai người bọn họ sợ cái gì ? Bọn họ lại không có liên quan gì đến Tần Quyết.
Tô Chanh thở phì phò chất vấn hai người kia: “Còn hai người cũng sao vậy? Tần Quyết bắt chị em tốt của hai người đi, mà hai người chỉ dám trốn ở góc tường xem kịch? Sao các cậu không dũng cảm đứng ra nói lý với hắn chứ!”
Trương Nhược Ngọc nghe xong liền sợ, vội vàng cự tuyệt: "Đừng đừng đừng, đừng xem trọng bọn mình như thế, bọn mình không dũng cảm như cậu đâu. Biệt danh của Tần Quyết trong giới kinh doanh là Diêm La Vương ngươi không biết sao? Cậu đắc tội hắn còn có thể toàn thân trở ra, bọn mình nào dám cướp người từ trong tay hắn, giây tiếp theo hắn có thể khiến cho bọn mình. . . ?" Trương Nhược Ngọc đột nhiên không ngĩ ra từ tiếp theo.
Chu Quần cơ trí bổ sung: "Thiên Lương Vương Phá."
Trương Nhược Ngọc a một tiếng: "Đúng đúng đúng, chính là từ này, Thiên Lương Vương Phá."
Tô Chanh: ". . ."
Đây không phải kiếm cớ cho sự hèn nhát và kém cỏi của hai người sao, hừ!
——
Một chiếc ô tô trắng sang trọng với hiệu suất vượt trội phóng nhanh trên đường cao tốc, đèn đường hai bên đường cao tốc bay ngược về sau.
Không khí trong xe trầm mặc đến đáng sợ, Trợ Lý Hà sờ sờ cái mũi, nhìn sắc mặt của ông chủ từ gương chiếu hậu, trong lúc nhất thời không dám lên tiếng.
Ông chủ bảo anh lái xe tới anh còn tưởng có chuyện công việc gì quan trọng, không ngờ lúc đến nơi lại là quán bar, đang lúc anh suy đoán muộn như vậy ông chủ còn tới quán bar làm gì thì thấy ông chủ đang kéo tay của Tô Chanh tiểu thư ra ngoài.
A. . . Đây không phải là Tô Chanh tiểu thư đang nằm trên giường nghỉ ngơi sao. . . Sao lại xuất hiện ở quán bar, chẳng trách Tần tổng lại tức giận như vậy, hoá ra là tới bắt người!
Không lâu sau Tô Chanh tiểu thư từ trong ngõ đi ra trước, sắc mặt nhìn qua vẫn bình thường, Trợ Lý Hà tưởng rằng vấn đề của bọn họ đã xử lý xong, không ngờ đợi đến lúc Tần tổng đi ra, sắc mặt kia. . . chưa bao giờ khó coi đến vậy.
Rốt cuộc là làm sao.
Trợ Lý Hà đã đọc mười mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình mà vẫn không nghĩ ra, tình huống này anh nên làm sao để an ủi Tần tổng đây?
Đang lúc Hà Viễn đang suy tư làm sao để mở lời.
"Dừng xe." Một âm thanh lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Hà Viễn nhanh chóng giảm tốc độ và chậm rãi dừng xe vào lề đường.
Hà Viễn xuống xe, Tần Quyết xuống xe sau đó ngồi vào vị trí lái, cửa xe bị đóng mạnh, chỉ chốc lát sau, chiếc xe sang trọng màu trắng phóng như bay rời đi trong màn đêm dày đặc.
Hà Viễn không chút hoang mang lấy điện thoại ra gọi xe.
Thở dài, anh chưa từng thấy ông chủ tức giận như vậy.
——
Thời gian không còn sớm, mọi người đều đã buồn ngủ, bàn mạt chược đương nhiên là không tiếp tục.
Lúc ba người Tô Chanh trở lại quán bar chỉ còn lại Từ Tử Diệu một mình ngồi trên ghế sô pha, đầu gật gà gật gù như gà mổ thóc, nhìn rất đáng yêu.
Trương Nhược Ngọc đẩy cậu ta một cái: "Từ Tử Diệu, anh trai cậu đâu? Được lắm, anh ta dám không chờ cô mà đã về một mình, không muốn sống nữa đúng không?”
Từ Tử Diệu trong cơn buồn ngủ bị đánh thức, vừa nhìn thấy Tô Chanh thì đã thanh tỉnh giải thích với Trương Nhược Ngọc : "Không phải không phải, gian phòng phía trước có một vị khách đang gây chuyện, khá có địa vị, quản lý không giải quyết được nên anh em phảiđi xử lý."
“Ồ vậy sao.” Trương Nhược Ngọc gật gật đầu, vậy thì không sao rồi.
Tô Chanh đưa Trương Nhược Ngọc đến đây rồi, chuẩn bị cùng Chu Quần trở về.
Từ Tử Diệu thấy bọn họ muốn về nhà thì từ trên ghế sô pha đứng lên: "Tô Chanh, em đưa chị về?”
Chu Quần vẻ mặt Bát Quái nhìn Tô Chanh, tự giác nói: “Ồ. . . Vậy mình đi trước nha.” Vô cùng biết điều rời đi trước.
Sau khi Chu Quần đi, Trương Nhược Ngọc cũng đi tìm Từ Tử Hằng, chỉ còn lại hai người Tô Chanh và Từ Tử Diệu .
Thật ra Tô Chanh không phải đầu gỗ, Từ Tử Diệu đã thể hiện rất rõ ràng, sao cô có thể không cảm nhận được chứ. Mặc dù cô treo trên miệng là muốn tìm một tiểu thịt tươi để bao. nuôi, nhưng đây chỉ là nói miệng thôi, trên thực tế cô không thể làm chuyện gây tổn hại đến đệ đệ được, chủ yếu là cô cũng không có cảm giác với đệ đệ này! Tội nghiệp Tô Chanh cô hôm nay có những hai đoá hoa đào, hôm nay đều phải nhổ ra hết!
Nhưng Từ Tử Diệu không phải Tần Quyết, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc, cô không thể quá trực tiếp làm tổn thương lòng tự trọng của thằng nhóc. Tô Chanh cô chính là như vậy, cô mong tất cả mọi người đều hòa bình, nếu không cần thiết thì không hi vọng làm cho mọi chuyện trở nên lúng túng. Thực ra cô rất chán ghét việc khiến cho người khác buồn vì hành động của bản thân.
Vì sao cô lại trực tiếp đối với Tần Quyết như vậy. . . aizz. . . Cô cũng không biết.
Tô Chanh do dự một hồi, ngữ khí ôn hòa cười nói với Từ Tử Diệu: "Tử Diệu đệ đệ bây giờ còn đang học đại học đúng không?"
Từ Tử Diệu nhẹ gật đầu: "Ừm, đang học đại học năm nhất.”
"Ừm." Tô Chanh lên tiếng, đột nhiên thở dài : "Aizz. . . Quả nhiên là tiểu học đệ trẻ tuổi , thật ngưỡng mộ. Lúc chị bằng tuổi em có thích một tiền bối cùng khoa, đáng tiếc anh ấy không thích chị. Ở tuổi này của em thì nên giao lưu thật nhiều với bạn bè cùng trường, không phân biệt nam hay nữ."
Từ Tử Diệu chần chừ một chút, “Thực ra em không thích các nữ sinh trong trường, em thích —— "
“Em còn nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu." Tô Chanh cắt lời cậu, “Nhũng nữ sinh trong trường học vô cùng đáng yêu, cũng chờ mong tình yêu, đợi đến khi tốt nghiệp ra xã hội thì sẽ không mong chờ tình yêu như vậy nữa, bọn họ sẽ chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, ví dụ như chị, hiện tại chị chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền!"
“Vâỵ nên tỷ tỷ dạy em, thừa dịp các cô gái còn đang ở trường học em phải nhanh chóng lừa gạt đến tay, hiểu không?"
Từ Tử Diệu mấp máy môi, hình như đã hiểu ý của Tô Chanh, muốn nói gì, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. . .
Tô Chanh cảm thấy mình đã giáo dục đến nơi đến chốn, vì đã đóng góp một phần nhỏ vào tỷ lệ hôn nhân của đất nước, cảm giác sâu sắc tự hào.
“Được rồi, vậy chị đi đây.”
Tô Chanh cầm lấy túi xách rời đi, chỉ còn lại Từ Tử Diệu vẫn đứng nguyên tại chỗ, khổ sở muốn khóc. . . ngay cả việc thổ lộ Tô Chanh cũng không cho cậu nói ra miệng.
Cô ấy thật tàn nhẫn.
——
Tô Chanh có trái tim sắt đá lái xe về đến nhà, sau khi về đến nhà cô để chìa khóa ở huyền quan rồi nằm xuống ghế sô pha.
Cô lấy điện thoại ra lướt lên xuống vài lượt, không tự giác lướt đến khung chat giữa cô và Tần Quyết, lịch sử chat cuối cùng của bọn họ là vào ngày hôm qua, cô hỏi anh khi nào thì trở về, anh trả lời là chiều hôm nay, nhưng sáng nay anh đã xuất hiện ở công ty.
Không phải là vì cô chứ? Tô Chanh hậu tri hậu giác nghĩ đến.
Sẽ không.
Tô Chanh kiên định phản bác, nếu không cô sẽ rất áy náy. Thực ra nghĩ lại thì Tần Quyết đối với cô rất tốt, cô không thể phủ nhận, cô có thể trở thành nữ phú bà nghàn vạn không phải là dựa vào Tần Quyết sao? Đầu tiên là cô lừa được anh tám trăm vạn vì chuyện lên giường, sau đó lại vì chuyện muốn làm em gái anh mà anh lại cho cô thêm một ngàn vạn.
Mấu chốt là lần đầu tiên bọn họ không làm gì cả, anh không được gì lại còn mất 800 vạn, lần thứ hai anh cũng có được cô em gái này lại mất đi một ngàn vạn, cái gì cũng không có, anh chính là điển hình cho việc lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng.
Mặc dù chút tiền này đối với anh mà nói cũng chỉ là chút tiền lẻ, nhưng cô cũng không thể cho rằng chuyện như vậy là đương nhiên, đúng không, vậy thì quá đáng quá rồi.
Tô Chanh không phải người không có lương tâm, mặc dù cô không thể trả tiền lại cho anh, nhưng cảm kích là cảm kích, tình yêu là tình yêu, hai điều này không thể xen lẫn vào nhau.
Aizz. . . .Về sau xem xem có thể giúp gì được cho anh không
Suy nghĩ lung tung rất lâu trí óc của Tô Chanh cũng phải làm việc hơi quá sức, thức ăn trong bụng đã sớm tiêu hoá hết , trong bụng truyền ra âm thanh ùng ục ùng ục .
Tô Chanh từ trên ghế sô pha ngồi dậy, mở tủ lạnh ra, trông thấy một đám tôm còn đang tưng bừng nhảy nhót, lại mở ngăn đông muốn lấy thịt thì lại nhìn thấy khối tim heo còn dư lại một nửa từ lần trứơc nấu mỳ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn lại sau đó đóng cửa tủ lạnh, tôm và tim heo, trong thời gian ngắn đừng để hai thứ này xuất hiện trước mắt cô!
Tô Chanh lại ấn tìm đồ ăn ngoài trên app, tìm thử xem có món gì ngon.
Thời gian đã tương đối muộn, không có nhiều lựa chọn như ban ngày, Tô Chanh nhìn tới nhìn lui không có gì ngon để chọn, liền tuỳ tiện chọn một bát sủi cảo.
Trong thời gian đợi đồ ăn được giao tới, Tô Chanh mở web truyện tranh và xem bình luận phía dưới.
Bình luận của mọi người đều tương đối bình thường.
"Ha ha ha ha ha ha chết cười, cái tên mù chữ Mộ Dung Thành còn biết nghiền ngẫm từng chữ một sao?”
"Tôi cược năm hào là cậu ta sao chép từ bài tập của hắn từ Đạo Minh Quyết."
"Mộ Dung Thành: Giận! Ta chép bằng thực lực, dựa vào cái gì mà cười ta."
"Tiểu Phương tiểu Phương, ta yêu tiểu Phương!"
. . .
Những bình luận hía trước này cũng không có gì, Tô Chanh xem rất vui vẻ, vừa cười vừa tiếp tục kéo xuống phía dưới, sau đó cô nhìn thấy một ID người đọc vô cùng xa lạ.
Nội dung bình luận nội dung khiến cho Tô Chanh nhăn mày.
Đạo văn: "Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy tình tiết cậu chuyện của tác giả này rất giống tình tiết truyện «xx » của một tác giả khác sao? Cũng là một câu chuyện tương ái tương sát, tác giả này đạo văn đúng không?”
Còn liên tiếp gửi rất nhiều bình luận.
Nếu là độc giả bình thường, nếu thấy nghi ngờ có thể trực tiếp hỏi ở khu bình luận chứ không gửi liên tiếp một loạt bình luận như thế này đúng không? Hơn nữa phía dưới còn có độc giả bình luận lại nếu thấy hoài nghi có thể đi báo cáo, nhưng người này vẫn kiên trì bình luận, điều này rất kỳ quái.
Tô Chanh kích vào thông tin chị tiết của người này, là một nick phụ, không có thông tin gì. Đây có phải là thuỷ quân không, cô đắc tội với ai sao?
Tô Chanh không thèm quan tâm, hơn nữa độc giả của cô đã giúp cô đáp ngược lại.
“Bạn nói như vậy không tốt đâu, tùy tiện mở miệng nói người ta đạo văn, nếu thực sự tình tiết truyện giống bạn có thể đi báo cáo, báo cáo thành công rồi hãy đến đây bình luận, nói linh tinh như vậy sẽ ảnh hưởng đến tác giả biết không? Những độc giả không biết rõ tình hình sẽ bị những câu nói của bạn đẩy lùi. Tóm lại bạn làm như vậy là không đúng, tôi nói đến thế thôi."
“Nói lời như vậy chính là bôi đen cả hai tác giả, đúng là không còn gì để nói.”
“Đã đọc chưa mà dám ở đây nói linh tinh, tương ái tương sát chỉ là một tình tiết phổ biến thôi, không đọc thì đừng có phán lung tung, hai bộ tôi đều xem rồi, không giống nhau chút nào.”
Tô Chanh càng đọc càng hả giận, cũng may mọi người đều có ánh mắt tinh tường hehe.
Tô Chanh vui vẻ đóng giao diện, không để khúc nhạc dạo này vào trong mắt, đứng dậy đi làm rượu trái cây.
Tô Chanh cắt nhỏ Cherry tươi thành miếng rồi cho vào máy ép trái cây ép lấy nửa cốc nước ép Cherry, lấy những viên đá tròn nhỏ từ tủ lạnh ra cho vào nước ép, tiếp đó lại mở một chai đồ uống Cocktail, rót một nửa vào trong ly nước ép trái Cherry, lại thêm một lát chanh mỏng đính lên thành ly để trang trí, cắm ống hút vào, một ly cocktail Cherry đã hoàn thành!
Vừa vặn đồ ăn được giao đến, Tô Chanh vừa ăn sủi cảo vừa uống ly Cocktail mát lạnh.
Tuyệt vời!
——
Những ngày này Tô Chanh trải qua rất vui vẻ, không cần mỗi ngày đi cuộc sống thật hạnh phúc, trừ việc phải dành thời gian để vẽ truyện tranh, Tô Chanh dành thời gian còn lại để chơi khắp nơi.
Có lúc thì hẹn mấy người Trương Nhược Ngọc chơi đánh mạt chược, đi dạo phố, lúc bọn họ không rảnh thì Tô Chanh một mình đi xem concert của idol nào đó, mua hàng ghế đầu tiên, ghế VIP nhất, được nhìn idol ở khoảng cách gần, thật quá đẹp trai! Hai ngày trước Tô Chanh nhìn thấy trên mạng có đoạn video quảng cáo một điểm du lịch, tâm niệm vừa động, liền đáp máy bay trong đêm đến một ngọn núi nổi tiếng ở thành phố nào đó để ngắm bình minh và hoàng hôn.
Rất hạnh phúc, loại hạnh phúc này phải hình dung thế nào đây, chính là hạnh phúc của kẻ có tiền mà ban hoàn toàn không hiểu được.
Tô Chanh hiện tại hạnh phúc đến mức nào đây, hiện tại cô căn bản không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, bởi vì trừ 20 vạn tiền lương mỗi tháng, tính theo lương một năm mà nói thì cô chính là người có tiền lương một năm trăm vạn, người có tiền tiền sinh ra tiền, cô đã đầu tư một số tiền lớn để đầu tư tài chính, mua cổ phiếu, mỗi tháng ít nhất kiếm được 50 vạn, quỹ tài chính này là Trương Nhược Ngọc giới thiệu cho cô và cả hai đã đầu tư mỗi người gần 500 vạn. Sau đó còn có một cái chính là, bởi vì truyện tranh mà cô đăng số liệu quá tốt, thu nhập sau chương bắt đầu thu phí cũng không tệ lắm, đây mới thật sự là lương nhận được từ công việc của Tô Chanh.
Dù thế nào đi nữa, Tô Trừng thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại, đây chẳng phải là cuộc sống mà cô mơ ước cả đời sao?
Liên tiếp nửa tháng, Tô Chanh đi chơi khắp nơi, chơi quên cả trời đất.
Về phần Tần Quyết. . . Kể từ lần trước ở quán bar, đã nửa tháng Tô Chanh không gặp lại anh rồi. Nhưng quả thực, Tần Quyết khẳng định không muốn gặp lại cô, mà hai người họ cũng không cần thiết phải gặp lại nữa. Anh làm người giàu nhất thành phố của anh, sau này có một mối tình sâu đậm với nữ chủ, happy ending, cô làm tiểu phú bà vui vẻ của cô, cuối cùng tìm một đại soái ca rồi kết hôn, hai người không liên quan đến nhau.
Rất hoàn mỹ!
Sau khi ngắm bình minh và hoàng hôn, Tô Chanh ngồi máy bay trở về từ thành phố A, hai ngày này vì ngắm mặt trời mọc mà cô phải dậy sớm, Tô Chanh vừa cầm lấy chăn tiếp viên hàng không đưa liền nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Vừa nhắm mắt lại chẳng được bao lâu, cô bé ngồi bên cạnh cô đang xem chương trình truyền hình giải trí trên điện thoại, thanh âm không lớn nhưng lại làm phiền đến Tô Chanh, Tô Chanh mở mắt chuẩn bị nhắc nhở một chút.
Vừa mới mở mắt, Tô Chanh nghe thấy giọng nói của MC trong chương trình: "Tiếp theo chúng ta cùng hoan nghênh thí sinh số 57, Liễu Âm Âm."
Tô Chanh lập tức không ngủ nổi nữa, Liễu Âm Âm, Nữ Chủ tham gia show sống còn, Tô Chanh nhớ kỹ nhà đầu tư lớn nhất của chương trình này chính là tập đoàn Tần thị, xem ra cẩu tử và Nữ Chủ bắt đầu phát triển rồi!
Tô Chanh tò mò vươn đầu ra xem hình ảnh trên màn hình điện thoại, Nữ Chủ mặc một bộ váy ngắn theo phong cách nữ sinh tràn ngập hơi thở thanh xuân, nhảy một vũ đạo đáng yêu đã giành được sự tán thưởng và cổ vũ nồng nhiệt của khán giả.
Cô bé đang xem chương trình khẽ lẩm bẩm: “Trình độ này mà cũng có người vỗ tay? Có chống lưng đúng không?”
Tô Chanh nghiêng người nói: “Cũng được mà, cô ấy nhảy cũng khá tốt.” Tô Chanh chưa từng học qua vũ đạo, cô là điển hình cho người tứ chi cứng đờ, đánh giá một đoạn vũ đạo tốt xấu vẻn vẹn chỉ có thể dùng hai từ đẹp và không đẹp để đánh giá. Theo như Tô Chanh thấy, đoạn vũ đạp mà Liễu Âm Âm vừa thể hiện rất đáng yêu !
Cô nhóc bị âm thanh đột ngột làm cho giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thấy mặt của Tô Trừng thì thở ra một hơi: "Tỷ tỷ, lần sau chị đừng có doạ người như vậy được không, suýt nữa em bị chị doạ cho sợ chết khϊếp.” Thế giới này chính là không công bằng, cô gái thấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy nên cũng khoan dung hơn, còn tốt bụng đưa một bên tai nghe cho Tô Chanh: “Chị cũng thích xem à, vậy chúng ta cùng xem đi.”
Tô Chanh không từ chối, nhận lấy tai nghe, nhắc nhở cô bé một câu: “Em có phát hiện ra không, tai nghe của em còn chưa cắm vào.”
Cô bé vội vàng kiểm tra lại, quả nhiên vẫn chưa cắm vào vào, chẳng trách cô luôn cảm thấy chất lượng âm thanh của tai nghe hôm nay không được tốt.
Sau khi cắm tai nghe vào, Tô Chanh cũng không buồn ngủ nữa, rất hứng thú xem show giải trí cùng tiểu muội muội , thỉnh thoảng hai người còn nhỏ giọng thảo luận vài câu, tiểu muội muội này sinh viên của học viện nghệ thuật nên yêu cầu đối với vũ đạo cũng rất cao, không giống Tô Chanh, chỉ cần đẹp mắt là được.
Tô Chanh: “Em gái này nhảy rất đẹp, chị muốn bình chọn cho cô ấy.”
Vương Hân Nguyệt tiểu muội muội: "Không được, động tác không đủ tiêu chuẩn, không dứt khoát”.
Tô Chanh: “Vậy em gái này, dáng nhảy nhìn rất đẹp , chị muốn bình chọn cho cô ấy!"
Vương Hân Nguyệt tiểu muội muội: “Động tác nhảy đều sao rồi nhưng phản ứng không tệ lắm, miễn cưỡng có thể tha thứ."
Em gái cuối cùng nhảy vô cùng đẹp, Tô Chanh và Vương Hân Nguyệt đều thích, Vương Hân Nguyệt còn khen thí sinh này, lúc bảng xếp hạng cuối cùng được công bố, thứ hạng của thí sinh này lại nằm ở top sau, bỏ phiếu tại hiện trường, ngoài thức lực còn phải xem khí chất, thí sinh này trước đây là nghiệp dư nên thứ hạng không cao lắm, Tô Chanh quyết định đu, chờ mong sự phản công của cô bé này!
Ngược lại là Liễu Âm Âm, cũng là nghiệp dư tham gia show tuyển chọn nhưng thứ hạng lại không tệ lắm, lọt vào top 10.
Trong tiểu thuyết Tô Chanh đã xem biết được con đường trong show tuyển chọn của Liễu Âm Âm cũng không quá thuận lợi, bị loại rồi lại được chọn, cũng cầm phải kịch bản phản công.
Không phải sao, có chỗ dựa là Tần Quyết ngọn núi lớn nhất Bắc Kinh này, cô ta không phản công thì ai sẽ phản công!
Xem một chút thì máy bay cũng sắp đến nơi, sau khi máy bay hạ cánh, nhà của Tô Chanh và Vương Hân Nguyệt cùng hướng nên hai người lấy hành lý rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Sân bay thành phố Bắc Kinh cực lớn, hai người phải đi bộ gần 20 phút mới đến được sảnh sân bay.
Tô Chanh cúi đầu lấy thẻ căn cước từ trong túi xách ra, lúc này Vương Hân Nguyệt bên cạnh đột nhiên trở nên hưng phấn : "Tô Chanh tỷ chị mau nhìn xem, phía trước có một đại soái ca mặc vest, đẹp trai quá đẹp trai quá!”
Tô Chanh nghe có soái ca thì không thèm lấy thẻ căn cước nữa, vội vàng ngẩng đầu, "Ở đâu ở đâu? ."
"Là ở bên kia, phía trước bên trái không đến 5 mét, Wow. . . Nhìn khí chất kia đi, rõ ràng phiên bản thực của Tổng tài đại nhân mà!"
Tô Chanh nhìn theo hướng mà cô ấy nói. . .
Hoá ra là Tần Quyết !
Chẳng trách tiểu cô nương hưng phấn như vậy! Tô Chanh liếc nhìn hai lần, phát hiện ánh mắt của Trợ Lý Hà phía sau anh giống như đang nhìn về phía cô, để tránh phiền phức, Tô Chanh vội vàng cúi đầu xuống tìm thẻ căn cước sau đó kéo tay cô nàng fan cuồng Vương Hân Nguyệt: "Được rồi đừng nhìn nữa, lần sau chúng ta cùng đi xem idol đỉnh lưu đang hot được không, đi thôi đi thôi.”
“Ok.”
——
Trợ Lý Hà hoài nghi mình hoa mắt, hình như cậu ta nhìn thấy Tô Chanh tiểu thư ở cửa ra, quay lại nhìn thêm vài lần, Tô Chanh vừa vặn nghiêng mặt qua nói chuyện cùng cô bé ở bên cạnh, Trợ Lý Hà Đặc mới xác nhận không nhìn lầm người.
"Tần tổng, tôi nhìn thấy Tô Chanh tiểu thư, cô ấy hình như cũng nhìn thấy chúng ta rồi.”
Người đàn ông đi phía trước vẫn không dừng lại, đôi chân dài đi thẳng về phía trước. Trợ Lý Hà tưởng Tần tổng không nghe thấy nên im lặng lấy điện thoại di động ra kiểm tra lịch trình. Vì việc mở rộng kinh doanh ra nước ngoài của tập đoàn nên trong hai tháng qua bọn họ phải thường xuyên bay ra nước ngoài, lịch trình dày đặc.
Một lúc sau, bước chân của người đàn ông dừng lại.
"Ở đâu." Thanh âm lạnh lùng.
Trợ Lý Hà đứng hình một giây mới phản ứng được Tần tổng đang hỏi Tô Chanh tiểu thư.
"Tô Chanh tiểu thư sao? Đã rời đi cùng bạn của cô ấy rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Trợ Lý Hà hậu tri hậu giác cảm giác hình như mình nói sai rồi.