Chương 28: Có Chống Lưng

Tô Chanh vừa định cùng anh thảo luận về vấn đề con người có thể phát điên đến mức độ nào, vừa định mở miệng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Sau đó, cô trợ lý vừa đưa Tô Chanh tới mở cửa đi vào, đi theo phía sau cô ấy là mấy người trên tay mỗi người đều đang bưng mấy chiếc đĩa hình như là đồ ăn đi vào, lần lượt đặt ở trên chiếc bàn hình chữ nhật cực lớn ở giữa văn phòng, sau đó lại lần lượt ra ngoài.

Ánh mắt Tô Chanh sáng lên, hả? Hoá ra Tần Quyết gọi cô tới là để mời cơm!

Vậy chuyện anh vừa vô lễ mạo phạm với cô, cô sẽ tạm thời không tính toán với anh nữa! Nhà ăn công ty cho dù tốt thì cũng không thể bằng bàn mỹ thực mà Tần Quyết tỉ mỉ chuẩn bị! !

Tần Quyết liếc thấy đôi mắt đã trở nên sáng ngời của cô, khóe môi cong lên: “Nể tình sự chăm chỉ và tích cực của em, đây là phần thưởng động viên cô nhân viên nhỏ chăm chỉ.”

Tô Chanh: Được!

Cô nhân viên nhỏ chăm chỉ Tô Chanh cũng không khách khí, bước nhanh đến cái bàn đang đặt đồ ăn, nhẹ nhàng mở ra, có món vịt quay đã chặt thành tiếng bóng loáng thơm phức, hải sâm xào hành, cá hồi nướng tiêu đen, tôm hùm nướng phô mai, Đậu hũ văn tứ, ngoài ra còn hai món điểm tâm ngọt, một chiếc bánh donut cầu vồng và một chiếc bánh mousse dâu tây, đều là những món Tô Chanh rất thích ăn.

Trên bộ đồ ăn có ghi tên của nhà hàng, Tô Chanh thấy những món ăn này đều được đặt từ " Tam Hải Trang ‘, đây không phải là nhà hàng nổi tiếng nhất Bắc Kinh sao, mức độ hot của nhà hàng này thuộc vào loại có tiền mà không mua được, cho dù bạn có tiền mà không có lấy được số thì bạn cũng không ăn nổi, đúng là làm cho người ta tức chết!

Tô Chanh tự xưng là ’Nồi cơm của thành phố Bắc Kinh’, sao cô có thể không muốn được ăn thử đồ ăn ở nhà hàng này chứ, mặc dù cô rất muốn nhưng cô và Trương Nhược Ngọc đặt cả nửa tháng rồi mà vẫn không lấy được số, vài ngày trước cô còn phàn nàn với Hứa Bác Ngôn đệ đệ nói nhà hàng này chính là cố ý, cố ý làm marketing để thu hút khách, Hứa Bác Ngôn đệ đệ còn nói sẽ giúp cô nghĩ cách.

Tô Chanh không để lời của cậu trong lòng, vốn cho rằng ít nhất phải chờ hai tháng nữa mới có thể đặt bàn được, không ngờ hôm nay lại được thưởng thức ở chỗ của Tần Quyết !

Đây đều là những món đặc trưng của "Tam Hải Trang ‘.

Tô Chanh thấy Tần Quyết đứng ở một bên nhìn cô không chớp mắt, nhiệt tình mời anh cùng ăn với cô, cầm chén đũa bày ở trước mặt anh sau đó cũng mặc kệ anh.

Ông chủ đặt trước mặt mỹ thực thật không đáng nhắc tới.

. . .

Đồ ăn của Tam Hải Trang thực sự rất ngon , sau khi ăn uống no say Tần Quyết gọi người tới dọn dẹp đồ trên bàn ăn, trên tay Tô Chanh vẫn đang cầm bánh donut gặm vui vẻ.

Tần Quyết mặc dù biết sức ăn của cô, nhưng thấy cô ăn nhiều như vậy vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Em ăn nhiều như vậy không sợ mập sao?”

Miệng đang gặm donut của Tô Chanh dừng lại: ". . ." Anh nhất định phải nói mấy lời mất hứng như thế lúc cô đang ăn sao?

Hơn nữa, sao anh lại nói câu này? Anh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, khả năng duy nhất là, anh muốn thông qua dạng nghi vấn này để nhắc nhở cô một điều, cô mập lên rồi!

Tô Chanh hít vào một hơi thật sâu nhìn anh với vẻ mặt bi thương, giọng nói run rẩy: “Có phải anh. . . Cảm thấy em. . . mập lên? ! ! !" Nếu như ngay cả thẳng nam cũng nhìn ra cô mập lên, vậy nhất định là cô mập lên rồi. Nghĩ tới đây Tô Chanh kém chút lệ rơi đầy mặt, đêm qua cô không nên ăn bát mỳ tim heo kia!

Đây không phải là làm tổn thương trái tim của cô sao!

Tần Quyết thấy cô lệ vòng quanh mắt, ngay cả donut cũng không ăn nữa, vừa không hiểu ra sao vừa cảm thấy có chút luống cuống, anh chỉ nghe nói bây giờ các cô gái đều sợ mập nên thuận miệng hỏi một câu, cô rốt cuộc là khóc cái gì? Hơn nữa việc cô bộc lộ cảm xúc thật xem ra còn khó chịu hơn lúc cô lừa anh.

Tần Quyết thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng : "Không có."

Ánh mắt Tô Chanh sáng rực tìm kiếm sự tán đồng: "Thật sao?”

"Ừm."

Tô Chanh vẫn cố chấp nhìn anh..

Tần Quyết: ". . . Em không mập chút nào!”

Tô Chanh như trút được gánh nặng, nguyên lai là sợ bóng sợ gió một trận, sau đó lại tiếp tục cầm lấy donut gặm: “Lần sau anh đừng đùa kiểu này, không buồn cười chút nào!” Ý thức được mình có chút nặng lời, Tô Chanh lại rất không có thành ý bồi thêm một câu: "Ý của em là chỉ có một chút xíu không buồn cười, ha ha."

Tần Quyết: ". . .”Hiện tại cô đối với anh có phải quá qua loa rồi không?

Ăn xong bánh donut, Tô Chanh lấy khăn giấy lau tay, sau đó mới nhớ ra: "Đúng rồi, ông chủ anh tìm em làm gì? Chỉ là nể tình sự cố gắng của em, mời em ăn cơm sao?”

Tần Quyết cười lạnh: “Xem em có đang lười biếng hay không.”

Tô Chanh: ". . ." Giữa người với người có thể có chút tín nhiệm được không?

“Em là người thế nào anh còn không biết sao, nhân phẩm cao quý, sao có thể làm ra những chuyện như mò cá được, nếu anh không tin, như vậy đi, em thề ——" Tô Chanh dùng sức vỗ vỗ l*иg ngực nhỏ.

Lực đạo lớn như vậy, Tần Quyết nhướng mày, rất lo lắng cuối cùng người xui xẻo lại chính là anh, đưa tay kéo tay cô xuống, tức giận nói: "Được rồi.”

Tô Chanh biết nghe lời thả tay xuống, nếu đã nói đến chủ đề này cô liền thuận tiện hỏi thăm, cô mong đợi nhìn Tần Quyết, thử thăm dò thương lượng với anh: "Vậy anh có thể nể tình sự thành tâm thành ý của em, công việc này em có thể không cần làm nữa không? Em thật sự biết sai rồi, hai ngày em còn bị áy náy dày vò đến mức không ngủ được.”

Tần Quyết hừ một tiếng: "Theo tôi thấy, em mới đi làm hai ngày, còn chưa đủ hối lỗi.”

Tô Chanh: ". . ."

Anh bóc lột cô như vậy, sao có thể có ý với cô chứ? Đây là chuyện một người thích một người có thể làm sao?

Nghĩ nghĩ Tô Chanh cảm thấy vẫn không thể ăn thua thiệt: “Vậy tất cả mọi người đều có tiền lương, em có không ?"

Sao Tần Quyết không biết ý của cô chứ, nói thẳng: “Em muốn bao nhiêu?"

“ Hả? Em muốn bao nhiêu đều được sao?” Tô Chanh mong đợi xoa xoa tay nhỏ.

Tần Quyết: “Em nói xem.”

Tô Chanh lớn mật phát ngôn: ". . . Một tỷ?”

Thanh âm vang dội rơi xuống, Tần Quyết mặt không biểu tình nhìn cô.

Một lúc sau, anh đưa tay sờ trán cô, lạnh nhạt nói: "Không phát sốt? Vậy đề nghị em rút sạch nước trong đầu ra.”

Tô Chanh: ". . ." Cảm ơn, bị xỉ nhục rồi.

Tô Chanh tức giận thở phì phò đi xuống lầu, ngay cả chuyện thăm dò Tần Quyết cũng quên luôn!

. . .

Tô Chanh thở phì phò đi xuống lầu, vừa mới bước vào cửa văn phòng đã gặp Lý Viên vừa từ nhà ăn nhân viên trở về. Lý Viên hoài nghi nhìn Tô Chanh hỏi: "Tô Chanh, cô không đến nhà ăn nhân viên ăn cơm sao? Cô đi đâu vậy?”

“À . Tôi ra ngoài ăn." Tô Chanh nghĩ nghĩ, cũng không thể nói cô đến văn phòng Tổng giám đốc của bọn họ ăn cơm, không nói đến việc cô nói ra chuyện này thì Lý Viên có tin hay không, mấu chốt là quan hệ của bọn họ cũng không tốt đến vậy, chuyện cô quen Tần Quyết, tốt nhất vẫn không nên để cô ấy biết, một là cô sẽ không làm việc ở đây lâu, hôm nay cô đã thăm dò rồi, thái độ của Tần Quyết đã có chút buông lỏng, cô chỉ cần ở đây biểu hiện thêm vài ngày nữa là được rồi, một điều nữa là, có thể là Tô Chanh thực tế đi, nếu để cho Lý Viên biết nàng có quen biết với Tần Quyết, có thể sẽ có vô số rắc rối.

Vì vậy Tô Chanh liền qua loa trả lời Lý Viên một câu.

Sự hoài nghi trong mắt Lý Viên vẫn rất rõ ràng, lại nhìn Tô Chanh thêm mấy giây, tựa như là đang xác nhận lời cô nói có đúng sự thật không, sau đó mới nhẹ gật đầu nói: “Hoá ra là như vậy.”

“Đúng vậy.”

——

Tô Chanh cảm thấy mình rất ngu ngốc rất ngây thơ, cô cho rằng mình chỉ cần ngây ngốc ở đây thêm mấy ngày là có thể mãn hạn tù được phóng thích, không ngờ cô đã ngây ngốc ở đây đến cả một tuần rồi, cô còn phải ngồi ở cái "Đại lao" Tần thị này bao lâu nữa đây! Buổi sáng hôm nay cô gửi tin nhắn Wechat cho Tần Quyết, muốn hỏi anh cô còn phải ngồi tù thêm mấy ngày nữa, không nghĩ tới anh lại nói anh đang đi công tác nước ngoài, chờ anh trở lại hẵng nói.

Thật lố bịch!!

Buổi sáng thứ hai, tâm trạng của Tô Chanh vô cùng âm u, nhưng lúc gặp Lý Viên vẫn vui vẻ chào hỏi, cô mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, Lý Viên."

Lý Viên nhìn thấy Tô Chanh thì khựng lại, không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt không có biểu cảm gì, Tô Chanh chào hỏi cô ta, cô ta cũng làm như không nghe thấy, trực tiếp vượt qua chỗ Tô Chanh ngồi xuống vị trí của mình.

Tô Chanh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, cô Lý Viên này bị sao vậy, không thấy cô đang chào sao, sao đột nhiên mất lịch sự như vậy, tuần trước không phải vẫn tốt đẹp sao.

Tô Chanh nhún nhún vai, không để ở trong lòng.

Ngược lại mấy nhân viên ngồi ở phía sau thấy tình huống bên chỗ Tô Chanh thì len lén thảo luận.



"Xem đi xem đi, tôi đã nói Lý Viên không nhịn được bao lâu mà, không biết lại muốn làm trò gì để bắt nạt người khác.”

"Cái cô Tô Chanh này cũng thảm rồi, làm việc cũng rất chăm chỉ, ngồi cùng cô ta, tiếp theo chắc chắn sẽ bị cô ta lật đổ.”

"Vô nghĩa, vị trí của cô ta cũng chỉ cần một người, hai người bọn họ đoán chừng chỉ có thể giữ lại một người.”

“Thôi, chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, lo tốt chuyện của mình là được, đừng xen vào chuyện của người khác.”

"Nói thì nói như thế, nhưng . . . Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy cái tên Tô Chanh này có chút quen thuộc sao. . ."

". . . Quên rồi.”

. . .

Tô Chanh không nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, chủ quản yêu cầu chỉnh lý lại những tài liệu đã đối chiếu tuần trước để nộp lại, Tô Chanh làm thống kê số liệu, sau đó sắp xếp lại những bản báo cáo đang đặt trên bàn, vừa đứng dậy, Lý Viên đột nhiên gọi cô lại: "Tô Chanh, cô phải đi nộp báo cáo đúng không, có thể nộp giúp tôi được không, bụng tôi có chút khó chịu.”

Tô Chanh chần chừ nhìn cô ta, trong lòng vẫn còn bực bội vì chuyện sáng nay cô ta không chào hỏi lại mình, nhưng nhìn sắc mặt của cô ta quả thật có chút tái, có thể là do thực sự không thoải mái, việc nộp báo cáo này cũng không phải chuyện gì khó khăn, thế là cô nhẹ gật đầu: "Được thôi, cô đưa báo cáo cho tôi, tôi sẽ nộp luôn giúp cô .”

Sau khi Tô Chanh nộp báo cáo cho chủ quản, chủ quản cũng không nói gì, chỉ bảo cô làm việc chăm chỉ rồi để cô ra ngoài. Chủ yếu là người lãnh đạo này hay nói nhảm thích thao thao bất tuyệt có lúc còn tự dựng chuyện để xoi mói bới móc lỗi, mấy lần như vậy Tô Chanh mất kiên nhẫn nên cũng giáo huấn ông ta một lần, ý chính là muốn nói với ông ta nếu rảnh quá thì uống nhiều nước một chút.

Cô cũng không có ý định thuận theo ông ta, muốn nói cái gì thì nói cái đó, có bản lĩnh thì sa thải cô đi! Những lần sau cơ bản ông ta cũng ít nói nhảm trước mặt Tô Chanh.

Xem đi, con người mà, vẫn cần phải được dạy dỗ.

Tô Chanh tranh thủ thời gian này đi vệ sinh.

Vừa khéo, Trương Nhược Ngọc lúc này lại gửi cho cho yêu cầu trò chuyện video, Tô Chanh từ chối, cô ấy lại gọi, từ chối, cô ấy lại gọi, Tô Chanh còn tưởng rằng cô ấy có chuyện gì gấp đành phải tiếp máy trong nhà vệ sinh.

Ngay câu đầu tiên, Trương Nhược Ngọc thật đã hào hứng nói: “Chị em tốt, cậu xem hai chiếc váy này cái nào đẹp hơn?”

". . ."

Tô Chanh cố ý trả thù : "Hai cái đều không đẹp.”

Trương Nhược Ngọc: “Mình không tin, phụ nữ đều là khẩu thị tâm khi, ánh mắt của cậu không lừa gạt được mình đâu.”

Tô Chanh: “Nha đầu, cậu thành công chọc giận mình rồi đấy!”

Trương Nhược Ngọc: ". . ."

Trước sự không biết mệt mỏi của Trương Nhược Ngọc, Tô Chanh đành phải giả vờ suy nghĩ, sau đó chỉ vào chiếc váy màu xanh lá: “Cái này đẹp hơn.”

"Thật sao?" Trương Nhược Ngọc vui vẻ, sau đó quay đầu nói với nhân viên cửa hàng : “Giúp tôi đóng gói chiếc màu đỏ lại, cảm ơn."

Tô Chanh: ". . ." Cô biết mà!

Cùng Trương Nhược Ngọc hỗn loạn một hồi, lúc Tô Chanh ra khỏi nhà vệ sinh đã chuyện của nửa tiếng sau.

Vừa đi vào văn phòng đã thấy mọi người đang ngồi tại chỗ xì xào bàn tán, đây đúng là chuyện hiếm lạ, bình thường mọi người đều làm việc rất nghiêm túc.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Tô Chanh thì ánh mắt nhìn cô càng cổ quái.

Tô Chanh vô cùng nghi hoặc, mới nửa tiếng thôi mà, đã xảy ra chuyện gì?

Tô Chanh bước tới bàn làm việc của mình đã thấy Trương chủ quản đang đứng ở vị trí bên cạnh của Tô Chanh, mà lúc này, Lý Viên lại đang ủy khuất nhỏ giọng khóc nức nở, trông thấy Tô Chanh đến, ánh mắt tức giận bất bình mà nhìn cô.

"Làm sao vậy?” Tô Chanh ung dung hỏi một câu.

Trương Hoa thấy Tô Chanh đã trở lại thì nghĩ nghĩ rồi gọi cả hai người vào phòng làm việc riêng, “Hai người vào đây.”

Sau khi ba người rời đi, quần chúng xung quanh đang bát quái thấy không được xem trò hay thì thất vọng thở dài.

"Tôi nói không sai chứ, Tô Chanh lần này quá thảm rồi. . ."

"không biết chừng lời Lý Viên nói là sự thật, việc này đúng là do Tô Chanh làm thì sao?”

"Không thể nào, Lý Viên là ai ngươi thế nào cô còn không rõ sao, năng lực làm việc thì có, chỉ là cách làm người thì. . . Cô Tô Chanh này gặp đen đủi rồi!”

. . .

Sau khi vào văn phòng chủ quản , Trương Hoa ném cả hai bản báo cáo đến trước mặt Tô Chanh và Lý Viên: "Hai người các cô xem kỹ một chút, trong đó có một bản có tỉ lệ sai sót rất cao, các cô làm việc kiểu gì đấy?”

Tô Chanh vừa định cầm lại bản báo cáo của mình lên xem thì lúc này, Lý Viên lại nhanh hơn cô một bước, cướp lấy bản báo cáo của cô, Tô Chanh nhíu mày: “Cô lấy bản báo cáo của tôi làm gì?”

Lý Viên tức giận nhìn Tô Chanh nói: "Tô Chanh cô đúng là không biết xấu hổ , một tuần qua tôi có lòng tốt hướng dẫn cô, đối xử với cô cũng không tệ, thế mà cô lại muốn hại tôi, lấy báo cáo của tôi đổi thành tên của cô, tự mình làm không tốt còn muốn hại người khác, không có chút đạo đức nghề nghiệp nào, sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy!”

Tô Chanh: ". . ." Cô ta đang diễn vở kịch gì vậy? Khá lắm, người này ẩn giấu quá kỹ rồi, một tuần rồi mà cô mới nhìn ra cô ta khả năng diễn xuất của cô ta . Nói Tô Chanh cô đổi báo cáo của cô ta, cắt, cô khinh, một phú bà như cô mà phải đổi báo cáo của cô ta, trò cười!

Tô Chanh yên lặng theo dõi diễn biến, lặng lẽ nhìn cô ta diễn.

Trương Hoa thấy tình huống trước mắt, chỉ vào phần báo cáo còn lại nói với Tô Chanh: "Tô Chanh, đầu tiên không nói đến phần báo cáo này sai sót lớn thế nào , cô nói xem chuyện đổi tên báo cáo là thế nào, Lý Viên nói cô đổi báo cáo của cô ấy, cô giải thích một chút."

Cô Tô Chanh này là do giám đốc trực tiếp tuyển dụng, chỉ thông báo với ông ta một tiếng, những cái khác đều không nói. Tô Chanh là nhân viên mới, nếu báo cáo có sai sót thì có thể hiểu, nhưng nếu như cô ta đổi báo cáo của Lý Viên , thì tính chất sự việc lại nghiêm trọng hơn nhiều. Đối với hai người Tô Chanh và Lý Viên , Trương Hoa vẫn nghiêng về hướng một bản báo cáo có sai sót là do Tô Chanh làm, Lý Viên là nhẫn viên cũ, chưa từng mắc phải lỗi sai cơ bản như vậy, mà cô Tô Chanh này, mồm mép ngược lại là rất trơn tru. . .

Nhưng ông ta vẫn cẩn thận cho Tô Chanh cơ hội giải thích.

Tô Chanh trước tiên không có phản bác mà hỏi lại Lý Viên: “Cô nói tôi đổi bản báo cáo của cô thành tên tôi, cô có chứng cứ không?”

Lý Viên tự tin nói, "Đương nhiên là có, có thể cô không biết, tôi có một thói quen khi viết báo cáo là sẽ viết tên viết tay của mình lên trang cuối của bản báo cáo, cô không biết thói quen này của tôi nên chỉ đơn thuần đổi tên báo cáo, nếu không có thói quen này tôi thực sự đã bị cô hại chết rồi."

Tô Chanh lấy lại bản báo cáo từ tay cô ta lật xem, quả nhiên có tên của cô ta, không biết bị cô ta viết lên lúc nào.

Thật đúng là đã có chuẩn bị rồi, “Sao cô chứng minh được không phải cô tự viết tên của mình lên bản báo cáo của tôi chứ?” Tô Chanh tiếp tục hỏi.

"Làm sao. . ." Lý Viên không dự kiến đến cô sẽ hỏi như vây, nháy mắt có chút bối rối, sau đó rất nhanh tỉnh táo lại, vô cùng tự tin nói: "Tôi cần phải chứng minh sao? Hai phần báo cáo này vừa nhìn là biết sự khách biệt, chủ quản cũng biết cách làm việc của tôi từ trước đến giờ, cho dù thế nào tôi cũng không thể viết ra được phần báo cáo kém cỏi như cô. Mà lại ta từ đầu tới cuối tôi đều không có cơ hội đυ.ng vào bản báo cáo của cô thì làm sao tôi có thể viết tên của tôi lên bản báo cáo của cô được chứ? Nhưng cô lại thừa cơ hội giúp tôi đi nộp báo cáo vụиɠ ŧяộʍ đổi bản báo cáo của tôi thành tên của cô. Cô còn có mặt mũi để nguỵ biện sao, đúng là vô liêm sỉ, đúng là coi lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ thú, cũng may Trương chủ quản biết năng lực làm việc của tôi, những cái khác tôi cũng không quan tâm nhưng tôi không muốn chịu sự bất công này, Tô Chanh cô nhất định phải nói xin lỗi tôi!”

Sau khi nghe xong Tô Chanh bật cười, "Bất cứ chuyện gì thì đều phải có bằng chứng, cô mở miệng ra là Trương chủ quản biết Trương chủ quản biết, Trương chủ quản là cha cô hay sao mà cái gì cũng biết. Tôi chỉ hỏi cô, cô có bằng chứng chứng mình tôi đổi báo cáo của cô không, nếu không có thì cô câm miệng lại cho tôi, không phải ai lớn tiếng thì người đó có lý đâu.”

Lý Viên bị Tô Chanh mắng một trận, tức giân run cả tay: "Ngươi có tố chất hay không đây?”

Tô Chanh hai tay ôm ngực khí định thần nhàn, khóe miệng giật giật : "Tôi có, nhưng tôi chỉ có tố chất với người thôi.”

“Cô ——" Lý Viên bị Tô Chanh chọc tức đỏ bừng cả mặt, "Đã rõ ràng như vậy rồi cô còn dám nguỵ biện."

Trương Hoa cũng cảm thấy Tô Chanh quá đáng, chuyện này nói cho cùng là cô không có lý, không giải thích được còn mắng chửi người, Trương Hoa không chịu được nữa nghiêm túc nói: "Tô Chanh, cô đừng quá đáng quá, đây vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, một nhân viên mới như cô có sai lỗi một chút cũng không có gì đáng xấu hổ, nhưng hành vi đổi báo cáo của đồng nghiệp là hành vi tuyệt đối không được cho phép ở công ty chúng ta, cái này là liên quan đến vấn đề nhân phẩm."

Tô Chanh nhíu mày: "Trương chủ quản, rõ ràng không có chứng cứ chứng minh tôi đổi báo cáo của Lý Viên, lời này của ông là có ý gì? Bản giấy thì có thể đổi, nhưng bản điện tử thì không thể đúng không? Có phải tôi viết hay không thì nhìn là biết.”

“Hơn nữa” Tô Chanh phân tích điểm đáng ngờ bên trong, "Lý Viên nói tôi đổi báo cáo của cô ta, báo cáo tôi làm sao lại phải đổi với cô ta? Là bởi vì tôi biết báo cáo của tôi không tốt bằng cô ta sao, muốn vượt mặt cô ta để đạt được sự khen ngợi của chủ quản sao, cho nên tôi phải mạo hiểm làm cái việc mà chắc chắn 100% sẽ bị phát hiện như đổi báo cáo sao? Đây là chuyện mà người có đầu óc có thể làm sao?”

Lý Viên mỉa mai: " Chỉ là cô không ngờ tới chủ quản sẽ gióng trống khua chiêng đến chất vấn tôi, bằng không tôi cũng sẽ không phát hiện ra chuyện này, bị cô âm thầm hãm hại cũng không biết mà còn tiếp tục lao tâm lao lực hướng dẫn cô.”

"Về phần bản điện tử, ta nhớ ra rồi, cô đã từng lấy danh nghĩa nhờ tôi hướng dẫn để xem trộm máy tính của tôi, tôi vẫn tin tưởng cô, chắc chắn là cô nhân lúc tôi đi vệ sinh lén xem trộm máy tính của tôi, nếu không tin, xem camera chiều thứ sáu tuần trước là biết. Báo cáo sau khi đối chiếu chỉ cần ghi nhớ vài con số, trí nhớ tốt một chút thì hoàn toàn có thể nhớ kỹ .”

Tô Chanh trơ mắt nhìn cô ta mở mắt nói lời bịa đặt, cau mày. Lúc đó cô chỉ hỏi cô ta một vấn đề rất đơn giản, nhưng cô ta lại bảo cô xem kỹ một chút rồi cố ý đi ra ngoài, như vậy sẽ tạo ra được hiện trường giả quá trình cô sao chép bản báo cáo của cô ta. Tương tự như vậy phần báo cáo của Tô Chanh chắc chắn cũng có trong máy tính của cô ta , bởi vì Lý Viên đã từng lấy cớ giúp cô kiểm tra máy tính để xem bản báo cáo điện tử của cô ."

Cô ta thực sự rất giỏi tính toán!

Tô Chanh không có chút phòng bị nào, làm sao đấu lại được cô ta, bình thường trong công việc ai lại chú ý đến phương diện này chứ. Chỉ là Tô Chanh không nghĩ ra, cái cô Lý Viên nàng không bị sao chứ, ăn no rỗi việc lại đi bày mưu tính kế với một nhân viên nhỏ như cô?



Trương Hoa xem xét tình huống trước mắt, Lý Viên nói rõ ràng đầy đủ bằng chứng khiến Tô Chanh không còn lời nào để nói, trong lòng ông ta đã có đáp án, đương nhiên ông sẽ điều tra camera, nhưng trên cơ bản là đã định rõ rồi, cái cô Tô Chanh này dám giở trò như vậy, bộ phận của bọn họ không thể giữ lại một nhân viên không có nhân phẩm như vậy.

Trương Hoa đánh giá lại tình huống của Tô Chanh, nghiêm túc nói: "Tô Chanh, Tần thị sẽ không cần một nhân viên không trung thực, căn cứ vào hành vi của cô đã không còn là vấn đề đơn giản về năng lực làm việc không đạt yêu cầu, tôi sẽ gửi yêu cầu sa thải cô cho giám đốc bộ phận và giám đốc nhận sự , mặt khác loại tình huống này, nhân sự công ty sẽ không giúp cô che giấu chuyện này, cô chuẩn bị tâm lý đi.” Trương Hoa giải quyết công việc luôn theo hướng giải quyết việc chung, điều đó đồng nghĩa với việc sự nghiệp sau này của Tô Chanh sẽ luôn có một vết nhơ không thể rửa sạch, sau này Tô Chanh muốn tìm công việc mới, công ty mới trong quá trình điều tra lý lịch sẽ biết được nguyên nhân cô bị sa thải , vậy thì sau này Tô Chanh sẽ không có cơ hội tìm được một công việc tốt! ! !

Tô Chanh đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận! Sao cô có thể chịu đựng sự uỷ khuất vô lý này được ? ! ! !

Lý Viên nghe Tô Chanh sắp bị sa thải, đưa lưng về phía Trương Hoa, đối mặt với Tô Chanh cười khıêυ khí©h. Sau đó lại khóc lên, vừa khóc vừa cười, bộ dáng hạnh phúc như vừa được minh oan.

Cô ta lau khô nước mắt rồi giả vờ giả vịt nói với Tô Chanh: "Tô Chanh tôi biết là cô quá nóng vội, muốn đi đường vòng để vượt qua tôi, cô còn ít tuổi nhất thời nghĩ sai tôi cũng có thể hiểu được, nhưng tôi cũng rất tức giận, tôi tự hỏi tôi đối xử với cô cũng không tệ lắm, không ngờ cô lại làm vậy với tôi, tôi thật sự thất vọng về cô.”

"Hi vọng sau này cô đừng làm chuyện như vậy nữa —— "

"Chờ đã.” Tô Chanh lười nghe những lời đạo đức giả của cô ta trực tiếp ngắt lời , mặt không biểu tình nói với Trương Hoa, “Ông muốn sa thải tôi, tôi cầu còn không được, nhưng cái danh hiệu giở trò bỉ ổi hãm hại đồng nghiệp này không thể gắn ở trên ngừơi tôi được.”

Vẻ đắc ý trên mặt Lý Viên không thể che giấu: "Dám làm không dám chịu a? Lúc trước dám làm chuyện như vậy, cô nên biết sẽ có kết cục này. Cũng phải, nếu như bị sa thải vì nguyên nhân này, sau này còn có công ty nào dám tuyển cô chứ?" Cô ta chế giễu nhìn Tô Chanh.

Tô Chanh không thèm quan tâm đến mấy câu chế giễu của cô ta, cười lạnh một tiếng: "Vậy thì cô hãy nhớ kỹ những lời này.”

Lý Viên nhếch miệng, khinh thường nói: "Đã sắp bị sa thải rồi, còn điên khùng cái gì?"

Tô Chanh lười để ý tới cô ta, vừa lấy điện thoại ra vừa lạnh lùng nói: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn lấy thân phận người bình thường để làm việc chung vơi các người, không ngờ cô lại muốn hãm hại tôi, được thôi, tô ngả bài, không cần giả vờ nữa —— "

Sau một giây điện thoại đã được kết nối, trong điện thoại truyền đến thanh âm lạnh nhạt quen thuộc của Tần Quyết : “Có chuyện gì?"

Sau khi Tô Chanh nghe thấy thanh âm của anh, ngữ khí lạnh lùng đột nhiên thay đổi, kéo dài âm thanh đáng thương nói: "Ca ca. . . Nhân viên của anh vu oan cho em huhuhuhu.”

Tần Quyết đang trong hội nghị , thình lình nghe thấy âm thanh ca ca giả vờ giả vịt của cô, lông mày nhíu lại, nhưng lúc nghe cô nói có người vu oan cho cô thì lập tức hỏi: "Ai?"

"Chính là nhân viên của anh, nói em đổi báo cáo của cô ta, sao có thể chứ huhuhuhu , em giải thích thể nào nhân viên của anh cũng không nghe, Trương chủ quản còn nói muốn sa thải em, nực cười ông ta thật đúng là mặt to như trâu, muốn sa thải em cũng không xe lại bản thân mình có xứng hay không —— "

Ý thức được bản thân có chút quá mức, Tô Chanh hắng giọng “ Ý em muốn nói là, anh là chống lưng của em, sa thải em chính là ông ta đang đánh vào mặt anh!”

Tần Quyết tạm ngừng hội nghị, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng họp.

Trong quá trình Tô Chanh gọi điện thoại, Trương Hoa có chút hoài nghi, ca ca trong miệng Tô Chanh rốt cuộc là ai, mà Lý Viên, dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô ta cảm giác sự việc có chút không ổn, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, kinh ngạc nhìn Tô Chanh gọi điện thoại.

Cứ như vậy, không đến một phút đồng hồ, Tô Chanh đầu điện thoại cho Trương Hoa, trên mặt cô hiện lên dòng chữ ông xong rồi , "Trương chủ quản, anh trai tôi muốn nói chuyện với ông.”

Trương Hoa không hiểu ra sao tiếp nhận điện thoại, lúc nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại của Tô Chanh là "Cẩu tử" thì có biểu lộ một lời khó nói hết. Người trẻ tuổi bây giờ thật là, đi làm rồi mà vẫn còn chưa dứt sữa, chuyện công việc cũng phải để phụ huynh phải xử lý.

Sau khi nôn mửa một trận trong lừng, Trương Hoa đưa di động đế bên tai ‘A lô’ một tiếng.

Một giây sau, nghe thấy thanh âm trầm thấp lạnh lùng của một người đàn ông quen thuốc , Trương Hoa sửng sốt, biểu lộ nháy mắt trở nên thấp kém, khúm núm không ngừng nói "Vâng vâng vâng", "Tôi biết ‘, ’Tôi hiểu tôi hiểu ‘, mồ hôi lạnh đều sắp rơi xuống .

Ai có thể ngờ rằng ‘phụ huynh’ của một nhân viên nhỏ bé như vậy hóa ra lại là tổng giám đốc Tần của họ! ! ! ! ! Xong rồi xong rồi!

Nhưng hình như Tần tổng không có em gái, Trương Hoa sau khi sợ hãi thi đột nhiên nhớ ra, nhưng ông ta cũng không kịp nghĩ nhiều.

Lý Viên thấy tình huống của Trương Hoa liền biết sự tình không ổn, trong lòng nảy sinh dự cảm không tốt, bất giác lùi lại một bước.

Hiện tại đổi thành Tô Chanh bắt đầu dương dương đắc ý: "Ngốc rồi đúng không, chị đây có chống lưng nhé. Nói đi, nói tiếp đi!”

Sắc mặt Lý Viên trong nhát mắt trở nên trắng bệch .

Lúc này Trương Hoa trả điện thoại lại Tô Chanh, Tô Chanh nhận lấy, lại đổi sang giọng điệu ủy khuất : "Ca ca anh xử lý xong chưa?”

Tần Quyết vuốt vuốt xương lông mày, bất đắc dĩ nói: "Ai cho em nói tôi là anh trai của em?”

Tô Chanh không phục: "Vậy em nên nói thế nào a?" Chỉ cần anh đáp ứng, bọn họ sớm đã trở thành anh em rồi, đều tại anh làm ảnh hưởng đến việc cô trở thành thiên kim của Tần Thị, nói đến chuyện này Tô Chanh lại bực mình.

Tần Quyết bị cô làm cho nghẹn lời, “Được rồi, Trương Hoa sẽ không làm khó em, bây giờ em muốn làm gì thì em, sẽ không có ai cản em.”

“Ừm.” Tô Chanh qua loa trả lời anh cho có lệ sau đó cúp máy , sự nghiệp vả mặt của cô mới tiến hành được một nửa đấy!

Tần Quyết: ". . ."

Sau khi úp điện thoại xong, Tô Chanh nháy mắt quay trở lại dáng vẻ cao quý lãnh diễm, bước từng bước một đến trước mặt Lý Viên : “Sao vậy? Sao không cười nữ? Tôi đổi báo cáo của cô đấy? Cô có thể làm gì được tôi?”

Lý Viên bị châm chọc sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô ta không biết Tô Chanh gọi điện thoại cho ai, nhưng nhìn thái độ của Trương Hoa thì biết ít nhất phải là nhân vật từ cập bậc giám đốc trở lên. Tô Chanh này lừa cô ta là không có bối cảnh, nếu không cô ta cũng sẽ không làm như vậy, đều tại Tô Chanh!

Dù thế nào đi nữa thì hiện tại cô ta cũng tạm thời không thể lùi bước, Lý Viên quay người lại, sốt ruột nói với Trương Hoa: "Chủ quản, cho dù là như vậy thì cũng không có nghĩa là cô ta không làm, sự thật đã bày ở trước mắt, cho dù là như vậy thì ít nhất sự việc cũng không liên quan đến tôi đúng không?”

Trương Hoa vừa định nói hiện tại đã không phải là chuyện mà ông ta có thể làm chủ được rồi. Hơn nữa người ta có thân phận gì, sao có thể đổi báo cáo của một nhân viên nhỏ chứ, Lý Viên này quả thực là quá ngu ngốc.

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài, một cô gái tóc ngắn đẩy cửa bước vào.

Ánh mắt ba người đều nhìn sang.

"Lệ Na."

“Giám đốc?”

Thanh âm của một nam một nữ vang lên.

Lệ Na không quan tâm hai người kia, trực tiếp đi đến trước mặt Tô Chanh lộ ra nụ cừơi thân mật, "Tô tiểu thư ngài yên tâm, mọi chuyện ở đây tôi sẽ xử lý.”

Lý Viên nghe xong rất gấp “Nhưng cô ta. . ."

Lệ Na quay người lại vẻ mặt trở nên nghiêm khắc, "Lý Viên, ta chính thức thông báo với cô, cô bị sa thải.”

Lý Viên không cam tâm: "Dựa vào đâu?”

"Nói xấu đồng nghiệp, nịnh nọt cấp trên, chểnh mảng trong công việc, đây đều là nguyên nhân cô bị sa thải.” Quan trọng là cô vu khống ai thì không nói lại vu khống người của Tần tổng, đây không phải là tự tìm đường chết a?

"Còn có Trương Hoa, ông cũng bị sa thải.” Lần này không chỉ có bản thân Trương Hoa không ngờ tới mà ngay cả Tô Chanh cũng kinh hãi, cả Trương Hoa cũng bị sa thải.

Trương Hoa khóc không ra nước mắt, ông bị oan mà, Lý Viên này lên kế hoạch chặt chẽ như vậy, ông cũng là bị cô ta lừa gạt.

Lệ Na mới muốn khóc này, Trương Hoa bị sa thải thì đã là gì, ngay cả cô và Trợ Lý Hà cũng bị trừ tiền thưởng cuối năm, chỉ vì chuyện nhỏ này mà tất cả bọn họ đều bị liên đới.

Hôn quân!

Giờ phút này Lý Viên rốt cục cũng hoảng sợ, nhìn ba người trong văn phòng, lòng bàn tay xiết chặt thần sắc bối rối, trong này chỉ có Tô Chanh có thể cứu cô ta, cô ta không thể đánh mất công việc này được! Vội vàng tiến lên hai bước muốn lắm lấy tay Tô Chanh.

Tô Chanh nhanh chóng lùi về phía sau một bước.

Đừng lại gần tôi!

Lý Viên vốn dĩ muốn nắm tay Tô Chanh , sau khi thấy động tác của Tô Chanh thì đắng chát nói: "Tô Chanh, tôi biết bây giờ tôi nói gì cũng không kịp nữa rồi, nhưng tôi có sự bất đắc dĩ của tôi, cô có thể nghe tình huống của tôi không, nếu như ta không phải thật sự cùng đường mạt lộ thì tôi cũng sẽ không ra hạ sách này. . ."

Bất đắc dĩ cái gì. . . Tô Chanh không muốn nghe, lãng phí thời gian của cô, "Tất cả mọi chuyện đều dùng bất đắc dĩ để che dấu, vậy thì thế giới này đã không có người xấu rồi.”

"Không phải." Lý Viên đắng chát giải thích: “Cô còn nhớ không, lúc ban đầu tôi có hỏi cô có phải trong nhà có quan hệ không, cô nói với tôi là không có, tôi rất sợ hãi, bởi vì vị trí này chỉ có thể giữ một người, cho nên tôi cùng đường chỉ có thể làm như vậy, nếu như, nếu như ngay từ đầu cô nói thật với tôi, kỳ thật tôi sẽ không đi đến bước này."

Lý Viên vừa nói vừa ngẩng đầu, lệ đã sớm rơi đầy mặt, trong mắt có khổ sở cùng bất đắc dĩ: "Tôi thật sự không thể mất đi công việc này, tôi bị chồng lừa dối ở bên ngoài nuôi tình nhân, tháng này tôi và anh ta sẽ ra toà, nếu như tôi mất đi công việc này, tôi sẽ không giành được quyền nuôi dưỡng con gái, xin lỗi, tôi thật sự có nỗi khổ tâm."

“Đều là phụ nữ với nhau, cô có thể thấy tôi đáng thương mà đừng so đo với tôi được không, cô không thiếu công việc như này. . . Nhưng tôi thật sự không được. . ."