Chương 25

Tần Quyết là cái đồ Tần bóc lột, thật sự bảo cô đến làm việc đấy!

Cả buổi sáng Tô Chanh đối chiếu số liệu đến hoa cả mắt, ngay cả mặt Tần Quyết cũng không nhìn thấy, gửi tin nhắn WeChat hỏi Trợ Lý Hà, Trợ Lý Hà nói Tần Quyết đi họp ở công ty con, buổi sáng hôm nay đều không ở công ty.

! ! !

Cô hiểu rồi, cô không nên xem mấy thứ loạn thất bát tao trong phim truyền hình,, phim truyền hình đều là gạt người, nàng thu hồi lại những lời trước đó, Tần Quyết căn bản là không có ý đồ gì với cô hết, nếu nhất định phải có thì đó chình là ý đồ bóc lột cô!

Tuyệt tuyệt.

Tô Chanh đến cũng đã đến rồi, cô sẽ làm tốt công việc này, đương nhiên mò cá cũng phải mất thời gian, nhưng cô vẫn làm việc rất chăm chỉ.

Đúng như Trợ Lý Hà nói, công việc mà cô làm thực ra không khó lắm, cũng không có nhiều thứ đòi hỏi kỹ thuật , nội dung chủ yếu chính là phân loại tài liệu và đối chiếu số liệu, vị trí thuộc về trợ lý của trợ lý.

Tô Chanh làm cả một buổi sáng mắt có chút cay, cô dụi dụi mắt lại nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát. Trong đầu nghĩ cách đối phó, nhất định cô không thể làm công cho Tần Quyết được , chỉ là hôm qua Tần Quyết đang tức giận cô làm mất mặt hắn nên cô định tới đây qua loa mấy ngày.

Đúng không, con người phải học được cách nhìn xa trông rộng, cũng phải hiểu được cách tránh né mũi nhọn, không thể đối đầu với người khác khi họ đang tức giận, chờ thêm hai ngày Tần Quyết hết giận, cô lại tác động đến lý trí và tình cảm của anh, điều này vừa có thể lấy lại thể diện cho Tần Quyết vừa giúp cô thoát thân an toàn, nhất cử lưỡng tiện nha.

Con người mà đầu óc phải linh hoạt, không thể lấy cứng đối cứng được, nếu như chuyện cũng dùng loại thái độ "Tôi không đi đấy, xem anh làm gì được tôi’ để giải quyết vấn đề thì Trái Đất này đã không.

Biết tiến biết lui đúng thời điểm, cũng không thể quá cố chấp.

Chỉ có hai ngày thôi. . . Cô vẫn nên thành thật một chút, biểu hiện tốt một chút, đừng làm ra chuyện gì ngu ngốc là được.

Thời gian đi làm trôi qua rất nhanh, Tô Chanh lật số liệu cả buổi sáng đã đói lắm rồi, vừa đến giờ cơm liền vội vã chạy tới nhà ăn. Nghe nói đồ ăn trong nhà ăn dành cho nhân viên của tập đoàn Tần thị rất ngon.

Bò bít tết, sườn heo, canh bào ngư , đồ ngọt, đồ ăn vặt, đồ chiên hấp xào, mọi thứ đều rất đầy đủ. Đây cũng là niềm an ủi duy nhất của Tô Chanh sau khi cô biết được mình sắp phải đi làm.

Tập đoàn Tần thị rất lớn, Tô Chanh còn chưa quen thuộc nên không biết nhà ăn ở chỗ nào, định hỏi tiểu tỷ tỷ bên cạnh cô. Tiểu tỷ tỷ này tên là Lý Viên, vừa gặp cô đã rất nhiệt tình, hai người còn nói chuyện vài câu.

Lý Viên rất Bát Quái hỏi cô có lai lịch gì, có phải là thân thích của vị giám đốc nào hay không, nếu không vì sao Trợ Lý Hà lại đích thân đưa cô tới.

Tô Chanh liền khiêm tốn biểu thị cô không phải thân thích của ai cả. Về phần Trợ Lý Hà vì sao lại dẫn cô tới thì Tô Chanh có chút chần chừ. Nếu cô nói cô không có chút quan hệ nào thì cũng không đúng, nếu cô nói vậy Lý Viên sẽ không tin, cô ấy cũng không phải kẻ ngốc. Nhưng Tô Chanh lại không muốn để người ta biết

quá nhiều, cô và Lý Viên là lần đầu tiên gặp mặt, lại không thân, làm sao có thể kể hết mọi chuyện như tâm sự chị em gái cho cô ấy chứ, cô cũng không phải người ngu.

Cho nên Tô Chanh liền nói qua loa: " Sao tôi có thể là thân thích của giám đốc chứ, cô nghĩ nhiều rồi, không có chuyện như vậy”.

Lý Viên thấy cô nói như vậy, cũng không hỏi tiếp nữa.

Sau đó hai người ai làm việc nấy, giao lưu rất ít.

Đến thời gian ăn cơm trưa, Tô Chanh chưa kịp mở miệng hỏi, Lý Viên đã chủ động nói với Tô Chanh: " Tô Chanh, đến giờ ăn trưa rồi, Trợ Lý Hà có dẫn cô đến nhà ăn không? Nếu không thì cô đi cùng tôi đi, hai người cho có bạn .”

Rất hợp ý của cô, Tô Chanh cảm kích cười với Lý Viên: “Được được, chúng ta cùng đi đi”. Trước đó lúc đang mò cá cô đã nhắn tin cho trợ lý Hà bảo cậu ta đừng xuất hiện bên cạnh cô nữa, trước đó cô không ngờ thân phận của Trợ Lý Hà cao như vậy, quá làm người khác chú ý.

Như vậy không tốt.

Lý Viên thấy Tô Chanh cười vui vẻ như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút sau đó nở nụ cười cứng ngắc, "Vậy chúng ta đi."

Tập đoàn Tần thị là công ty có tiềm lực tài chính số một số hai Bắc Kinh, số lượng nhân viên trong công ty rất đông đảo, những người có thể làm việc trong tập đoàn Tần thị đều là những nhân tài ưu tú, có thực lực mạnh mẽ, đã đánh bại vô số người phỏng vấn. Đối với loại đi cửa sau như Tô Chanh, bởi vì ngoại trừ mấy tỷ tỷ ở quầy tiếp tân biết ra thì không có ai khác biết, cho nên cũng không gây nên cuộc tranh luận gì cả.

Gợn sóng duy nhất vẫn là đến từ nhan sắc của Tô Chanh, mặc dù Tô Chanh hôm nay chỉ trang điểm nhẹ nhưng đường nét khuôn mặt xinh đẹp trời phú cùng eo nhỏ chân dài vóc dáng trước sau lồi lõm vẫn vô cùng làm người khác chú ý, những nơi cô đi qua đều có không ít nhân viên quay đầu vụиɠ ŧяộʍ nhìn cô.

Cũng có tiếng thảo luận nho nhỏ.

"Wow, tiểu tỷ tỷ này thuộc bộ phận nào vậy, cũng quá xinh đẹp rồi?”

“Cô ấy hoàn toàn có thể đi làm minh tinh đấy, có thể dựa vào mặt kiếm cơm thì tại sao phải dựa vào thực lực chứ.”

"Đúng đấy, công ty của chúng ta nổi tiếng là khó vào, cô ấy có thể vào có thể nói lên một điều là tiểu tỷ tỷ rất ưu tú.”

"Không biết cô ấy có bạn trai chưa, tôi muốn đi lên xin Wechat."

"Vậy cậu đi đi. . ."

"Tôi không dám hì hì."

"Phế vật."

Tô Chanh xếp hàng ở phía trước bọn họ, tai cô rất thính, đối thoại của bọn họ lọt vào tai cô không sót một chữ, lời khen của họ khiến Tô Chanh có chút ngượng ngùng.

Cô xinh đẹp là thật, nhưng . . . Cố có thể vào công ty này. . . Là bởi vì cô đắc tội với ông chủ của bọn họ.

Nhà ăn Tần thị áp dụng phương thức tự phục vụ, muốn ăn gì có thể tự chọn, muốn ăn bao nhiêu cũng được, Tô Chanh nhìn trúng một cái pudding, Lý Viên không muốn ăn, Tô Chanh nói với cô ấy một tiếng rồi tự đi lấy.

Sau khi Tô Chanh rời , có mấy đồng nghiệp ở bộ phận khác có quen biết với Lý Viên, thấy Tô Chanh ngồi cùng bàn với Lý Viên, chờ Tô Chanh rời đi, lập tức tiến lên vụиɠ ŧяộʍ hỏi Lý Viên.

“Hi Nancy, mỹ nữ bên cạnh cô là ai vậy? Trước đây hình như chưa từng gặp qua."

Lý Viên thần bí cười cười, "Là đồng nghiệp mới tới, ngồi bên cạnh tôi.”

Đồng nghiệp mới tới đáp án này chẳng có gì lạ, mọi người đoán cũng có thể đoán được, điều kỳ là giọng điệu của Lý Viên và thái độ của cô ấy với Tô Chanh .

Lúc Lý Viên nói là đồng nghiệp mới tới , vẻ thần bí trên mặt kia có chút kỳ lạ.

Huống chi những đồng nghiệp quen biết với Lý Viên đều biết, con người Lý Viên, nói dễ nghe một chút là tính cách không cởi mở, không thích nói chuyện. Nói khó nghe chút chính là vô lợi không dậy sớm, những chuyện không có lợi với cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không mở miệng nói nhiều một câu, chứ đừng nói là nhiệt tình dẫn người mới đi ăn trưa như vậy.

Trước đây bộ phận của bọn họ cũng có vài người mới, trước giờ chưa từng thấy Lý Viên dẫn bọn họ đến nhà ăn nhân viên, nhân viên mới hỏi cô ta cái gì cô ta cũng đều không kiên nhẫn không trả lời không để ý tới, áp dụng chính sách ba không. Kết quả là danh tiếng của Lý Nguyên trong bộ phận của cô ấy không được tốt lắm, mọi người đều cho rằng cô ấy rất khắc nghiệt và không giỏi giao tiếp.

Cho nên bọn họ rất hiếu kì người đồng nghiệp mới tới này có chỗ nào đáng giá để Lý Viên nhiệt tình như vậy.

Lúc bọn họ còn muốn hỏi thêm một câu, Tô Chanh đã lấy cơm đi tới, nhìn thấy bọn họ tụ tập cùng một chỗ, còn rất vui vẻ chào hỏi: “Hi, chào mọi người, có muốn ngồi cùng nhau không?”

“Được chứ được chứ.”

"Chúng ta ngồi vào bên kia đi thôi."



Tô Chanh là một người tính tình rất hướng ngoại, nếu cô muốn cô có thể kết bạn với tất cả mọi người bởi vì cô biết nói chuyện, cũng biết đưa ra chủ để thích hợp để mọi người có thể trao đổi, kể cả người gặp mặt lần đầu hay người không thân quen đều có thể nói chuyện rất vui vẻ sẽ và không hề tẻ nhạt.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Tô Chanh liền tự nhiên trò chuyện với bọn họ, chủ đề nói về những kiểu dáng mới của một nhãn hiệu quần áo nào đó, hoặc là nhãn hiệu nào đó lại ra màu son mới nhìn rất khó coi, đánh lên giống như bị trúng độc. . .

Cứ như vậy, chẳng qua chỉ một bữa cởm mà Tô Chanh đã biết được sở thích của mấy vị tỷ tỷ ăn cơm cùng mình, kolo thích mua quần áo, mandy thích dạo phố, cindy thích du lịch, gigi có chút đa sầu đa cảm .

Mọi người tán gẫu rất sôi nổi, ngược lại Lý Viện ngồi bên cạnh Tô Chanh chỉ thỉnh thoảng cười cười, cũng không xen vào đề tài của bọn họ, có đôi khi Tô Chanh hay là một đồng nghiệp khác bắt chuyện với cô ấy, cô ấy cũng chỉ đơn giản nói một câu, sau đó cũng không nói gì nữa.

Xem ra là người không thích nói chuyện hoặc có lẽ là không thích ứng với chỗ đông người như vậy, Tô Chanh nghĩ.

Dù sao trên đời này không phải ai cũng có tính cách giống nhau, có người vui vẻ, có người hướng nội, có người lại thích huyên thuyên không ngừng, có người lại không thích nói chuyện, chỉ muốn ở một bên nghe người khác nói chuyện.

Tô Chanh biết rõ cũng rất hiểu chuyện, sau khi ăn cơm xong hai người lại lên lầu làm việc.

Tập đoàn Tần thị trong có thời gian nghỉ trưa 2 tiếng, Tô Chanh ăn cơm xong mới qua một giờ, còn thừa lại một giờ, Tô Chanh liền quyết định ngủ trưa, hôm qua cô thức khuya ngủ chưa đủ giấc, ăn cơm xong thì rất buồn ngủ, mí mắt đều rũ xuống rồi, nhìn thấy Lý Viên bên cạnh lại bắt đầu mở máy tính ra làm việc, Tô Chanh nghĩ thầm tiểu tỷ tỷ này thật đúng là yêu công việc, Tần Quyết thật sự nên cho cô ấy giải thưởng nhân viên ưu tú.

Đương nhiên cô cũng không nhiều chuyện hỏi Lý Viên có muốn ngủ trưa hay không, Tô Chanh gục xuống bàn chẳng được bao lâu liền ngủ mất.

Lý Viên mở máy tính lên làm việc một lúc, thấy Tô Chanh đã nằm sấp ngủ, vô thanh vô tức dò xét quần áo mà Tô Chanh mặc có phải là nhãn hiệu nổi tiếng không, quần và giày đều là nhãn hiệu bình thường, nhưng hoa tai và vòng cổ của cô ấy. Còn có túi xách đều là hàng xa xỉ phẩm, giá mỗi cái phải trên 5 vạn.

Nhìn đi nhìn lại, Lý Viên có chút không quyết định chắc chắn được, nếu thật sự là người có quan hệ có bối cảnh thì cả người phải là hàng hiệu mới đúng. Nhưng nếu như không có quan hệ, cương vị này vốn chỉ cần một người là đủ rồi, mà cô Tô Chanh này không có bất kỳ thông báo nào đột nhiên xuất hiện, lại còn là trợ lý Hà đích thân dẫn tới, sau lưng sao có thể không có quan hệ chứ.

Tập đoàn Tần thị nổi tiếng trong ngành là có phúc lợi cao, tiền lương cao hơn nhiều so với các doanh nghiệp bình thường, nếu không những sinh viên đại học tốt nghiệp từ các trường danh giá sẽ không tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được vào làm việc ở Tần thị và tự hào vì được làm việc ở Tần thị.

Nói trắng ra, nếu như bạn làm việc tại Tần thị , cho dù là nam nay nữ thì giá thị trường của bạn trong thị trường tình yêu và hôn nhân sẽ được nâng cao. Có thể làm việc tại Tần thị đồng nghĩa với việc người này có tiền đồ rộng mở.

Nhưng Tần thị cũng là có tiếng là đánh giá rất khắt khê, nếu muốn làm việc ở Tần thị lâu dài thì phải nỗ lực làm việc, nếu ôm ý nghĩ muốn nhàn hạ thì loại người này căn bản sẽ không có cơ hội được tuyển dụng, cho dù được tuyển thì không đến một tháng cũng sẽ bị sa thải, trừ phi người này có bối cảnh, đây là quy tắc bất thành văn phổ biến trong xã hội, Tần thị cũng không ngoại lệ.

Vì vậy trong trường hợp này, cương vị giống như Lý Viên lúc ban đầu chỉ cần một người, hiện tại lại thêm một người nhảy dù xuống, Lý Viên không nghĩ ra được công ty muốn bổ sung nhân sự mới vào vị trí này hay cử Tô Chanh đến để thay thế vị trí của cô ta.

Nếu như là bổ sung nhân sự thì không sao, nhưng nếu như là thay thế. . .

Lý Viên ban đầu chỉ nghĩ Tô Chanh là người có quan hệ nhảy dù vào vị trí này, không thực sự nghiêm túc, lúc đầu không nghĩ Tô Chanh sẽ tạo ra uy hϊếp cho vị trí của cô ta, nhưng qua một buổi sáng, người phụ nữ này lại rất nỗ lực làm việc, đến nhà ăn nhân viên cũng vui vẻ kết bạn, y muốn thu mua lòng người, loại hành vi này rõ ràng là có ý muốn thay thế cô ta.

Trạng thái làm việc của cô ta tuần này không được tốt lắm, bởi vì chuyện trong nhà nên trạng thái tinh thần có chút kém, trong thời gian làm việc còn có mấy lần làm việc riêng bị quản lý nhắc nhở , chẳng lẽ. . . Lý Viên thu hồi ánh mặt từ trên người Tô Chanh về , trong đầu không ngừng suy đoán, một lúc thì đoán Tô Chanh có bối cảnh một lúc sau lại đoán Tô Chanh là tới thay thế cô ta, nội tâm vô cùng thấp thỏm.

——

Tô Chanh ngủ chưa không ngon lắm, cái tư thế ngủ sấp trên bàn vô cùng khó chịu, cô không có gối dựa chỉ có thể ngủ ở trên cánh tay của mình, lúc soi gương còn phát hiện trên trán trắng nõn có một dấu hằn đỏ rực, vô cùng ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của cô.

Đáng ghét, một tiểu phú bà như cô lại phải chịu uỷ khuất như vậy.

Tô Chanh ngửa đầu ra sau hoạt động cái cổ đang đau nhức một chút, trong lòng than thở. . . Tần Quyết rốt cuộc muốn giận đến khi nào chứ, cô đi làm một ngày có thể làm cho hắn nguôi giận chứ?

Rất rõ ràng, không thể!

Dục tốc bất đạt, Tô Chanh thở dài, bật máy tính lên bắt đầu làm việc.

——

Tần Quyết bàn xong dự án thu mua công ty Nguyên Húc, lúc trở lại công ty lúc đã là ba giờ chiều.

Bên trong văn phòng Tổng giám đốc , Tần Quyết vừa mệt mỏi xoa lông mày. vừa nghe Hà Viễn báo cáo về những kế hoạch tiếp theo của công ty.

“Cuộc gặp mặt của ngài và Từ tổng của Mặc Lâm được sắp xếp vào năm giờ chiều, thư ký của Từ tổng vừa gọi điện thoại tới nói Từ tổng đã sắp xếp tốt địa điểm và chờ mong vào lần hợp tác này.”

"Ừm." Tần Quyết không có phản ứng gì, nhàn nhạt lên tiếng, Từ Huệ này là một lão cáo già, thích dùng những kế sách Bàng Môn Tả Đạo, không ít người bị chịu thiệt trên tay hắn.

Bàng Môn Tả Đạo. . . Đôi mắt đào hoa của Tần Quyết rũ xuống, anh sợ hắn còn không dùng nổi.

Báo cáo xong công việc, Trợ lý Hà cất tài liệu chuẩn bị rời đi.

Tần tổng đột nhiên mở miệng hỏi: “Công việc của Tô Chanh thế nào."

May mà Hà Viễn đã sớm có chuẩn bị: “Công việc của Tô Chanh tiểu thư có vẻ không tệ lắm, cả buổi sáng đều rất nỗ lực làm việc, trạng thái không tệ lắm. Lúc ăn trưa thời điểm còn kết bạn với mấy đồng nghiệp ở bộ phận khác, nói chuyện rất vui vẻ.”

"Nhưng điều đó cũng chẳng có gì lạ." Hà Viễn len lén đánh giá sắc mặt của Tần tổng nghiêm trang nói: "Tô Chanh tiểu thư rất xinh đẹp, tính cách lại vui vẻ cởi mở, quả thực được rất nhiều người yêu quý.”

Hà Viễn vốn cho là hắn len lén khen Tô Chanh tiểu thư, Tần tổng sẽ vui vẻ, dù sao thì Tô Chanh tiểu thư bây giờ đã có một vị trí hoàn toàn khác trong lòng Tần tổng . Không biết bắt đầu từ khi nào, ngữ khí Tần tổng nhắc đến cô ấy đã từ chán ghét chuyển sang ghét bỏ, từ trước kia không hề nhắc đến cho tới bây giờ bỏ tâm tư đem người vào công ty, sau khi hoàn thành công việc thì việc đầu tiên là hỏi tình hình của Tô Chanh tiểu thư.

Vị trí trợ lý của Hà Viễn không phải là vô ích, mặc dù không dám tự tiện phỏng đoán ý tứ của cấp trên ý tứ nhưng lại rất có tầm nhìn.

Nhưng Hà Viễn lại không ngờ Tần tổng hình như không vui lắm, sau khi hắn vụиɠ ŧяộʍ khen ngợi Tô Chanh tiểu thư về , chỉ thấy Tần tổng bỗng nhiên cầm văn kiện trên tay ném lên bàn, ngữ khí không mặn không nhạt, “Cô ấy ở đâu cũng có thể vui vẻ nhỉ.”

Hà Viễn không dám lên tiếng.

Sau khi đi ra ngoài, càng nghĩ càng không hiểu tại sao mỗi bước đi của Tần Mặc đều khiến anh rất ngoài ý muốn. Ví dụ như Tần tổng đã muốn Tô Chanh tiểu thư tới công ty làm việc, tại sao lại sắp xếp cô ấy ở vị trí xa như vậy, giống như Tô Chanh tiểu thư đã nói, không phải là nên sắp xếp cô ấy làm trợ lý riêng mới có thể có cơ hội bồi dưỡng tình cảm sao?

Trợ Lý Hà lắc đầu, anh thật sự không hiểu ý nghĩ của ông chủ, nhưng dù thế nào thì anh chỉ cần làm theo là được, tâm tư của Tần tổng không phải là thứ hắn có thể tùy ý phỏng đoán.

Hà Viễn nghĩ nghĩ, đã đến lúc anh nên yêu đương rồi, mấy năm này vì ổn định vị trí của mình anh không dám buông lỏng chút nào, lại càng không cần phải nói đi làm một việc làm phân tán rất nhiều tinh lực như yêu đương. Có thể đó là lý do tại sao anh không hiểu gì về tình cảm, anh phải tìm bạn gái , học hỏi thêm một chút, nhiều học tập một chút, về sau nếu Tần tổng có vấn đề về tình cảm, anh còn có thể cung cấp thông tin đúng hướng cho Tần tổng.

. . .

Tô Chanh trừng đôi mắt to như con bò, đối chiếu xong từng quyển số liệu, trong lúc đó ở trong lòng mắng chửi Tần Quyết mười lần. Vừa nghĩ tới việc cô phải ở đây cần mẫn làm việc như một con trâu thì Trương Nhược Ngọc lại đang bạn trai nói chuyện yêu đương, tiếp tục mắng chửi Trương Nhược Ngọc hai mươi lần.

Nói tóm lại là, thù hận mà đối mặt với ghen tị thì không đáng nhắc tới.

Cuối cùng cũng đến giờ tan làm, Tô Chanh thấy đã qua 6 giờ, không kịp chờ đợi tắt máy vi tính, dọn dẹp một chút rồi định rời đi. Lúc đứng dậy khỏi ghế, mắt nhìn Lý Viên bên cạnh thấy cô ấy còn chưa có ý định tan làm, nội tâm khâm phục không thôi, như thế này mà không đạt được danh hiệu nhân viên ưu tú thì cô cũng không còn gì để nói.

Cả một ngày Tô Chanh không hề thấy Lý Viên nghỉ ngơi, giờ nghỉ trưa tất cả đồng nghiệp đều đang nghỉ trưa thì cô ấy làm việc, giờ tan ca lại tiếp tục tăng ca, tiểu tỷ tỷ này quá chăm chỉ rồi. Tô Chanh đoán pin điện thoại của cô ấy chắc vẫn còn 99%.

Tô Chanh cũng không nghĩ quá nhiều, thu dọn đồ đạc xong liền đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, lúc này là giờ cao điểm tan tầm nên có phải nhanh chóng lái xe ra ngoài.

Động tác của Tô Chanh quả thực rất nhanh, nhanh đến mức lúc cô xuống hầm để xe, phía dưới chỉ có vài người. Tô Chanh rất nhanh đã lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

Trên đường về nhà đi qua một nhà hàng Nhật, Tô Chanh tìm chỗ đỗ xe, làm việc cả một buổi chiều cô đã đói lắm rồi, phải đi ăn Sushi mới được.

Còn chưa đi đến cửa nhà hàng , bỗng nghe thấy tiếng một phụ nữ đang hét ở bên kia đường: “Mọi người mau đến đây, ở đây có người bị đυ.ng ngất rồi.”



Đoạn đường này tập trung rất nhiều nhà hàng cao cấp , người bình thường sẽ không đến chỗ này, cho nên người tương đối ít. Hầu hết mọi người đều là lái xe tới, ngẫu nhiên cũng có vài người chaỵ bộ qua nhưng có lẽ cũng không muốn xen vào việc của người khác, hoặc là cũng không nghe thấy.

Chỉ có người phụ nữ vẫn đang đứng ở đó hoảng hốt sợ hãi.

Tô Chanh vội vàng chạy tới, nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi nằm trên mặt đất, thở hồn.g h.ộc hỏi: “Gọi 120 chưa?"

Trông thấy có người đến, cô ấy liền nhanh chóng giải thích sự việc với Tô Chanh: “Vẫn chưa, nhìn tình trạng của bà ấy có vẻ rất nghiêm trọng, bị một người đàn ông đυ.ng ngã trên mặt đất bất tỉnh, bây giờ gọi 120 có lẽ không kịp.”

Tô Chanh gật gật đầu, quả quyết cho ra ý kiến, "Vậy chúng ta trực tiếp đưa bà ấy tới bệnh viện."

"Thế nhưng . . ." Người phụ nữ có chút do dự.

"Không sao đâu.” Tô Chanh cúi người ôm ngang bà lão lên, “Cứ như thế này cũng không phải cách.”

Thấy Tô Chanh dứt khoát như vậy, người phụ nữ có chút xấu hổ, vội vàng đuổi theo bước chân Tô Chanh : "Hai người sẽ thuận tiện hơn, tôi đi cùng cô.”

Gần đây có một bệnh viện, Tô Chanh lái xe chưa đến mười phút đã đến, sau khi xuống xe Tô Chanh lại ôm bà lão đưa đi cấp cứu.

Đợi đến khi người đã được đưa vào phòng phẫu thuật, Tô Chanh mới kịp thở một hơi, bà lão đang làm giải phẫu, Tô Chanh còn phải đợi không thể rời đi.

Cô gái theo tới cũng nhìn thoáng qua phòng giải phẫu sáng lên đèn đỏ rồi thở ra một hơi, một lát sau ngượng ngùng nói với Tô Chanh : "Tô tiểu thư, đã không có việc gì, tôi đi trước đây, chống tôi vẫn còn đang chờ tôi về nấu cơm.” Hôm nay cô đi nhầm tuyến xe bú không cẩn thận đi ngang qua chỗ đó, chưa đi được hai bước đã nhìn thấy bà lão này bị người ta từ phía sau đẩy một cái té lăn trên đất, lúc ấy cô rất hoang mang lo sợ nhưng cũng không dám tiến lên. Trên báo đã không ít lần đưa tin về các ông bà già chuyên lừa bịp tiền của những người có lòng tốt giúp đỡ, quá đáng nhất là đi cứu người nhưng cuối cùng lại còn phải đền tiền, mặc dù không nhiều, nhưng đủ để làm lòng người rét lạnh. Không phải cô không muốn giúp, cô sợ gặp phải chuyện như vậy, nhà cô cũng không giàu có gì, chịu không nổi kiểu tống tiền này.

Cũng may có Tô tiểu thư này, đương nhiên nếu như Tô tiểu thư không đến thì cô vẫn sẽ cứu bà lão này. Chỉ có điều. . . Ánh mắt của cô gái nhìn về phía phòng giải phẫu, người đã cứu rồi, tiếp sau đó có bị người nhà của bà lão đòi tiền bồi thường không cô cũng không dám nghĩ, cô phải rời đi trước đã. Về phần Tô tiểu thư. . .

Ánh mắt của cô gái nhìn Tô Chanh mang theo chút hối lỗi , Tô Chanh lập tức lập tức hiểu ra tại sao cô ấy lại cảm thấy có lỗi, quả thực bây giờ cứu người, đặc biệt là người già thì phải chấp nhận rủi ro, suy nghĩ của Ngô tiểu thư này cũng chẳng có gì lạ. Tô Chanh cũng không phải loại người ngốc bạch ngọt cái gì cũng không hiểu, còn đến hỏi cô ấy tại sao, như vậy quá ngủ ngốc! Ai cũng hiểu.

Tô Chanh và cô ấy bèo nước gặp nhau, tam quan đạo đức của người khác thế nào cô không quan tâm, cho nên Ngô tiểu thư muốn đi, để lại nguy hiểm cho Tô Chanh một mình gánh chịu, Tô Chanh cũng không cảm thấy đặc biệt phẫn nộ, kết quả này cũng nằm trong dự đoán của cô.

Càng không chuyện lên án đạo đức làm người của cô ấy, ví dụ như: “Bây giờ cô rời đi không hợp lý cho lắm, chúng ta cùng đến đây, cô để lại tôi ở đây một mình có phải quá ích kỷ rồi không.” Lời nói như vậy không có ý nghĩa.

Thay vào đó cô bình tĩnh nói: "Ngô tiểu thư nếu cô có việc thì đi trước đi, chuyện ở đây tôi sẽ lo. Nếu thuận tiện thì chúng ta lưu lại thông tin liên lạc của nhau đi, sau đó chụp bằng chứng lưu lại, nếu cần thì tôi sẽ liên hệ với cô? Thực ra chỗ ngã tư đó có camera giám sát, cô yên tâm đi.”

Lúc xuống xe Tô Chanh đã nhìn thấy camera giám sát chỗ ngã tư, góc độ vừa vặn có thể quay lại toàn bộ hiện trường vụ tai nạn, cho nên kỳ thật những điều này không cần phải lo lắng.

Nghe Tô Chanh nói như vậy, cô gái rốt cục đã hoàn toàn yên tâm, sau khi để lại phương thức liên lạc cho Tô Chanh thì mỉm cười chào tạm biệt với Tô Chanh. Tô Chanh cũng vẫy tay với cô ấy, nội tâm có chút phức tạp.

Cô cũng không quá chướng mắt với Ngô tiểu thư này, từ cách làm của cô ấy cũng không tính là người xấu, nhiều nhất chính là ích kỷ? Nói cô ấy là người tốt thì cũng có chút gượng ép. Kinh nghiệm của mỗi người không giống nhau, khi đưa ra bất kỳ sự lựa chọn nào, không chỉ dựa vào lòng mình mà còn phải cân nhắc về cuộc sống của chính mình, liệu họ có thể chấp nhận rủi ro như vậy không.

Tô Chanh biết có camera giám sát cũng biết điều kiện của bản thân, đương nhiên sẽ không chút do dự lựa chọn cứu người, nhưng những người khác thì chưa hẳn, bọn họ còn phải cân nhắc rất nhiều, đương nhiên cách nghĩ sẽ không giống nhau.

Trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều có thể phân rõ trắng đen. Không có ai là tốt hoàn toàn, cũng không có ai là xấu hoàn toàn, rất khó nói.

Hơn nữa, trong thời đại ngày nay, từ "người tốt" không còn có thể được coi là một từ khen ngợi đầy đủ, đặc biệt là khi ai đó nhìn bạn một cách đầy ẩn ý và nói rằng bạn thực sự là một người tốt, bạn sẽ không nghĩ rằng người đó đang khen ngợi bạn, chỉ cảm thấy họ đang nói rằng bạn là một kẻ ngu ngốc!

Liền rất không hợp thói thường.

Hoặc khi một người đàn ông tỏ tình với nữ thần của mình, nữ thần của anh ta trả lời:Anh là người tốt. Đây không phải là để ca ngợi người đàn ông này phẩm chất cao quý đến mức nào, người đàn ông cũng không nên vui vẻ vì được nữ thần của anh ta khen ngợi nhân phẩm của mình tốt thế nào, ngược lại là nên khóc lóc một trận vì bị phát thẻ người tốt.

Cho nên trước nay Tô Chanh chưa bao giờ nói mình là người tốt.

Cô chỉ thừa nhận.

Cô là cái Lôi Phong!

Trong túi của bà lão không mang theo thứ gì, bên trong chỉ có một cái ví tiền bên trong có một chút tiền mặt và mấy tấm thẻ ngân hàng, không tìm thấy con cái của bà nên Tô Chanh đành phải chờ ở bệnh viện cho đến khi bà lão tỉnh.

Không biết cuộc phẫu thuật này phải bao lâu mới xong, Tô. Lôi Phong. Chanh nhìn thời gian trên điện thoại, gặp quỷ, đã tám giờ tối rồi, cô còn chưa ăn cơm đâu!

Tô Chanh đi xuống nhà ăn của bệnh viện ở tầng dưới, gọi một xuất cơm ba mươi tệ có đầy đủ canh rau thịt.

Tô Chanh rất hài lòng, gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, lập tức phun ra, phi phi phi, thật là khó ăn, một điểm hương vị cũng không có , cứ như là vớt dưới nước lên. Lại nếm thử một miếng cá chua ngọt. . . Mùi vị cũng không thể tả, Tô Chanh ăn thêm hai miếng liền dứt khoát buông đũa xuống.

Muộn như vậy rồi, không biết khi nào bà cụ mới có thể ra khỏi phòng phẫu thuật, tiếp tục kéo dài như vậy chắc ngày mai cô không có thời gian đi làm rồi, Tô Chanh nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn xin nghỉ cho trợ lý Hà.

Quả cam tròn trịa : “Trợ lý Hà Trợ lý Hà, ngày mai tôi muốn xin nghỉ một ngày, gặp chút chuyện.”

Chẳng được bao lâu lại có tin nhắn gửi đến, nhưng không phải Trợ Lý Hà gửi tới mà là Tần Quyết gửi tới.

Tô Chanh: ". . ."

Tần Quyết: “Em mới đi làm một ngày đã xin nghỉ? Đây là thái độ làm việc của em hả?”

Tô Chanh cũng không giấu hắn, thành thật trả lời, giải thích với Tần Quyết tiền căn hậu quả, cũng nhấn mạnh thực sự là cô không đi được chứ không phải cô muốn lười biếng.

Một giây sau Tần Quyết gọi điện điện thoại tới, giọng nói trầm thấp thông qua điện thoại truyền tới, “Em đang ở bệnh viện nào." Tô Chanh đột nhiên cảm thấy bên tai có chút ấm áp,giọng cẩu tử trong điện thoại cũng rất dễ nghe, giọng nói trầm và rất từ tính.

Tô Chanh vừa thu dọn bát đĩa trên bàn ăn vừa đi về hướng phòng giải phẫu.

Nghe thấy Tần Quyết hỏi cô đang ở bệnh viện nào, Tô Chanh nhìn lên bảng hiệu: "Ở bênh viện Minh Viễn.”

"Chờ ở đó, đừng có chạy lung tung, tôi tới ngay đây.”

Tô Chanh nghe hắn nói muốn đến thì có chút kỳ quái, cô từ chối : "A cái này. . . Không cần đâu, anh đến đây làm gì. . ."

Tần Quyết ở trong điện thoại hình như bị cô chọc giận: "Nếu bà cụ đó vẫn mãi không tỉnh thì em còn muốn đợi ở đó đến khi nào,? Tôi sẽ sắp xếp người xử lý những chuyện còn lại, em về nhà cho tôi!”

Tô Chanh mở rộng tầm mắt. . . Loại chuyện nhỏ nhặt này, quả nhiên không là gì trong mắt bá đạo tổng tài, tùy tiện phái người xử lý là được.

Nếu đã như vậy. . . Thì cô cũng không khách khí nữa.

Tô Chanh cúp điện thoại, một lần nữa trở lại phòng giải phẫu, vừa nghỉ ngơi được một phút , cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, y tá đẩy bà cụ về phòng bệnh. Sau đó bác sĩ bước ra từ bên trong, kéo khẩu trang xuống, Tô Chanh vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình.

Bác sĩ trả lời: “Vết thương trên trán bệnh nhân không có gì đáng ngại, sẽ sớm tỉnh thôi.”

Tô Chanh yên tâm, sau đó cùng cô y tá đi nộp viện phí, lúc vừa vào viện Tô Chanh đã thanh toán tiền đăng ký và viện phí, hiện tại cô sẽ thanh toán nốt tiền phí phẫu thuật và tiền thuốc men còn lại, sau khi thanh toán xong, Tô Chanh lấy lại hoá đơn, chờ con của bà cụ đến cô sẽ bảo bọn họ thanh toán lại cho cô. Tiền này cô cũng không thể chi nha!

Vừa cất kỹ tờ hoá đơn, y tá từ trong phòng bênh đi ra nhìn thấy Tô Chanh thì gọi cô: "Tô tiểu thư, bà cụ tỉnh rồi.”