Chương 22: Tôi khuyên anh đừng có ý đồ xấu

Nội dung chương mới nhất trong truyện tranh của Tô Chanh là bước ngoặt trong mối quan hệ giữa Đạo Minh Quyết và Mộ Dung Thành.

Sáng hôm sau Tô Chanh mở khu bình luận ra, vốn cho rằng vẫn là những cuộc thảo luận giống như trước kia.

Khi mở ra xem lại phát hiện khu bình luận đặc biệt buồn cười, vô cùng rầm rộ giống như lần đầu tiên Hứa Bác Ngôn để lại bình luận. Tô Chanh vừa xem vừa uống hết hơn nửa cốc sữa bò.

" Thái thái, Nữ Chủ đâu? Xin hỏi ai là Nữ Chủ, là tiểu Phương ở lớp 2 sao ."

"Tôi đoán là tiểu Lệ ở lớp 3.”

"Là tiểu Phương, tiểu Phương ngực tương đối lớn."

"Là tiểu Lệ, tiểu Lệ chân dài hơn.”

"Ngươi đánh rắm!"

"Ngươi đánh rắm!"

"Nói thật, tôi muốn gửi một lời đề nghị cho tác giả , đề nghị cho phần diễn của Nữ Chủ nhiều hơn một chút, giảm phần diễn của hai đại nam nhân xuống ít một chút."

Phía dưới có độc giả cũ phản hồi:

"Ha ha ha ha ha ha, Mộ Dung Thành: Các người đừng có cãi nhau vì tôi nữa , thật ra tôi mới là Nữ Chủ !"

"Ha ha ha ha ha ta chết cười, sao kiểu bình luận phía dưới cứ một thời gian lại xuất hiện vậy.”

“Thẳng nam sắt thép thành đoàn đến dựng đội đi ha ha ha ha ha ha."

Tô Chanh không cần nghĩ cũng biết là chuyện tốt của Hứa Bác Ngôn. Cô tâm địa đen tối lừa cậu một lần cậu lại lừa thêm nhiều người đến vậy.

Ha ha.

Kế thừa hoàn mỹ y bát của cô.

Nội dung vườn trường trong truyện tranh đã vẽ tương đối rồi, tiếp theo sẽ kết thúc và chuyển qua giai đoạn năm năm sau.

Thời học sinh của Mộ Dung Thành trải qua rất thuận lợi vì có sự che chở của cha mẹ Đạo Minh, mặc dù Đạo Minh Quyết hận cậu ta nhưng cũng không thể làm gì.

Nhưng bối cảnh của câu chuyện này được đặt trong thời chiến, thời cuộc đầy biến động, Mộ Dung Thành chung quy cũng không thể tiêu dao quá lâu.

Cô đã thiết kế xong kịch bản tiếp theo.

Tiếng tin nhắn WeChat của Tô Chanh vang lên, là cô nàng trọng sắc khinh bạn Trương Nhược Ngọc , qua một ngày một đêm rốt cuộc cũng nhớ đến người mẹ già cô đơn đã chờ đợi cô ấy cả một ngày.

Mạch thượng nhân như ngọc: "Xấu hổ / xấu hổ / xấu hổ, nói cho cậu một tin tốt, mình và Từ Tử Hằng đã xác lập quan hệ yêu đương rồi.”

Tô Chanh giật mình: "Nhanh vậy sao?"

Trương Nhược Ngọc: "Đúng thế, dù sao xem mắt cũng cần phải tốc độ, mà mình cảm thấy anh ấy cũng không tệ, mặc dù kinh doanh quán bar nhưng học thức, khí chất của anh ấy đều rất ôn tồn lễ độ, hoàn toàn không liên qua đến hai từ quán bar chút nào , hôm qua mình còn khen anh ấy đấy.”

Tô Chanh: “Cậu khen anh ta cái gì ?"

Trương Nhược Ngọc: “Mình nói không ngờ anh lại là người trong ngoài không đồng nhất, rất tuyệt!”

Tay cầm điện thoại của Tô Chanh cầm co rút một cái, năng lực văn chương của cô ấy thật sự không bằng một phần mười tinh hoa dân tộc mắng người của cô, Tô Chanh chân thành đặt câu hỏi: “Thứ cho mình nói thẳng, tỷ muội, anh ta không khinh bỉ cậu ngay tại trận sao?”

Trương Nhược Ngọc cảm thấy rất kỳ quái, “Mình khen anh ấy mà, sao anh ấy có thể khinh bỉ minh, anh ấy còn khen lại mình nữa.”

Tô Chanh: "Khen cậu cái gì?"

Trương Nhược Ngọc: “Anh ấy khen mình biết đầu cơ kiếm lợi, có phải là có ý nói mình ngàn dặm mới tìm được một người không, hắc hắc."

Tô Chanh: ". . ."

Hai người này đúng thật là trời sinh một cặp. Uống rượu hỉ của hai người này cũng không tệ!

. . .

Hai giờ chiều.

Tần Quyết đúng giờ xuất hiện tại nhà hàng Pháp ở 987 Đường Ôn Hải

Anh thật sự điên rồi, chỉ vì một câu nói muốn mời cơm của cô mà anh đã cho người hoãn lại hội nghị thu mua công ty Nguyên Húc ngày hôm nay.

Nhân viên đón khách ở nhà hàng nhìn người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, khí chất cao quý bước xuống từ một chiếc ô tô sang trọng, mặc trên người một bộ âu phục màu xám được cắt may hoàn hảo, vừa nhìn đã biết là đại nhân vật không thể trêu vào.

Nhân viên có thể làm việc tại nhà hàng này đã sớm luyện được bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện, vội vàng tiến lên nghênh đón : "Tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”

Tần Quyết nói ra tên của Tô Chanh.

Nhân viên vừa dẫn Tần Quyết vào cửa, vừa cung kính nói: "Được, ngài chờ một chút, để tôi kiểm tra giúp ngài.”

Một lát sau, nhân viên phục vụ kiểm tra danh sách đặt bàn trên máy tính bảng nhưng tìm mấy lần vẫn không thấy cái tên Tô Chanh có đặt bàn, hơi ngập ngừng nói: "Tiên sinh, hình như Tô Chanh tiểu thư không đặt bàn ở nhà hàng chúng tôi.”

Không có?

Tần Quyết nhíu nhíu mày, “Cậu chắc chứ?”

Khí thế của Tần Quyết quá lớn, nhân viên phục vụ bị ba chữ này hoài nghi bản thân, vội vàng kiểm tra lại mấy lần nữa.

"Cái này. . . Tiên sinh, đúng là không có tên Tô Chanh tiểu thư đặt bàn.”

Tần Quyết mày nhíu lại càng sâu, đưa tay nhìn đồng hồ, hai giờ chiều, vừa vặn.

Cô lại đang làm trò gì?

. . .

Hai ngày nay Liễu Âm Âm biểu hiện rất tích cực, việc cô xử lý người khách nam hôm qua tin rằng đã lưu lại ấn tượng sâu sắc cho bà chủ lớn.

Kiếp trước nhờ vào sự hậu thuẫn phía sau của bà chủ lớn này cô mới có thể bước chân vào giới giải trí, thậm chí còn liên tục đạt được vị trí ảnh hậu.

Sống lại một kiếp cô đương nhiên cũng phải nắm chắc bà chủ lớn này trong tay.

Việc đầu tiên cô phải làm là lưu lại ấn tượng tốt cho người đó, sau đó mới có thể được chọn vào công ty. Người kia thích người thiện lương và có trách nhiệm cho nên màn kịch ngày hôm qua là cô thu xếp để diễn cho bà ấy xem.

Về phần con ngốc Tô Chanh, kiếp trước cô ta đã làm quá nhiều chuyện khiến bà chủ lớn cực kỳ thất vọng, đến mức trước khi chết bà ấy đã để lại toàn bộ tài sản cho một người không liên quan là cô chứ không phải Tô Chanh, cháu gái có quan hệ máu mủ với bà ấy.



Đúng vậy, bà chủ lớn của nhà hàng này, Tô Cẩm Tố là một nữ doanh nhân vừa trở về từ Nhật Bản, vào thời kỳ dân quốc sơ tán bị lạc mất anh trai là ông nội của Tô Chanh Tô Cẩm, lang bạt kỳ hồ (*sống đầu đường xó chợ) sau đó lưu lạc đến Nhật Bản, nửa đời long đong, sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió từ ly hôn, con chết yểu lại đến bị con nuôi phản bội, bà lại nhớ tới anh trai của mình, Tô Cẩm Hoa. Cả đời này lang bạt kỳ hồ (*sống đầu đường xó chợ), Tô Cẩm Tố tuy giàu có nhưng lại không có con cái, không có ai có thể tin tưởng. Có tuổi rồi nên bà nghĩ đến tình thân, muốn tìm về gia đình của mình.

Sau khi về nước Tô Cẩm Tố về điều tra Tô gia, phát hiện anh trai của bà Tô Cẩm Hoa đã sớm qua đời, mà cháu dâu và cháu trai của bà cũng chết trong một vụ tai nạn máy bay, toàn bộ Tô gia chỉ còn lại Tô Chanh.

Tô Cẩm Tố vốn định đem mình đem toàn bộ tài sản của mình để lại cho cháu gái là Tô Chanh, nhưng đã từng bị phản bội nhiều lần nên Tô Cẩm Tố có yêu cầu cực cao đối với nhân phẩm con người, bà hy vọng cháu gái của bà là một người thiện lương, thế nhưng cái bao cỏ Tô Chanh này cư xử ngang ngược lại còn làm xấu mặt bà khắp nơi, những điều này khiến cho Tô Cẩm Tố thất vọng đến cực điểm, cuối cùng từ bỏ Tô Chanh.

Đây đều là những điều Tô Cẩm Tố nói với cô ta trước khi lâm chung.

Nhưng những điều này Liễu Âm Âm đã sớm nghe được trong một lần bà nói chuyện với trợ lý.

Lúc Tô Chanh đang khi dễ cô ta đúng lúc bị Tô Cẩm Tố nhìn thấy, âm mưu ẩn sau trong đó không thiếu được bút tích của cô ta, Tô Chanh là cái đồ ngủ xuẩn không có đầu óc, cô ta có tư cách gì để thừa kế khối tài sản lớn như vậy chứ. Loại người như Tô Chanh sớm muộn gì cũng bị Tô Cẩm Tố nhìn ra bộ mặt thật, cô ta chẳng qua chỉ thêm chút dầu vào lửa, cũng không tính là làm chuyện xấu.

Tất cả là đáng đời Tô Chanh!

Chỉ có điều. . . Liễu Âm Âm khóe miệng trầm xuống, hôm qua đồ ngu xuẩn kia không ngờ lại dễ nói chuyện như vậy, không những không để cô ta nắm được chuôi mà thậm chí còn khả năng đã tạo ấn tượng tốt cho Tô Cẩm Tố.

Nếu như Tô Chanh không phạm sai lầm thì kiếp này cô ta sẽ không thể thừa kế tài sản của Tô Cẩm Tố.

Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh, cô ta phải tìm cơ hội để Tô Chanh lộ ra bản tính. . . Mà điều khiến cho cô ta không chịu nổi cũng chỉ có, Tần Quyết!

Nhắc đến cái tên này, sắc mặt Liễu Âm Âm càng trở nên khó coi.

Cô ta sở dĩ sống lại chình vì kiếp trước cô ta không theo đuổi được người đàn ông này, từ đầu đến cuối Tần Quyết đều không yêu cô ta. Đồng thời về sau, không biết ai ở sau lưng điều tra ra quá khứ đen tối của cô ta, chuyện liên quan đến Tô Chanh cũng bị lật lại, trong vòng một đêm cô ta từ trên thiên đường rơi xuống Địa Ngục, tiếng xấu đồn xa danh tiếng bị huỷ hoại hoàn toàn, bị đuổi ra khỏi ngành giải trí, công ty đầu tư bằng tài sản của Tô Cẩm Tố cũng bị người ta bán khống, cuối cùng cô ta trắng tay không còn gì cả.

Cô ta không cam tâm.

May mắn ông trời lại cho cô ta cơ hội làm lại, lần này cô ta tuyệt đối sẽ nắm chắc . . .

Phía trước có âm thanh khϊếp sợ của nhân viên phục vụ , Liễu Âm Âm lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, đi về phía trước xem xét tình hình.

"Tiên sinh, " cậu nhân viên phục vụ thăm dò đề nghị, “Hay là ngài liên lạc với vị Tô Chanh tiểu thư này một chút, có thể là ngài nhầm địa chỉ rồi.”

Thực ra khả năng lớn là bị cho leo cây, nhân viên phục vụ cũng không dám nói ra.

Tần Quyết lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Tô Chanh, một lần, không nhận, hai lần, vẫn không nhận. . . tin nhắn WeChat cũng không trả lời.

Tần Quyết mất hết kiên nhẫn, cất điện thoại đi nhàn nhạt nói: “Làm phiền rồi.”

Cậu nhân viên phục vụ vội vàng nói: “Không sao không sao.” Ngẩng đầu hơi nhìn thoáng qua, vị khách này quanh thân đều toả ra hàn khí lạnh như băng, khác hoàn toàn so với lúc mới bước vào.

Trong lòng thì nghĩ Tô Chanh tiểu thư này gặp vận xui rồi!

"David, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?” Quầy phục vụ cách nơi này không xa, Liễu Âm Âm nở nụ cười dịu dàng đi tới, khi nhìn thấy Tần Quyết thì nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ.

Tần Quyết, sao anh lại ở đây? Từ lúc trọng sinh đến giờ cô ta vẫn chưa nghĩ ra cách làm cách nào để tiếp cận anh. Người đàn ông này quá khó theo đuổi, tâm trí kiên định, mềm cứng đều không ăn, dù cô ta có ánh hào quang của nữ chủ mà vẫn phải nhận kết cục thảm hại, cô ta không thể không thận trọng.

Kiếp trước cho dù có sự hỗ trợ của Tô Cẩm Tố nhưng cô ta vẫn thất bại thảm hại, nếu như có được sự hậu thuẫn của Tần Quyết cô ta chắc chắn sẽ không gặp phải kết cục thất bại trong gang tấc như vậy. Trước khi cô ta trọng sinh một ngày, tạp chí tài chính kinh tế vẫn còn đang bàn luận về vấn đề tình cảm của vị tổng giảm đốc này.

“Chào tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không ?" Liễu Âm Âm lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Tần Quyết chỉ liếc cô ta một cái rồi thu hồi tầm mắt, cũng không có ý định trả lời. Ánh mắt một lần nữa rơi trên chiếc điện thoại vẫn không hề có động tĩnh gì, hiện tại tâm tình của anh rất kém, nữ nhân đáng chết này lại dám cho anh leo cây, quả nhiên anh đối xử với cô quá tốt rồi, dám đối với anh như vậy!

Cô chê mình sống quá lâu rồi sao!

"Tiên sinh?" Liễu Âm Âm lại gọi anh một tiếng, cô ta không muốn nóng vội nhưng thái độ của Tần Quyết làm cho cô ta có chút lo lắng, bất giác lại gọi một tiếng.

"Không cần." Tần Quyết lạnh lùng đáp, cũng không thèm nhìn cô ta một cái xoay người bước ra khỏi nhà hàng.

Liễu Âm Âm cắn răng, nhấc chân đuổi theo.

Bảo vệ đã lái xe đến cổng, cũng đem chìa khoá đưa tới, mắt thấy Tần Quyết đã mở cửa chuẩn bị lên xe.

Liễu Âm Âm quýnh lên, vội vàng chạy đến phía trước "Aiya." Kêu đau một tiếng, không cẩn thận ngã sấp xuống trước mặt anh. Mặc dù cô ta rất khinh thường loại phương thức này, nhưng rất hiển nhiên, hiện tại cô ta không phải là ảnh hậu danh tiếng, nếu muốn tiếp cận anh chỉ có thể dùng phương thức này, ít nhất phải lưu lại cho anh ấn tượng tốt. Nam nhân này khó tiếp cận thế nào kiếp trước cô ta đã hiểu rất rõ.

"Tiên sinh tôi chạy nhanh quá, ngài có thể giúp tôi một chút không.” Liễu Âm Âm thanh âm ôn nhu mềm mại, trong tay cầm một cái khuya áo tinh xảo.

Vừa nãy lúc anh vừa quay người cô ta đã nhân cơ hội lấy một cái khuya áo từ trên tay áo của anh xuống, Tần Quyết đương nhiên không phải người lương thiện, anh nhất định sẽ cho rằng cô ta cố ý muốn tiếp cận anh.

Nhưng chỉ cần anh mở miệng hỏi tại sao cô ta đuổi theo, cô ta sẽ đưa cho anh chiếc khuy áo trên tay và nói với anh rằng cô ta nhặt được chiếc khuy áo của anh, muốn trả lại cho anh nên mới đuổi theo, như vậy nghi ngờ của anh tự nhiên sẽ được giải trừ. Mà cô ta vì vội vàng trả lại đồ cho anh nên mới bị trẹo chân, điều này hiển nhiên có thể lưu lại ấn tượng tốt cho anh.

Liễu Âm Âm cúi đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười bí ẩn.

Một giây sau, bên tai truyền đến âm thanh cửa xe được mở ra rồi đóng lại , xe ô tô khởi động nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

Liễu Âm Âm nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy khói ở đuôi xe lưu lại, nụ cười bên miệng dần dần biến mất, không dám tin vào hai mắt mình.

Anh thậm chí còn không thèm hỏi một câu? Cho dù là một câu cô là ai cô cũng có thể nghĩ ra cách. Thế nhưng anh cứ như vậy mà trực tiếp rời đi!

Liễu Âm Âm hung hăng nắm chặt tay, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta . . .

Tô Chanh thảnh thơi đi ra ngoài, tối qua cô đã đặt lịch hẹn ở một trung tâm thẩm mỹ nổi tiếng, mặc dù da của cô rất đẹp nhưng mỹ nữ mà, luôn luôn phải học được cách chăm sóc da, thiên sinh lệ chất đương nhiên quan trọng nhưng vẫn phải chú ý đến việc bảo dưỡng nhan sắc.

Các chị gái ở thẩm mỹ viện vô cùng nhiệt tình, vừa nhìn thấy Tô Chanh đã tiến lên đón tiếp: "Tô tiểu thư cô tới rồi, hôm nay cô thật xinh đẹp, làn da trắng sáng không chút tì vết của cô thật làm cho người ta hâm mộ quá đi, cô đi theo tôi, chuyên gia làm đẹp Lily của chúng tôi đang chờ cô rồi.”

Vuốt mông ngựa quá giả trân. . . Nhưng cô lại rất thích!

Tô Chanh thích nhất các chị gái miệng ngọt, mặc dù chính bản thân cô là chuyên gia vuốt mông ngựa nhưng con người mà, ai mà không thích nghe lời dễ nghe chứ. Tô Chanh vui vẻ, dưới sự quảng cáo nhiệt tình của tiểu tỷ tỷ , cô nạp 20 vạn phí hội viện, không có gì, đây là tiền lời hai ngày nay của cô, cổ phiếu của cô mua đang tăng giá!

Dùng đến hay không không quan trọng, quan trọng là thích tiêu tiền vì tiểu tỷ tý.

Trước kia lúc đi làm, Tô Chanh thường hay xem những tin tức như ai tiêu bao nhiêu tiền mua cái này mua cái kia, ví dụ như áo bơm hơi, vòng tay lưới của nhãn hiệu nào đó, tất cả đều là những thứ đồ mà người bình thường sẽ không dùng, còn bán rất đắt, sau đó những bình luận phía dưới đều là: Người ngốc nhiều tiền.

Tô Chanh trước kia vẫn cho rằng đây là nghĩa xấu, bây giờ cô mới biết đây tuyệt đối là lời ca ngợi.

Dù sao quỷ nghèo làm sao có thể cảm nhận được niềm vui của kẻ có tiền chứ!

Nghĩ đến đây Tô Chanh hơi động tâm. . . vòng tay lưới? Mua về xem xem.

Ngốc?

Việc của người giàu các ngươi bớt can thiệp vào! Cô nguyện ý làm một kẻ ngốc có tiền!

Chuyên gia làm đẹp Lily cũng là một tiểu tỷ tỷ miệng ngọt, sau khi bảo Tô Chanh nằm xuống, cô ấy vừa rửa mặt vừa dịu dàng trò chuyện với cô.

"Tô Chanh tiểu thư cô biết ‘Tam đình ngũ nhãn ‘là gì không ?"

Tô Chanh nhắm mắt lại được Lily massage rất dễ chịu: "Biết nha."

‘Tam đình ngũ nhãn" là tỷ lệ tiêu chuẩn chung giữa chiều dài khuôn mặt và chiều rộng khuôn mặt của một người, là phương pháp đo tỷ lệ vàng khuôn mặt, tỷ lệ giữa ba tòa và năm mắt là tốt, người có tỷ lệ vàng tuyệt đối là một mỹ nhân.



Lily cười nói: “Tỷ lệ của cô vô cùng đẹp, dáng người cũng hoàn mỹ, ngay cả tôi là phụ nữ còn thấy rung động chứ đừng nói đến những tên đàn ông xấu khác, người theo đuổi cô nhất định phải xếp hàng dài đến tận Mỹ .”

Nhân viên trong thẩm mỹ viện này sao vậy, sao ai nói chuyện cũng dễ nghe như vậy.

Tô Chanh được khen vui đến quên cả trời đất, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình đang vang lên một lần lại một lần.

Đừng đâm kim vào cuộc đời hoàn mỹ này!

Sau khi làm xong, Tô Chanh vui vẻ rời khỏi thẩm mỹ viện trong sự chào tạm biệt nhiệt tình của nhân viên .

Thẩm mỹ viện ở tầng 6 của trung tâm thương mại, Tô Chanh bấm nút chờ thang máy đi lên.

Trung tâm thương mại có chút đông, chờ trong chốc lát, còn có rất nhiều người đang xếp hàng chờ ở phía sau.

Cài đặt điều hòa nhiệt độ trong trung tâm thương mại hơi thấp, đợi hồi lâu, Tô Chanh nổi da gà, vừa chạm vào cánh tay, lúc này sau lưng liền truyền đến tiếng trò truyện không nhỏ.

“Quần Quần, cậu đừng nghĩ nhiều, sự việc lần trước không phải như cậu nghĩ đâu.”

"Đúng đấy, Quần Quần có phải cậu bị tẩy não rồi không, ai đối xử tốt với cậu hay không cậu cũng không phân biệt được nữa à, chỉ vì chuyện này mà cậu quên đi tình hữu nghị giữa chúng ta sao.”

Hai câu này nghe rất giống như phát ngôn đoàn thể trong trường học.

Lúc này một giọng nữ có phần quen thuộc cất lên: “Vậy lúc tôi bị Tô Chanh hất rượu, các cậu đang ở đâu ? Các cậu không tới giúp tôi, ngược lại còn trốn đi mất. Ít ra Tô Chanh còn đưa khăn lau cho tôi.”

Tô Chanh nhướn lông mày, a, gặp phải kẻ thù cũ!

Hai người phụ nữ kia nói tiếp: “Cậu muốn chọc cười mình à Quần Quần, cậu có thể động não chút không, cô ta hất rượu vào người cậu, mới đưa cho cậu cái khăn mà cậu đã bị cô ta làm cho cảm động rồi?”

"Đúng đấy, cậu không thấy tình hình lúc đó sao, cho dù bọn mình có mở miệng giúp cậu thì cũng không chiếm được lợi thế, đã như vậy rồi thì không bằng chúng ta từ từ tính toán, tìm cơ hội khác tính sổ với cô ta. Chẳng nhẽ cậu cũng muốn bọn mình bị hất rượu như cậu thì cậu mới dễ chịu sao? Cậu có coi bọn mình là bạn bè không?”

"Tô Chanh là hạng người gì cậu còn không rõ sao? Nhà cô ta phá sản, bác cô ta đã lập tức rũ sạch quan hệ với cô ta, loại người mà ngay cả người thân cũng muốn tránh xa này, cậu còn đang do dự cái gì.”

"Chúng ta lại tìm cách khác tốt hơn được không, bộ dáng của cậu cứ như bọn mình đã làm chuyện gì kinh khủng vậy.”

"Thế nhưng . . ." Chu Quần còn muốn nói điều gì đó.

"Đinh" một tiếng thang máy đến, Tô Chanh dẫn đầu đi vào, vì để tránh cho mấy người bọn họ thấy xấu hổ vì nói xấu sau lưng cô, Tô Chanh còn vô cùng chu đáo cúi thấp đầu.

Bác. . . Tô Chanh nhớ ra người bác này của Tô Chanh. Ngày trước ông nội Tô Chanh lạc mất một người con gái, là cô của Tô Chanh, để bù đắp hoặc có thể nói là để cầu phúc cho người cô này, ông nội Tô Chanh đã nhận nuôi một bé trai còn lớn tuổi hơn ba của Tô Chanh, nhưng phẩm hạnh của ông ta quá kém, từ khi ông ta bắt đầu trưởng thành, ông nội Tô Chanh đã cho ông ta một khoản tiền để tự kinh doanh, người này mặc dù phẩm hạnh kém nhưng lại có chút đầu óc kinh doanh, ông ta thật sự đã thành công và tự mở một công ty nhỏ.

Sau khi nghe tin Tô gia phá sản, cái người gọi là bác này hoàn toàn không hề xuất hiện.

Mà Tô Chanh cũng không thích người bác này của cô, hơn nữa cô cũng có quan hệ không tốt với hai người con gái của ông ta nên từ sau khi gia đình phá sản cô cũng chưa bao giờ đi tìm ông ta.

Không ngờ truyền ra bên ngoài lại thành câu chuyện như vậy.

Tô Chanh lắc đầu, đầu năm nay lời đồn thật đúng là không hợp thói thường đâu.

Trong thang máy hai cô nàng kia vẫn còn đang tiếp tục nói xấu Tô Chanh, nếu như mấy câu phía trước Tô Chanh không cảm thấy gì, cũng không tức giận chút nào thì sau nghi nghe đến mấy câu phía sau hoả khí của Tô CHanh đã bốc lên đầu.

“Cậu không biết đâu, mình nghe nói gần đây cô ta bò lên giường Tần Quyết không thành, lại cấu kết với nam nhân khác, lại còn tận 2 người, có người còn tận mắt nhìn thấy cô ta và 2 người đàn ông trong một nhà hàng, cử chỉ rất thân mật."

"Chậc chậc chậc, thật sự là thấp hèn."

“Có thể là do cuộc sống ép buộc ha ha."

"Các cậu nói đủ chưa ." Chu Quần mặc dù cảm thấy Tô Chanh đáng ghét, nhưng chuyện mà bọn họ nói rõ ràng không phải là sự thật.

Hai người phụ nữ đang nói chuyện phiếm, có mấy tên đàn ông trong thang máy cũng hóng theo, nở nụ cười ghê tởm: "Còn có loại phụ nữ như vậy sao? Cũng quá dâʍ đãиɠ rồi, các cô có phương thức liên lạc không, anh em của tôi muốn làm quen một chút, hắn chính là thích kiểu vừa dâʍ đãиɠ vừa hạ tiện như vậy.”

"Cũng giới thiệu cho tôi đi, cô ta chỉ thích đàn ông có tiền sao? Tôi cũng có chút tiền lẻ hắc hắc gọi cô ta đến cho tôi chơi đùa chút đi, chỉ cần không để vợ tôi phát hiện là được."

Mấy tên đàn ông nói loại chuyện ghê tởm này, trong thang máy đã có người khó chịu, nhưng cũng không dám mở miệng.

Mọi người ở bên ngoài gặp rất nhiều trường hợp, có lúc sẽ gặp phải những chuyện đáng ghê tởm như vậy, nhưng đại đa số mọi người do nhát gan không dám nói ra hoặc là do ăn nói vụng về hoặc là nguyên nhân khác, nhiều khi đều chỉ có thể giữ yên lặng.

Tô Chanh trợn tròn mắt, một đám bỉ ổi, cô không muốn im lặng.

Tâm niệm vừa động, cô móc son môi và giấy nhắn từ trong túi ra.

Trong thang máy chật cứng, mọi người đều cảm thấy lời nói của hai tên đàn ông này quá ghê tởm, tất cả đều không tự chủ đứng cách xa hai tên này một chút, hai tên hèn hạ này vẫn không tự giác còn thảo luận với nhau rất sôi nổi, bàn chuyện trước đây bọn chúng đã từng làm với một cô gái nào đó.

Lúc này Tô Chanh bỗng nhiên che mũi, căm ghét nói: "Ai nha, là ai vậy, ai đang đánh rắm trong thang máy vậy, thật là thối quá.”

Ánh mắt của mọi người trong thang máy đều hướng về phía Tô Chanh, hai người phụ nữ đang nói xấu Tô Chanh bao gồm cả Chu Quần đương nhiên cũng nhìn thấy Tô Chanh, ánh mắt run lên, cúi đầu di chuyển ánh mắt không dám nhìn Tô Chanh, Tô Chanh còn chưa có đủ sức để xử lý bọn họ, hôm nay tạm thời tha cho bọn họ.

Trong thang máy có người nghe được câu này, người thông minh đều biết Tô Chanh đang ám chỉ ai, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía hai tên đàn ông kia.

Tên đàn ông bị nhìn hét vào mặt Tô Chanh: "Con mẹ mày nói ai đánh rắm đấy?”

Tô Chanh chớp chớp mắt, vô tội nói: "A thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi nhầm rồi.”

Sắc mặt tên đàn ông vừa tốt hơn một chút.

Tô Chanh lại tiếp tục nói: “Hoá ra không phải anh đánh rắm mà đơn thuần là do mồm anh thối mà thôi.”

Ngay sau khi câu nói đó vừa rơi xuống, trong thang máy lập tức truyền ra tiếng cười nhạo rất nhỏ.

“Mày ——" tên đàn ông bị Tô Chanh nói mặt mày xanh mét nhưng thấy trong thang máy có đông người nên cũng không dám động thủ.

Tô Chanh trực tiếp đâṁ thủng tâm tư của hắn : "Tôi khuyên anh đừng có ý đồ xấu, tôi dám dạy anh làm người thì cũng sẽ không sợ bị trả thù. Có bản lĩnh thì thử xem, tôi dám cam đoan anh chết thế nào cũng không biết. Tô Lương Thần tôi có hàng trăm cách khiến cho anh không lăn lộn được ở cái thành phố này.”

Cửa thang máy mở ra.

Tô Chanh nhàn nhạt phun ra một chữ: “Cút.”

Gã đàn ông bỉ ổi ánh mắt phun lửa nhìn Tô Chanh, trong thang máy có người nói: "Đi nhanh đi huynh đệ, trong thang máy có nhiều người như vậy ."

"Đúng đấy, cũng không nhìn một chút xem bản thân có cái đức hạnh gì.”

"Thật sự là không có gia giáo."

Hai nam nhân không còn cách nào khách, chỉ có thể chạy trối chết. Những người còn lại trong tháng máy trừ ba người Chu Quần ra, tất cả đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tô Chanh.

Cô gái này dũng cảm thật đấy!

Tô Chanh nâng cằm nhỏ kiêu ngạo, chuyện nhỏ á!