- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền
- Chương 20: Cô Vẫn Nên Sớm Thu Dọn Đồ, Chạy. . .
Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền
Chương 20: Cô Vẫn Nên Sớm Thu Dọn Đồ, Chạy. . .
Cái hộp nhỏ giống như hộp đựng bút, Tô Chanh đoán bên trong là chi phiếu, hộp màu đen lớn hơn được đóng gói tinh xảo, Tô Chanh có chút hiếu kì, “Sao lại có hai hộp."
"Tần tổng muốn nhắn nhủ, nói là cảm tạ chuyện lần trước ở khu vui chơi. . ." Hà Viễn nghĩ lại lúc Tần tổng nói những lời này, mặt không biểu tình lại ẩn ẩn mang theo ngữ khí ghét bỏ nói cô thành sự không có bại sự có dư. Không muốn đả kích sự tích cực của Tô Chanh tiểu thư, hoặc là nói giác quan thứ sáu nói cho anh biết không thể đả kích, liền trau chuốt từ ngữ một chút, uyển chuyển đổi thành hai chữ: “Giúp đỡ.”
“Không có gì mà.” Tô Chanh không nghĩ tới Tần Quyết còn có loại giác ngộ này? Cô còn tưởng rằng hắn là người vong ân phụ nghĩa, không nghĩ tới chỉ vì chuyện nhỏ này mà còn mang quà đến tạ lễ.
Không tệ không tệ.
“Tiểu thư có thể mở ra xem, nếu có chỗ nào cần sửa, ngài có thể nói với tôi, tôi sẽ xử lý.”
"Sửa?" Lễ vật còn có thể sửa sao?
Tô Chanh lầm bầm một câu, sau đó mở hộp nhỏ ra trước, quả nhiên, bên trong là một tấm chi phiếu một nghìn vạn. Phát tài rồi phát tài rồi! Cười híp mắt đem chi phiếu bỏ vào trong túi, tiếp theo Tô Chanh lại mở ra cái hộp thứ hai.
Vừa mở ra, Tô Chanh cảm giác mình bị chọc mù mắt chó, một chiếc hộp hình chữ nhật màu đen to cỡ một cuốn sách được xếp dày đặc những viên đá trông giống như kim cương, đủ kích cỡ và hình dạng khác nhau.
"Đây là. . ."
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tô Chanh, Trợ Lý Hà hảo tâm giải thích cho cô: "Đây là Tần tổng cố ý sắp xếp người đặt làm, nói là để đính lên mặt."
“Ồ…. Viên đá thuỷ tinh dùng để trang điểm, lần trước anh ấy lấy mất của tôi ba viên.” Tô Chanh nhớ lại, "Ai nha, cái này rất rẻ, tôi mua trên mạng 10 tệ được một hộp lớn, không cần phải bồi thường cho tôi, tôi cũng không phải người hẹp hòi như vậy.” Cô còn tưởng là lễ vật đắt tiền gì làm cô mừng hụt một trận.
Trợ Lý Hà thấy cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tô Chanh tiểu thư, đây không phải đá thủy tinh, đây là kim cương thật được đặt mua ở Nam Phi ."
Tô Chanh cầm viên kim cương nhỏ trong tay đột nhiên lắc một cái. . .Đồ chơi này là thật sao?
Bệnh tâm thần, ai lại đem kim cương thật đính lên mặt, cái tên thẳng nam này nghĩ thế nào vậy, hắn cho rằng cô có nhiều tiền đến mức đính kim cương lên mặt sao? Cũng quá xem trọng cô rồi?
Tô Chanh cầm cái hộp kim cương thật, nội tâm vô cùng do dự, cô có nên che giấu lương tâm nhận nó không đây.
Không cầm thì phí, đây cũng không phải là cô cố ý lừa anh, là tự anh hiểu lầm.
Bạn thấy đấy, con người luôn phải trả giá cho sự thiếu hiểu biết của mình, Tần Quyết cũng không ngoại lệ. Hôm nay cô sẽ cho anh một bài học, thế nào gọi là xã hội hiểm ác.
Mặt dày vô sỉ nhận lấy lễ vật "Vô tri" của Tần Quyết, Tô Chanh lái xe đến địa điểm mà Trương Nhược Ngọc xem mắt.
Cũng may cả quãng đường đi đều đèn xanh, Tô Chanh mới không đến trễ, vừa đến nơi, Trương Nhược Ngọc đã vẫy vẫy tay với cô.
“Mình đã đã sắp xếp ổn thỏa vị trí cho cậu, ở ngay phía bên trái của mình, đến lúc đó cậu xem giúp mình nam nhân kia thế nào, chủ yếu là xem anh ta có phải gay hay không, cậu hiểu chưa?” Ăn một lần thua thiệt, Trương Nhược Ngọc đối với phương diện này vô cùng thận trọng, những yêu cầu về gia thế sự nghiệp gì đó đều sếp phía sau, điều quan trọng nhất là cô không thể làm vợ của một tên Gay.
Tô Chanh vỗ ngực một cái: "Ừm, hiểu rồi.”
Trương Nhược Ngọc: "Tốt, vào vị trí thôi.”
Tô Chanh: . . . Cảm giác như đang quay một bộ phim điệp viên.
Kỳ thực loại đàn ông ghê tởm như Gia Vĩ và Trần Duy chiếm số ít, đại đa số nam nhân vẫn có tam quan và ranh giới cơ bản.
Giống như vị đang xem mắt cùng Trương Nhược Ngọc.
Tô Chanh thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ, vụиɠ ŧяộʍ dò xét hắn một chút, đeo kính, thoạt nhìn là một nam nhân có dáng vẻ nhã nhặn, có chút phong độ của người tri thức, nói chuyện cũng nho nhã lịch sự.
Trương Nhược Ngọc vụиɠ ŧяộʍ nháy mắt với cô, còn tưởng rằng đối tượng xem mắt ở đối diện không có phát hiện, kì thực người ta đã sớm nhìn thấy, ra vẻ không biết mà thôi.
Tô Chanh vuốt trán, con heo này, không thể chờ xem mắt xong rồi hỏi sao, vội vã như vậy làm gì, cứ nhìn về phía cô như thế, người ta không nhìn ra mới là lạ.
Trương Nhược Ngọc lại len lén nhìn cô, con mắt nháy đến sắp rút gân rồi, Tô Chanh không có cách nào, có chút xấu hổ ra giấu OK cho cô nàng.
Trương Nhược Ngọc bây giờ mới yên tâm, mỉm cười tiếp tục trò chuyện với người đàn ông đối diện, còn ngu ngốc cho rằng biểu hiện của mình rất tốt.
Hai người trò chuyện vui vẻ, Tô Chanh sau khi hoàn thành nhiệm vụ có hơi nhàm chán, thừa dịp hôm nay Trương Nhược Ngọc trả tiền , Tô Chanh mở Menu ra, những món đắt tiền trong Menu cô đều gọi một phần.
Không lâu sau, lúc nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, Trương Nhược Ngọc ở dưới bàn giơ lên ngón tay giữa, nếu không có đối tượng xem mắt ở đây, đoán chừng mở miệng đã có thể nói ra mấy câu tinh hoa của đất nước.
Tô Chanh mặt dày giả bộ không nhìn thấy, ừm. . . Bò bít tết này ngon quá, không hổ danh là bò Kobe nổi tiếng, một phần có giá khoảng hai nghìn tệ. Ngon quá ngon quá, cô lại chuẩn bị gọi thêm một phần.
Tô Chanh đang ăn vui vẻ, phía đối diện đột nhiên truyền đến một âm thanh, "Tô Chanh tỷ."
Tô Chanh ngẩng đầu nhìn lên, ồ, đây không phải là đệ đệ phú nhị đại ở quán bar lần trước sao, sao cậu ta lại ở đây? Lần trước đã nói là thêm Wechat mà vẫn chưa thêm, cô đã thất vọng rất lâu đấy.
"Từ Tử Diệu đúng không?" Tô Chanh cười híp mắt nói, cô có trí nhớ đặc biệt tốt trong việc nhớ tên trai đẹp, được tính là thiên phú dị bẩm. Còn những lúc khác thì quên đi, đừng nói đến nữa.
"Là em.” Từ Tử Diệu ngồi xuống phía đối diện, "Tô Chanh tỷ, sao dạo này chị không tới quán bar nữa, em vẫn luôn chờ chị đấy.” Đệ đệ tuổi nhỏ nói chuyện không chút che giấu, ngữ khí có chút oán trách, bờ môi mím chặt, nhìn có chút đáng thương.
Chọc đến mức khiến cho tình mẫu tử của Tô Chanh bùng phát, vội vàng giải thích: “Gần đây chị hơi bận chút nên không có thời gian đến.” Đúng là dạo nàng đây cô đang bận việc phác thảo truyện tranh, quầng thâm mắt đều vẽ ra được hai cái, làm sao có thời gian đến quán bar đây.
"Ồ, Vâng.” Từ Tử Diệu gật gật đầu, rất dễ dàng liền tiếp nhận lý do của Tô Chanh, cậu lấy điện thoại di động ra, "Lần trước vẫn chưa thêm WeChat, vậy lần này có thể thêm không?”
"Đương nhiên có thể ." Tô Chanh không chịu được ánh mắt ủy khuất của soái ca , sảng khoái lấy điện thoại di động ra, ngữ khí nhẹ nhàng.
"Đúng rồi, sao em lại ở đây? Hẹn bạn sao?” Thời gian này là thời gian lên lớp của sinh viên đúng không.
Từ Tử Diệu chỉ chỉ bàn bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Em đi cùng anh trai em đến xem mắt, mẹ em bảo em đến giám sát anh ấy.”
Tô Chanh gật gật đầu, hiểu rồi.
"Vậy còn chị?”
“Chị cũng vậy, cùng bạn đi xem mắt.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau.
Đều đã quen biết thì cũng không có gì phải che giấu, mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ .
. . .
Phòng ăn được trang trí rất ưu nhã, âm thanh đàn Cello trầm thấp vờn quanh bốn phía.
Buổi xem mắt này rất vui vẻ, Trương Nhược Ngọc rất hài lòng. Sau khi kết thúc hai người chuẩn bị đi xem phim, Từ Tử Diệu cũng phải về trường học. Chỉ còn lại Tô Chanh vẫn không có định rời đi.
Trương Nhược Ngọc cái đồ trọng sắc khinh bạn, không chút lưu luyến đi theo Từ Tử Hằng, ngược lại Từ Tử Diệu lại rất lo lắng: "Tô Chanh chị một mình ở đây có được không, hay là em ở lại cùng chị, hai tiết tiếp theo em không học nữa cũng được.”
Vị đệ đệ này, lúc mới gặp cô thì lúc nào cũng gọi một câu Tô Chanh tỷ, bây giờ thì gọi thẳng tên cô luôn rồi. Không giống Hứa Bác Ngôn đệ đệ, mở miệng là Chanh tỷ, miệng ngọt không chịu được.
Nhưng Tô Chanh là người tốt bụng, cô sẽ không để ý đến chuyện vặt vãnh đó, cô phất phất tay: “Em nhanh đến trường học đi, chị rất tốt, vô cùng tốt, yên tâm đi!"
Từ Tử Diệu còn có chút do dự.
Bọn họ mới gặp nhau 2 lần, đệ đệ đã có lòng như vậy, có thể thấy được tố chất giáo dục tốt cỡ nào.
Đây chính là nam sinh bây giờ sao, ôn nhu quan tâm, còn khéo hiểu lòng người như vậy, không giống như lúc cô học đại học, tính cách các bạn học nam đều rất cứng nhắc , nói một câu đáp trả mười câu, có nữ sinh bị nói đến phát khóc, còn có thể nói ra câu ’ xem đi, cậu ta chột dạ rồi, cậu ta nhất định đang chột dạ rồi ‘. Câu nói có một không hai này đặc biệt giống loại con trai bất hiếu chưa trưởng thành.
"Đi đi , đừng để giảng viên phải chờ.” Tô Chanh cười híp mắt nói.
Từ Tử Diệu: ". . ." Lời này là ý nghĩa ngoài mặt sao?
Từ Tử Diệu nghe lời đi.
Tô Chanh nghĩ dù sao cũng ra ngoài rồi, môi trường ở nhà hàng này cũng không tệ , gần đây cô đang cạn kiệt ý tưởng, cô muốn ngồi lại đây thay đổi môi trường, khai thông đầu óc.
. . .
Trong nhà hàng rất yên tình, Tô Chanh cầm bút phác hoạ trên tấm bảng điện tử, rất nhập thần.
Đột nhiên một giọng nữ hoảng loạn truyền tới, thanh âm yếu ớt có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của người khác. Tô Chanh quay đầu dò xét.
Một nữ phục vụ trẻ tuổi không cẩn thành đυ.ng vào một vị khách, làm đổ bát súp lên người anh ta, đang cúi thấp đầu không ngừng nói nói xin lỗi.
Người đàn ông rất phẫn nộ, chỉ tay vào quần áo của mình: “Cô có biết bộ quần áo trên người tôi bao nhiêu tiền không? Làm phục vụ mà không có mắt à?”
"Thật sự xin lỗi ngài, ngài nói một con số đi, tôi sẽ bồi thường cho ngài được không?” Nhân viên phục vụ liên tục nói xin lỗi.
“Cô bồi thường nổi không? Cô chỉ là một phục vụ không có tiền đồ gì, bộ quần áo này của tôi còn nhiều hơn một năm tiền lương của cô đấy, cô lấy cái gì ra để bồi thường? Cúi đầu làm gì? Ở đây giả bộ đáng thương cho ai xem? Tôi nói cho cô biết không ích gì đâu, gọi quản lý của cô ra đây, hỏi xem anh ta làm việc kiểu gì mà lại tuyển loại người như cô.” Nam nhân giận không kềm được.
Cuộc tranh cãi giữa hai người thu hút sự chú ý từ những vị khách xung quanh, quản lý nghe thấy lập tức đến xin lỗi, cũng nghiêm khắc phê bình nữ nhân viên đang cúi đầu nói xin lỗi .
Chẳng qua chỉ là một sự cố bình thường thôi, cho dù là nhà hàng ăn, nhân viên phục vụ cũng không phải thần tiên có thể mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, đương nhiên cũng có lúc phạm phải sai lầm, loại chuyện này rất bình thường, nhưng người đàn ông này, nói như thế nào đây, quá cay nghiệt rồi.
Tuy nhiên đây khả năng là bệnh chung của kẻ có tiền, ví dụ như Tần Quyết cái miệng quá cay nghiệt, nói cái gì mà tin cô thì thà tin con chó, chậc chậc chậc, nhìn xem, đây là lời mà con người nên nói sao? Chó biết nói chuyện sao?
Chó biết.
Hắn ta cũng biết !
Quản lý đến rồi, đương nhiên quản lý sẽ xử lý, người có thể lên làm quản lý đều không phải người ăn không ngồi rồi, loại chuyện này gặp qua cũng không ít, xử lý cũng không phải chuyện khó khăn.
Tô Chanh còn đang mải nghĩ đến tình tiết kịch bản của cô, không có ý định xen vào việc của người khác. Cô cũng không phải là bà tám ăn no rửng mỡ, chuyện gì đều muốn thò một chân vào.
Cô thu hồi ánh mắt đang định tiếp tục hoàn thành bản thảo, đột nhiên, nữ phục vụ vẫn đang cúi thấp đầu bỗng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt trong suốt, làn da trắng nõn, mắt hạnh môi đỏ, thật là một khuôn mặt trong sáng và thuần khiết
Tô Chanh không chỉ thích nhìn soái ca, còn thích nhìn mỹ nữ, lần này cô lại bày ra tư thế hào hứng, tiếp tục xem kịch.
Đối mặt với khách hàng khó tính và những lời chỉ trích nghiêm khắc của quản lý, mỹ nữ phục vụ rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng khóc, "Tiên sinh, thật sự xin lỗi, bộ y phục này của ngài tôi nhất định sẽ bồi thường cho ngài, ngài xem chúng ta có thể đến văn phòng để giải quyết không, ở đây đều là khách hàng, tôi chắc chắn sẽ bồi thường vì sai lầm của bản thân, nhưng xin ngài đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà hàng.”
Quản lý cũng cố gắng mời khách hàng đến văn phòng để xử lý.
Ai biết người đàn ông này không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, nữ phục vụ xinh đẹp như vậy mà cũng không làm dao động chút nào trái tim muốn gây chuyện của hắn, “Đến văn phòng, các người nghĩ hay thật, các ngươi cho là tôi không biết, đến văn phòng các người sẽ lại lật mặt sao, tôi không cho phép. Hôm nay Thiên Vương lão tử đến rồi, ngay lập tức bồi thường cho tôi, ba vạn bảy, một đồng cũng không thể thiếu. Tâm tình tốt của lão tử đều bị nhà hàng các người phá vỡ rồi, còn phải bồi thường tổn thất tinh thần năm ngàn."
Thật không biết xấu hổ
Ba vạn bảy. . . Hắn còn dám nói ra miệng, còn một đồng cũng không thể thiếu, nam nhân này thật đúng là tâm tư đen tối, sao hắn không đi cướp ngân hàng đi! Tô Chanh nhìn quần áo trên người hắn, năm ngàn là nhiều nhất.
Quản lý cau mày, người này vừa nhìn đã biết là cố ý gây chuyện, hắn đang suy nghĩ có nên gọi bảo vệ hay không.
Lúc này mỹ nữ phục vụ kiên cường lau khô nước mắt, "Tiên sinh, hay là như vậy đi, bộ y phục này □□ cho tôi, hết bao nhiêu tiền tôi đều sẽ trả, một đồng cũng không thiếu của ngài, phí tổn này tôi sẽ tự chịu. Nhưng ngài phải phối hợp với chúng tôi, nếu tiếp tục náo loạn sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà hàng, đối với ngài cũng không phải là chuyện tốt, trong nhà hàng có camera, đúng sai mọi người đều đã nhìn rõ, cho dù ngài có mục đích gì, cuối cùng rất có thể sẽ là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng. Ngài suy nghĩ một chút." Cô uyển chuyển làm rõ chuyện người đàn ông này là cố ý bị đυ.ng trúng khiến cho anh to mặt đỏ tới mang tai, nhưng cũng giữ lại mặt mũi cho khách hàng.
Ngành dịch vụ ăn uống chính là như vậy, cho dù muốn làm tốt công việc của mình thì khi đối mặt với loại khách cố tình gây sự này thì cũng thể làm tốt được.
Rất uất ức, nhưng đây chính là thực tế.
Mỹ nữ phục vụ này nắm chắc tiêu chuẩn, uyển chuyển nói với khách hàng chuyện có camera giám sát, cũng cam đoan mình sẽ chịu trách nhiệm, càng không có chuyện cãi lộn với khách hàng, xử lý rất thoả đáng .Thông thường một người phục vụ không thể làm được điều này một cách trọn vẹn, thông thường hoặc là bị dọa cho phát khóc không biết phải làm sao, hoặc là tức giận trực tiếp tranh cãi với khách hàng, Tô Chanh đoán cô chính là loại thứ hai, cô sẽ mắng chết hắn.
Nhưng nữ phục vụ này đã làm được.
Tô Chanh quả thực phải lau mắt mà nhìn, lúc đầu cô ấy khóc, Tô Chanh còn nghĩ là cô gái da mặt mỏng khóc cũng là chuyện bình thường, nhưng cô thật không ngờ cô ấy có thể hành động như vậy. Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, tiểu mỹ nữ thanh thuần mặc dù mềm mại nhưng không phải bình hoa. Cô ấu chính trực có trách nhiệm biết sai dám sửa đổi, còn biết khống chế cảm xúc, linh hoạt xử lý vấn đề.
Không tệ không tệ, nếu cô là ông chủ, cô tuyệt đối sẽ không xử phạt cô ấy, thậm chí còn thăng chức cho cô ấy.
Một màn này cũng làm cho quản lý đứng ở một bên sửng sốt, tiểu Liễu này mới một ngày không gặp sao đã trở nên thông minh như vậy? Giống như biến thành người khác vậy.
Một màn kịch náo loạn cuối cùng cũng kết thúc .
Mà ai cũng không biết, giám đốc của nhà hàng này đang dùng bữa ở bên cạnh.
Màn đêm buông xuống, Tô Chanh duỗi cái lưng mệt mỏi, cuối cùng cũng sửa xong. Cầm điện thoại lên xem, đã bốn giờ chiều.
Cô phải về nhà rồi.
Thu dọn đồ đạc xong, một người phục vụ mang đồ ăn tới cho cô, cô còn gọi thêm một phần bít tết mang về.
“Chào tiểu thư, đây là đồ ăn của cô.” Thanh âm của nữ nhân viên phục vụ rất ngọt.
“Cảm ơn.” Tô Chanh đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu một cái, hai mắt tỏa sáng, nha, đây không phải là tiểu tỷ tỷ hữu dũng hữu mưu vừa rồi sao.
Tô Chanh rất có hảo cảm với mỹ nữ trí dũng song toàn này.
Đang định bo cho cô ấy, không nghĩ tới tiểu tỷ tỷ đột nhiên lui một bước.
“Sao vậy?” Tô Chanh tò mò hỏi.
"Không có gì, chân tôi vừa bị chuột rút.” Tiểu tỷ tỷ xấu hổ cười.
“Ồ.” Tô Chanh không để trong lòng, chân cô cũng thường xuyên bị chuột rút, đặc biệt là ban đêm, Trương Nhược Ngọc nói chắc là cô vẫn còn đang lớn, Tô Chanh cảm thấy cô ấy nói rất đúng!
Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Liễu Âm Âm cắn môi, sớm như vậy đã đυ.ng mặt cô ta, kiếp trước sau khi gặp Tần Quyết mới gặp cô ta, người phụ nữ này vẫn luôn quấn chặt lấy Tần Quyết.
Bao rơm này chọc một cái đã tức giận, vừa ngu xuẩn vừa xấu xa. Lúc đầu cô còn bị cô ta bắt nạt, sau vài lần cô phát hiện đầu óc của cô ta chỉ được có vậy, phương thức làm chuyện xấu của cô ta quá đơn điệu nhàm chán, đối phó với cô ta dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt của Liễu Âm Âm tối lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười bí ẩn, đã gặp rồi, vừa hay người kia vẫn còn đang ở đây, nhân tiện giải quyết luôn những chuyện liên quan đến bao rơm này. Cô muốn để cho người kia nhìn thật kỹ, nhân phẩm của Tô Chanh này thấp kém thế nào.
Tô Chanh gật gật đầu, thu dọn đồ xong thì cầm lấy hộp cơm, chuẩn bị rời đi. Vừa nhấc chân, trước mắt đột nhiên nhiều thêm một cái chân, Tô Chanh phản ứng cực nhanh, một chân giẫm lên.
Muốn ngáng chân cô, không có cửa đâu!
Kèm theo đó là tiếng hô của tiểu tỷ tỷ "Cẩn thận" và âm thanh thấp giọng kêu đau. . .
Tô Chanh ngẩng đầu, nhìn biểu cảm nhịn đau trên mặt cô ấy và nhìn xuống chân của tiểu tỷ tỷ vừa bị cô hung hăng dẫm lên, vội vàng nhấc chân lên: “Cô làm gì vậy, muốn ngáng chân tôi?” Cô và cô ta không thù không oán, cô ta muốn làm gì? Chẳng lẽ lại là một người mà nguyên chủ đã từng đắc tội? Không nên chứ, trong đầu cô không có chút trí nhớ nào liên quan đến cô ta.
“Cô hiểu lầm rồi, chỗ cô dẫm phải có nước, tôi sợ cô bị ngã.” Liễu Âm Âm chỉ vào nước trên sàn nhà.
Nước này là cô ta vừa nãy cố tình vẩy lên, chỉ là Tô Chanh không nhìn thấy mà thôi.
Cô ta tin rằng với tính cách của Tô Chanh, dù biết cô ta giúp đỡ mình thì cũng sẽ không bỏ qua. Dù sao đồ ngu xuẩn này nổi tiếng là lòng dạ hẹp hòi. Đã từng có nhân viên phục vụ không cẩn thận đổ nước lên người cô ta, cô ta lập tức cho người kia một cái tát.
Lần này cũng không ngoại lệ, cô sắp nhận được một cái tát từ cô ta, mà màn này tất cả sẽ bị bà chủ đang ngồi ở phía sau nhìn thấy. Đây là tất cả những gì cô ta đáng phải nhận, cô chỉ đang giúp cô ta chết sớm hơn một chút thôi
Trong lòng Liễu Âm Âm đã có dự tính, chờ đón động tác kế tiếp.
Quả nhiên chỉ thấy Tô Chanh nhíu mày.
Cô ta vươn tay, tới. . . nắm lấy vai cô, sốt ruột hỏi: "Không sao chứ tiểu tỷ tỷ, không phải tôi cố ý, ai nha, đều tại tôi quá đa nghi rồi, tôi còn tưởng cô muốn ngáng chân tôi đấy.”
Liễu Âm Âm: ". . ." Cứ trực tiếp nói ra như vậy sao?
Này, cô là nữ phụ độc ác, nữ phụ độc ác không thể nói xin lỗi! Có thể có tính chuyên nghiệp chút không!
Tô Chanh cúi đầu nhìn sàn nhà, quả nhiên có nước, ngượng ngùng nói: “Chân cô có sao không, tôi khí lực lớn, không biết có giẫm gãy xương cô không. Tôi thật sự là không cẩn thận, hay là như vậy đi, tôi dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra một chút, viện phí cô không cần lo lắng, đương nhiên là tôi sẽ trả.”
Tiểu tỷ tỷ người ta chỉ là muốn giúp cô không bị ngã, cô lại hoài nghi cô ấy muốn hại cô, còn định giẫm gãy chân người ta, đây là chuyện không nên.
Quả nhiên, nên xem ít phim cung đấu.
Dễ dàng nghi thần nghi quỷ.
Tô Chanh chân thành xin lỗi, khuôn mặt mong đợi nhìn cô ấy, chờ tiểu tỷ tỷ cùng đi viện với cô.
Liễu Âm Âm xấu hổ cười cười, sau đó rất thông tình đạt lý nói: "Không sao, cô cũng không phải cố ý, là tôi không làm tốt đều là lỗi của tôi, tôi nên nhắc nhở cô sớm, cô tuyệt đối không cần tự trách, chân tôi cũng không sao, cũng không cần đi bệnh viện."
Bị giẫm chân lại còn khéo hiểu lòng người, ngữ khí lại hạ thấp bản thân như thế, một người thiện lương như vậy, Tô Chanh cảm thấy rất xấu hổ vì sự đa nghi của bản thân.
Tô Chanh lắc lắc bả vai của cô ấy nói : "Không, cô tuyệt đối không được nói như vậy, cô đã làm rất tốt, đều tại tôi không tốt, không phát hiện sự dụng tâm lương khổ của cô. Bệnh viện, hôm nay tôi nhất định sẽ đưa cô đi!”
Khí lực Tô Chanh rất lớn, Liễu Âm Âm muốn vùng ra cũng không được.
"Thật sự không cần." Nụ cười của Liễu Âm Âm cứng ngắc, hoàn toàn không ngờ bao rơm này không chỉ không tát cô ta một cái mà lại có phản ứng này, đã không đạt được mục đích, cô ta cũng không muốn ở đây lãng phí thời gian.
Liễu Âm Âm: “Nếu như cô không còn việc gì, tôi vẫn còn có việc phải làm, tôi xin phép đi trước.” Nói xong xoay người định rời đi.
"Chờ một chút." Tô Chanh gọi cô ta lại.
Lưng Liễu Âm Âm cứng đờ, cô ta còn có chuyện gì nữa! ! ! ! ! Cô ta cũng không có thời gian diễn vở lịch thiện lương hữu ái!
Tô Chanh hảo tâm nhắc nhở cô ta: “À, tôi chỉ muốn nhắc cô, tiểu tỷ tỷ, đũng quần của cô bị tuột chỉ rồi.”
“Cảm, ơn!”
Không biết vì sao thanh âm của tiểu tỷ tỷ nghe giống như nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi người đã đi xa, Tô Chanh thu hồi ánh mắt, cảm thán một câu, xã hội này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Mặc dù tiểu tỷ tỷ cực lực biểu thị mình không có vấn đề gì, nhưng Tô Chanh biết khí lực của mình lớn thế nào, cảm thấy mình cần phải an ủi người ta một chút.
Cho nên Tô Chanh vụиɠ ŧяộʍ tìm tới quản lý, hỏi thăm tên của cô ấy, chuẩn bị cho cô ấy đánh giá 5 sao.
Quản lý chần chừ một chút, "Ngài là muốn hỏi nhân viên phục vụ vừa rồi sao?”
"Đúng đúng." Tô Chanh gật gật đầu.
Quản lý nói: “Cô ấy tên là Liễu Âm Âm, là nhân viên mới của nhà hàng chúng tôi, có chỗ nào không đúng mong tiểu thư thông cảm."
Nụ cười của Tô Chanh dần dần biến mất. . . Liễu Âm Âm, đây không phải là tên của nữ chủ sao?
Đúng rồi, nữ chủ gia cảnh không tốt, quả thật là làm nhân viên phục vụ nhà hàng, về sau không biết dẫm vào vận khí cứt chó gì, được một bà chủ lớn nhận làm con nuôi, từ đó bước chân vào giới giải trí bắt đầu cuộc đời của người thắng lợi.
Nói như vậy, cô vừa mới dẫm chân của nữ chủ? ! ! !
Tô Chanh hít sâu một hơi, cái kịch bản này, nhất định là muốn cô chết, nhất định là thế. Quá đáng, quá đáng quá mức!
Cô vẫn nên nhân lúc còn sớm thu dọn đồ đạc, chạy là thượng sách!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền
- Chương 20: Cô Vẫn Nên Sớm Thu Dọn Đồ, Chạy. . .