“Cái gì mà ngân hà cái gì mà khói lửa, có ý nghĩa gì vậy?” Trương Nhược Ngọc cũng là con cá lọt lưới của giáo dục nghĩa vụ chín năm, xem xong hồi lâu cũng không hiểu ý nghĩa của câu này.
Tô Chanh vui vẻ làm sư phụ của cô ấy: "Nói tóm lại, có nghĩa là anh rất tốt, tôi không xứng với anh.”
Trương Nhược Ngọc: “Cậu cũng có cái giác ngộ này sao? Mình không tin!"
Tô Chanh: "..." Cậu xem thường ai chứ?
Một lúc sau, lại gửi một tin nhắn tới, giữa các dòng chữ lại mang theo sự đồng tình: "... chắc cậu buồn lắm? Không những phải từ bỏ người mình thích, mà còn phải thừa nhận mình không xứng. Tần Quyết cũng thật quá đáng, sao có thể ép cậu đến vậy chứ? "
Tô Chanh cảm thấy sự đồng tình tràn ngập của cô ấy không cần thiết, lại kiên nhẫn giải thích với cô ấy: "Anh ấy không ép mình, là mình tự nói."
Trương Nhược Ngọc không nghe: “Thực ra cậu vẫn rất thích anh ta đúng không? Đã như vậy rồi cậu còn giải thích thay cho anh ta.”
Tô Chanh: "..."
Không ai nói với cô ấy rằng có một vài sự cố chấp điên rồ là không cần thiết sao.
Tô Chanh lười nói chuyện với con người cứng đầu này, chuyển đề tài sang chỗ khác: “Chuyện tên bạn trai của cậu giải quyết thế nào rồi ? Đã nói chuyện với ba mẹ chưa?"
Nói đến đây Trương Nhược Ngọc lại tức giận: “Mình nói rồi, nhưng có thể thế nào, người ta đều là người có máu mặt, mình cũng không thể làm gì hắn ta.”
Gia đình Trương Nhược Ngọc có chút tiền, nhưng cũng chỉ tính là gia đình giàu có bình thường, điều hành một công ty không lớn không nhỏ, mà gia cảnh tên cặn bã kia mặc dù đã xuống dốc, nhưng lại cắm rễ ở Bắc Kinh nhiều năm, vì vậy Trương Nhược Ngọc chỉ có thể chịu thiệt.
Trương Nhược Ngọc đã không thể làm gì, Tô Chanh chỉ dựa vào miệng cũng không làm được gì, thế là hai cô gái ôm đầu khóc rống một hồi, lên án xã hội bất công này.
“Quên đi.” Trương Nhược Ngọc nói: “Chuyện đã qua thì để nó qua đi. Cám ơn cậu đã giúp mình mắng chửi tên cặn bã đó mà không tính toán chuyện trước kia.”
Tô Chanh: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, chỉ cần cậu không nghĩ là mình còn đau khổ vì Tần Quyết, ân này mình không cần cậu báo.”
Trương Nhược Ngọc cố chấp lựa chọn bỏ qua, bắt đầu nhiệt tình đề cử cho Tô Chanh: “Cậu biết không, khu vui chơi Việt Anh siêu quy mô ở phía tây thành phố đã hoàn thiện, tháng sau sẽ chính thức mở cửa hoạt động, hai ngày nay đã bắt đầu hoạt động thử nghiệm. Vé rất khó kiếm, cậu có muốn đến chơi không? "
Tô Chanh cảm thấy ở tuổi của cô đi công viên giải trí là khá thích hợp: “Cậu có vé không? Có vé thì cùng nhau đi chơi đi? Mình muốn đi tàu lượn siêu tốc."
“Có vé, bố mình đã lấy cho mình hai vé rồi. Ngày kia chúng ta cùng nhau đi.”
"Được được ."
Hai người hẹn nhau xong, Tô Chanh đêm đó bắt đầu gấp rút đăng chương mới.
Truyện tranh chương thứ 2.
Thiết kế Đạo Minh Quyết bị ức hϊếp khiến cho cho cha mẹ ruột nhìn thấy bộ mặt thật của đứa con nuôi, trong lòng mong đợi cha mẹ trừng trị đứa con nuôi. Nào biết điều làm người ta thất vọng là, nhìn thấy Đạo Minh Quyết bị đứa con nuôi đánh máu chảy đầm đìa, cha mẹ Đạo Minh Quyết chỉ qua loa cảnh cáo đứa con nuôi, rồi nói với Đạo Minh Quyết rằng em trai còn nhỏ, cậu phải nhường em trai.
Chút kỳ vọng cuối cùng của Đạo Minh Quyết cũng bị cặp cha mẹ bất công này làm tan vỡ, bức ảnh cuối, Đạo Minh Quyết nở một nụ cười tàn nhẫn và lạnh lùng, cuộc trả thù của hắn bắt đầu rồi.
Tô Chanh sau khi vẽ xong liền tải lên trang web, đi vào hậu viện kiểm tra bình luận của mọi người.
Sau ba ngày lên men, số lượt truy cập vào hậu trường của Tô Chanh đã vượt quá một nghìn lượt, càng có nhiều độc giả để lại bình luận bên dưới.
“Tác giả nhanh đăng chương mới!”
“Đúng vậy, không đợi được muốn xem Đạo Minh Quyết bị hành hạ."
"Ngoài khoan quần và đũng quần, tôi gợi ý tác giả cũng có thể vẽ khoét lỗ chó, bị dao đâṁ, bị súng bắn, càng kí©h thí©ɧ càng tốt."
Tô Chanh: ...?
Sao mấy người này có vẻ ghét nam chủ hơn cả cô vậy?
...
Sáng thức dậy, Tô Chanh chậm rãi ăn xong bữa sáng, sau đó mở web xem số liệu, số lượng truy cập đã hơn 5.000, số liệu cũng không quá tốt, sau khi chương mới ra mắt, phía dưới lại có thêm rất nhiều bình luận.
"Đây có phải là hành vi mất đạo đức hay là sự biến dạng của bản chất con người ..."
"Hai người này không xứng làm cha mẹ một chút nào."
"Tuy vậy, chẳng nhẽ tôi là người duy nhất cảm thấy Đạo Minh Quyết và con nuôi có cảm giác cp rất mạnh sao..."
"Thêm tôi nữa, tác giả có nghĩ đến việc để con nuôi thượng vị không? "
Tô Chanh: ...?
Phương hướng này không đúng lắm?
Trong số các bình luận muốn hình thành cp con nuôi, có một bình luận đặc biệt lạc lõng.
Ngôn chi vô vật: “nhóm cp của các cậu không nhìn ra giới tính sao? Con nuôi là con trai mà!”
Một số độc giả nhìn thấy thì trả lời ở dưới:
"Hahahahaha, tôi thấy rồi, sau đó thì sao?"
“Có gì không đúng sao?”
"Hai người tạo thành một gia đình đẹp."
"Vâng tôi đồng ý."
"Chúng tôi chỉ muốn tìm cho mỗi cậu bé một ngôi nhà.”
"Hahahahahahahahahahahahahahaha, trực nam vào nhầm ổ rồi.”
Phía dưới bình luận của Hứa Bác Ngôn đã xây được một tòa nhà cao, đại khái là vì không có ai trong đó giúp nói giúp cậu, Hứa Bác Ngôn không trả lời lại, một bình luận lẻ loi nhìn vô cùng ảm đạm.
Tô Chanh có thể tưởng tượng ra bộ dạng hoài nghi nhân sinh của Hứa Bác Ngôn.Haha.
Quả nhiên, mở Wechat ra đã thấy tin nhắn Hứa Bác Ngôn gửi đến: “Chanh tỷ! Sao tỷ có thể nhẫn tâm lừa dối một một đứa trẻ mỏng manh yếu đuối như em chứ ! Bọn họ đều nói đây không phải thứ đàn ông nên xem!”
Tô Chanh ngụy biện: “Chị nói dối em lúc nào, không phải chị đã nói với em, đây là cuộc chiến thương nghiệp giữa hai người đàn ông rồi sao?”
“Nhưng chị cũng không nói hai người đàn ông này yêu nhau, không được, em muốn thu hồi quyên sử dụng hình ảnh của em.”
“Em cũng không hỏi mà .”
Hứa Bác Ngôn: "..." Đây có phải là lý do chị hãm hại một người đơn thuần như em không?
Cuối cùng, Tô Chanh mạnh mẽ đảm bảo sẽ tập trung vào cốt truyện và tình anh em xã hội chủ nghĩa mới có thể tạm thời dẹp yên Hứa Bác Ngôn.
Hậu quả là Hứa Bác Ngôn bày tỏ sẽ không giúp cô quảng cáo nữa, hai ngày nay cậu còn nhiệt tình rủ bạn cùng lớp xem truyện tranh của Chanh tỷ, chẳng trách mấy bạn nữ trong lớp đều nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.
Tô Chanh: "Hahahahahaha, thật sự là bị chọc cười."
Đây là do cô không nghĩ cậu lại nhiệt tình như vậy? Để đền bù cho cậu, Tô Chanh mua cho cậu hai hộp anh đào, hai hộp dâu tây và một số đồ ăn vặt khác.
Hứa Bác Ngôn vừa mở cửa đã thấy Tô Chanh xách một túi đồ lớn đưa cho cậu, ánh mắt sáng ngời, câu nói “Em thực sự không thích đồ ngọt" trong miệng không nói ra được.
Quên đi, thành lập một CP nam cũng không có gì to tát, nếu cậu nặng lời, Chanh tỷ có thể sẽ buồn.
——
Hôm đến khu vui chơi, Tô Chanh trang điểm theo phong cách hoa đào đầu xuân, đánh phấn mắt xong lại đánh má hồng từ dưới mi mắt ra ngoài, trong dịu dàng lại có một chút yếu đuối, Tô Chanh nghĩ nghĩ lại gắn thêm 3 viên đá lấp lánh ở đuôi mắt.
Dùng máy uốn tóc uốn nhẹ phần đuôi tóc, rồi thay một chiếc váy cổ vuông màu đỏ pha chút retro, trông thật dịu dàng.
Đến cổng khu vui chơi, Trương Nhược Ngọc liếc nhìn Tô Chanh, ngón tay run run: “Cậu, cậu có tâm tư đúng không, trang điểm đẹp như vậy."
Tô Chanh vừa muốn nói cậu cũng không tệ, còn chưa kịp mở miệng, chuông di động của Trương Nhược Ngọc vang lên, thần sắc cô ấy có chút không tốt.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Nhược Ngọc nói: “Mình có chuyện cần phải xử lý, cậu vào trước đi, xong việc mình sẽ tới tìm cậu.”
Tô Chanh có chút chán nản, không dễ gì mới được đi chơi cùng nhau, "Vậy cậu phải tới sớm nhé.”
Trương Nhược Ngọc xua tay: "Không vấn đề, cậu cứ chờ mình!”
Tô Chanh đành phải một mình đi vào.
Có thể là vì đang thử nghiệm nên khu vui chơi không có nhiều người, tất cả các khu trò chơi đều mở cửa, loại bỏ sự phiền phức khi xếp hàng, Tô Chanh chơi hết trò này đến trò khác, cô đã chơi tàu lượn mười lần. Sau đó, khi cô chuẩn bị ngồi đến lần thứ mười một, các nhân viên nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, ân cần nói với cô: “Tiểu thư, 10 giờ tối sẽ có bắn pháo hoa. Rất đẹp. . hy vọng cô có thể vui vẻ. "
Tô Chanh: "..." Cô thật sự rất vui vẻ mà.
Thật sự.
Mấy "con ma" trong ngôi nhà ma đều bị cô doạ cho sợ phát khóc.
Bộ dáng của nhân viên như muốn nói cô đoán xem tôi có tin cô không, Tô Chanh cũng lười giải thích, dù sao thiên tài vẫn luôn cô đơn.
Nhờ sự ‘Buồn’ của Tô Chanh ", Tô Chanh có được một quả trứng phục sinh, hoá ra buổi tối có bắn pháo hoa, Tô Chanh dự định sau khi xem xong bắn pháo hoa sẽ trở về.
Trương Nhược Ngọc chết tiệt này, sao còn không tới chứ!
Màn đêm buông xuống.
Tòa nhà làm việc của khu vui chơi được thắp sáng rực rỡ, các nhân viên đứng thành hàng đang báo cáo tình hình của các khu trò chơi ngày hôm nay với cấp trên.
Nhân viên phụ trách trò chơi đu quay cho biết: "Cơ sở vật chất tốt và đảm bảo, trong đó có một cô gái đã ngồi mười mấy lần".
Nhân viên của ngôi nhà ma cho biết: "Chơi được lắm. Trong số đó, một cô gái xinh đẹp đã chơi mười lần và khiến năm nhân viên sợ hãi".
Nhân viên tàu lượn cho biết: "... Trong số đó có một cô gái xinh đẹp và cô đơn đã chơi mười lần."
Quản lý không nói nên lời, đều là cùng một người sao? Đây là ai vậy, nhàm chán tới mức mỗi trò đều chơi mười lần?
Tần Quyết dừng bước .
Người trợ lý phía sau không thể giải thích được, tự hỏi tại sao Tần tổng lại đột ngột dừng lại.
Đến khi quản lý nhìn thấy Tần Quyết, chạy tới, cúi người: "Tần tổng."
“Báo cáo.” Tần Quyết nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Quản lý vội vàng giao tài liệu trong tay.
Công viên giải trí Việt Anh là một công viên giải trí quy mô lớn mới được phát triển bởi Tập đoàn Tần thị, có diện tích 400.000m2, vốn đầu tư nghìn tỷ, mất hai năm để xây dựng và mới bắt đầu hoạt động vào tháng này, là một trong những dự án trọng điểm của Tập đoàn Tần thị.
Tần Quyết lật báo cáo trong tay, khí thế ngưng trọng, ai cũng không dám thở mạnh, trên không trung chỉ có tiếng lật giấy nhàn nhạt.
Một lúc sau, tiếng lật giấy cuối cùng cũng dừng lại.
“Đây là bản kế hoạch của ông?” Tần Quyết giọng điệu bình thản, nhưng truyền đến bên tai quản lý cũng không kém phần tức giận.
Ông ta thận trọng trả lời: “Là như vậy Tần tổng, qua một ngày khảo sát hôm nay, kế hoạch hoạt động chắc là không có vấn đề gì."
“Chắc chứ?” Tần Quyết khóe miệng giật giật: “Có một vị khách, mỗi trò đều chơi đến 10 lần, không phải là vì quá nhàm chán sao, ngay cả điều cơ bản này ông cũng không biết sao?
Quản lý đổ mồ hôi lạnh, "Tôi ..."
Vừa định giải thích, ánh đèn trong đại sảnh đang sáng như ban ngày đột nhiên tối đi, cả tòa nhà, bao gồm cả sân chơi, đột nhiên chìm vào bóng tối.
Mất điện!
Mặc dù đã đi vào hoạt động nhưng tất cả các cơ sở vui chơi đều đóng cửa, công viên sắp đóng cửa, khách cũng về gần hết, việc mất điện sẽ không gây ảnh hưởng gì, nhưng việc mất điện đột ngột trong một khu vui chơi giải trí lớn, nếu xảy ra vào ban ngày, hậu quả không thể tưởng tượng được!
Tần Quyết trầm giọng nói: "Trương Kinh Hoa, vị trí quản lý của ông nên làm đến đây thôi.”
Trương Kinh Hoa sợ đến toát mồ hôi lạnh, thân thể trong bóng tối run lên, “Tần tổng, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ sắp xếp người đến kiểm tra ngay.” Nguồn điện cung cấp cho sân chơi chưa từng xảy ra vấn đề, ai biết rằng tối nay đột nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Không lẽ nào lại có người cố tình muốn hãm hại anh ta.
Vô dụng, Tần Quyết là người đã nói là làm, hơn nữa lại xảy ra sai sót lớn như vậy, Trương Kinh Hoa chỉ phải đối mặt với một tờ đơn sa thải.
"Bật nguồn điện dự phòng và sơ tán khách du lịch."
“Vâng.”
Trợ lý vội vàng đưa nhân viên xuống thu xếp.
Trong bóng đêm, chỉ còn lại 2 người Trương Kinh Hoa và Tần Quyết.
Trương Kinh Hoa sắc mặt méo xệch, nhưng giọng nói khẩn cầu: "Tần tổng, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi cam đoan sẽ không có lần sau, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội."
Trong bóng đêm âm thanh lạnh băng của Tần Quyết giống như âm thanh được truyền đến từ địa ngục: "Trong từ điển của tôi, ngoài ý muốn đồng nghĩa với bào chữa."
Thật không có tính người, hắn làm việc ở Tần thị đã 30 năm, tháng sau sẽ thăng chức thành tổng giám đốc chi nhánh, giấy điều động đã được đưa ra, chỉ vì sự cố ngoài ý muốn này mà bị cách chức? !!!
Hơn nữa sự cố này nhất định không đơn giản, Tần Quyết, hắn định g.i.ế.t con lừa!
“Cậu” Trương Kinh Hoa mất đi lý trí, vô cùng tức giận, không biết từ đâu lấy ra một cây gậy sắt, mắt hướng về phía Tần Quyết chuẩn bị đánh xuống.