Chương 12: Thánh Mẫu

Quả thực khinh người quá đáng!

Tô Chanh không nhanh không chậm thả cây bút trong tay, đứng dậy đi đến bên cạnh đỡ Trương Nhược Ngọc lên, ngữ khí nhu hòa: "Trương Nhược Ngọc, cô không sao chứ?"

Trương Nhược Ngọc vừa ngẩng đầu nhìn thấy là Tô Chanh, nước mắt đang kìm nén lập tức rơi xuống: "Tại sao lại là cô? Cô đến để cười nhạo tôi đúng không.”

Tô Chanh kẹt một chút, “Ơ. . ." Cô đã cố hết sức để tỏ ra thân thiện, sao vậy, chẳng lẽ vẫn giống nữ phụ ác độc đến xem trò cười sao? Không nên mà.

Đối với người phụ nữ đột nhiên xuất, một nữ nhân nhìn rất yếu đuối, Trần Duy không để Tô Chanh vào mắt, phách lối nói: "Tôi khuyên cô không nên xen vào chuyện của người khác.”

Tô Chanh ngẩn ra, ngây ngô hỏi: "Chuyện gì?"

Sắc mặt Trần Duy vừa tốt một chút Tô Chanh đã chậm rãi nói: "Là chuyện hai cây kim châm lừa gạt cưới bạch phú mỹ sao?”

“Hay là chuyện anh là một tiểu tam miệng tiện vô liêm sỉ ?"

Tô Chanh tò mò hỏi: “Anh nói chuyện nào đây?”

“Nhưng.” Tô Chanh nhún vai: “Cho dù anh nói chuyện nào, tôi nghĩ mẹ của anh nhất định rất xấu hổ, năm đó nếu như không sinh ra tên nghiệp chướng này như anh, cuộc đời của bà ấy nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.”

"Tiện, nữ, !"

Trần Duy nổi giận, tiến lên một bước, hướng về phía Tô Chanh vung nắm đấm.

Tô Chanh vội vàng lui lại một bước: “Này, tôi cảnh cáo anh, tôi đã báo cảnh sát, nếu như anh dám động đến một sợi tóc của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý hoà giải."

Hà Gia Vĩ ý thức được đã làm lớn chuyện, tiến lên muốn giữ chặt Trần Duy.

Nhưng Trần Duy lúc này đã không quan tâm, vung tay đẩy Hà Gia Vĩ ra. Hắn luôn luôn chướng mắt phụ nữ, bị một người phụ na làm nhục như vậy, hắn không thể nhịn được cục tức này.

Trần Duy tiến lên muốn đánh Tô Chanh, nhân viên cửa hàng nhìn thấy cũng vội vàng chạy ra ngăn cản.

Trần Duy đã đến gần Tô Chanh, mắt thấy một đấm sắp đánh lên người mình, Tô Chanh không còn cách nào, nhấc tay ngăn cản nắm đấm của hắn. Sau đó nhấc chân đá vào bụng hắn, Trần Duy bị đá văng ra xa ba mét.

Tô Chanh vô tội giang hai tay ra: "Mọi người ở đây làm chứng cho tôi, anh ta muốn đánh tôi trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng."

Nhân viên cửa hàng sững sờ tại chỗ, cô gái này thật mạnh mẽ!

Trần Duy vóc dáng không cao, là một tên hèn nhát trông thì ngon mà không dùng được , bình thường tìm người bắt nạt cũng chỉ dám tìm những người phụ nữa nhìn yếu đuối .

Mà Tô Chanh chỉ cao một mét sáu, dáng người lại gầy, nhìn chính là dáng vẻ yếu đuối , Trần Duy mới dám động thủ, không ngờ lại đá phải tấm sắt.

Nhân viên cửa hàng đều nhìn đến ngây ngốc, Trương Nhược Ngọc ở một bên kinh ngạc không ngậm được miệng: Sao cô không biết Tô Chanh lại giỏi đánh nhau vậy? Một chân đã có thể đá bay tên tiện nam kia.

Trần Duy bị Tô Chanh đạp bay về phía sau, chật vật từ dưới đất bò dậy, hận ý nồng đậm giống như muốn bắn ra từ trong mắt, "Có bản lĩnh thì nói cho tôi biết tên của cô.”

Nếu như hận ý là đao, vậy thì lúc này Tô Chanh đã bị vạn đao chém qua, cũng may da mặt cô dày, đao thương bất nhập.

Tô Chanh không sợ hãi: "Cái này có gì mà không dám. . ."

Mắt thấy Tô Chanh đang ngu ngốc muốn nói ra tên của mình, Trương Nhược Ngọc sốt ruột muốn ngăn cản, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Tô Chanh mặt dày vô sỉ nói: "Đi không đổi tên về không đổi họ, tên của tôi là Lôi Phong."

Trương Nhược Ngọc: ". . ."

Nhân viên phục vụ vây xem: ". . ."

Trần Duy: ". . ." Mẹ nó!

Hà Gia Vĩ lại ngăn lại Trần Duy sắp bùng nổ, hắn ta cao hơn và mạnh mẽ hơn Trần Duy một chút, thế nhưng hắn thường xuyên ngồi văn phòng làm việc, bình thường cũng không vận động nhiều, cho nên căn bản cũng không có chút sức lực nào.

Nói trắng ra cũng là một con gà yếu ớt.



Động tĩnh phía Tô Chanh quá lớn, hấp dẫn không ít khách hàng trong tiệm vây xem. Nhân viên phục vụ có lẽ là người mới, đối với tình huống này cùng bó tay toàn tập.

Hà Gia Vĩ lôi kéo Trần Duy, thấy người tới càng ngày càng đông, con mắt đảo vòng, đột nhiên nói: "Vị tiểu thư này, tôi nghĩ giữa chúng có hiểu lầm, sự việc dừng ở đây thôi.”

"Vô duyên vô cớ ra tay đánh người, về tình về lý đều là cô không đúng. Cô là phụ nữ, chúng tôi cũng không tiện so đo với cô. Người cô đã đánh, còn có gì không hài lòng?"

Tô Chanh thực sự coi thường người đàn ông này, lừa dối trong hôn nhân, bất tài, nhu nhược, tự cho mình là đúng, tự cho là thông minh, lại còn ác độc. Loại đàn ông này, cô nhìn cũng ngại bẩn mắt.

Người vây xem cũng càng ngày càng đông.

Có người đến sau không biết chân tướng nói: "Đúng vậy, vị tiểu thư này, cô khoan dung một chút, có giận thì phát ra, làm gì mà mà hùng hổ dọa người như vậy?”

“Nơi đông người mà hành xử như vậy thật quá khó coi rồi.”

"Có một số phụ nữ không biết lí lẽ, đυ.ng tới loại người này đúng là đen đủi.”

Tô Chanh thật sự thấy rất kỳ quái, đám người này không hiểu rõ tiền căn hậu quả dựa vào đâu mà chỉ nghe một hai câu đã khoa tay múa chân tỏ vẻ, đổi lại người sai lại thành các cô rồi chứ .

Trương Nhược Ngọc hai mắt đỏ bừng tức giận, "Các người thì biết cái gì. . ."

Tô Chanh kéo Trương Nhược Ngọc qua, không tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười hiền lành với đám người kia : "Đúng, các người nói rất đúng, phải khoan dung độ lượng, hôm nay chúng tôi sẽ không so đo. Chỉ là —— "

Tô Chanh từng câu từng chữ nói: "Tôi hi vọng về sau các người cũng phải rộng lượng tha thứ như vậy, nếu như em gái, con gái của các người bị lừa gạt cũng nhất định phải khoan dung độ lượng nhé . Đừng nóng giận, tức giận chính là không nói đạo lý. Thánh phụ Thánh Mẫu phổ độ chúng sinh, sao có thể tức giận chứ?”

Mấy người đang hóng chuyện lập tức đổi sắc mặt. . .

"Đi thôi."

Tô Chanh kéo Trương Nhược Ngọc đứng dậy, cũng không quay đầu đi ra khỏi cửa tiệm.

Đi được một đoạn xa, Tô Chanh mới dừng lại thở.

Trương Nhược Ngọc một mực đi theo sau Tô Chanh, con mắt đỏ hoe, cô không ngờ Tô Chanh sẽ giúp cô. Là cô ngu ngốc, lần trước Tô Chanh đã nhắc nhở cô, là do cô không tin, còn hoài nghi là do Tô Chanh ghen tỵ.

"Hôm nay. . . Cám ơn cô .” Trương Nhược Ngọc xấu hổ đưa tay lau nước mắt : “Hoá ra cô biết ăn nói như vậy, lần trước là cô nhường tôi đúng không? Cho dù thế nào vẫn cảm ơn cô. Bộ dáng mắng chửi tra nam của cô hôm nay rất oách, trước giờ tôi chưa gặp cô gái nào giống cô, đối mặt với hai người đàn ông mà không sợ hãi chút nào.”

Trương Nhược Ngọc nói một tràng, rất cảm động với hành động hôm nay của Tô Chanh, nói linh tinh một tràng dài, lại không thấy Tô Chanh trả lời.

Nhìn lại, Tô Chanh ngồi dưới đất, vỗ vỗ ngực dáng vẻ sợ hãi không thôi : "Không được, chân run, chút nữa bị hù chết. . ."

Trương Nhược Ngọc phốc một tiếng bật cười, nước mắt tại hốc mắt đảo quanh, cười ra nước mắt.

Hoá ra không phải là cô không sợ, chỉ là cô ấy nhịn nỗi sợ hãi, lấy dũng khí để bảo vệ cô mà thôi.

Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát.

Trương Nhược Ngọc cũng không cảm thấy khó chịu, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi: “Miệng của cô không phải rất lợi hại sao, cái miệng nhỏ nói không ngừng, hai tên tra nam bị cô nói cho mất hết mặt mũi, sao vừa gặp phải Tần Quyết sức chiến đấu lại trở nên yếu như vậy, lần trước bị anh ta nói như vậy cô chẳng những không phản kháng mà còn chân chó vuốt mông ngựa."

Chân chó Tô Chanh ưu thương nhìn trời, "Cái này có thể giống sao. . . Không giấu cô, con người tôi chính là kiểu. . . mềm nắn rắn buông."

Còn tham sống sợ chết.

Trương Nhược Ngọc: ". . ."

Hai người ông nói gà bà nói vịt ngượng ngùng trò chuyện trong chốc lát, Trương Nhược Ngọc vẫn cảm thấy buồn buồn, liền đưa ra đề nghị.

Tô Chanh nhìn trạng thái này của cô ấy cũng không yên lòng, nhiệt tình nói: “Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi không?”

Trương Nhược Ngọc nghĩ nghĩ cảm thấy cũng được, hiện tại cô cũng không thích hợp để lái xe, nghĩ nghĩ nói: "Ta muốn đến quán bar."

"Không vấn đề, đi xe của tôi đi, tôi đưa cô đi." Tô Chanh lời thề son sắt nói, nghe đến quán bar cô cũng có chút động tâm, nghe nói trong quán bar có rất nhiều soái ca, cô cũng thuận tiện đi xem một chút.

"Được." Trương Nhược Ngọc càng thêm cảm động, thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt.



Mãi cho đến khi——

Bàn tay ngọc thon dài của Trương Nhược Ngọc không dám tin chỉ vào ‘xe’ của Tô Chanh : “Đây chính là xe của cô?"

Một chiếc xe điện màu hồng? ! ! ! ! !

"Đúng vậy.” Tô Chanh lấy trong cốp xe ra một chiếc mũ bảo hiểm đưa cho cô ấy: “Cô đội mũ bảo hiểm lên đi, tôi đảm bảo cảnh sát giao thông sẽ không bắt."

Trương Nhược Ngọc cứng đờ trong chốc lát, chân thành đặt câu hỏi: “Lần sau nếu cô muốn dùng con lừa nhỏ này đi đón ai có thể đừng biểu hiện khoe khoang như vậy được không? Tôi còn tưởng cô muốn chở tôi bằng Rolls-Royce nữa.”

Tô. Bức Vương. Chanh không hề bị lay động: “Đừng chần chừ nữa, lên xe."



. . .

‘Dạ Sắc là một quán bả chuyên phục vụ cho kẻ có tiền . Trang trí xa hoa lại không mất đi phẩm vị, chi phí đương nhiên không thấp, đương nhiên người giàu cũng sẽ không quan tâm đến số tiền nhỏ này.

Trong phòng bao hạng VIP. Hai người đàn ông mặc âu phục giày da đang trò chuyện.

Hứa Gia Diệu cà lơ phất phơ tựa trên ghế sô pha, tò mò hỏi: “Câụ xử lý lão già Lưu Chí kia thế nào rồi?"

Ánh sáng trong phòng bao sáng rực rơi trên sống mũi cao của Tần Quyết, ánh sáng và bóng tối đan xen, mờ mờ ảo ảo.

Tần Quyết lười biếng trả lời, “Cho người tuỳ tiện doạ hai lần, cái gì cũng khai ra hết.”

Ngọn lửa đỏ của chiếc bật lửa trong không khí không khí chớp tắt, ngón tay thon dài đột nhiên lật cái nắp, ngọn lửa ban đầu bị dập tắt hoàn toàn, “Lão phế vật vô dụng, nên về hưu rồi.”

Hứa Gia Diệu líu lưỡi: "Lão già này những năm này đã làm ra bao nhiêu chuyện hèn hạ , đến tuổi rồi thì nên an phận thủ thường an nhàn tuổi già, lòng tham đủ để nuốt chửng một con voi luôn rồi.”

Tần Quyết không mở miệng , từ chối cho ý kiến.

Hứa Gia Diệu là huynh đệ từ nhỏ đến lớn của Tần Quyết , tự nhận hiểu rõ về hắn, dã tâm lớn, làm việc hung ác, có thể ẩn nhẫn. Có thù tất báo, ai đắc tội hắn, đều không có kết cục tốt.

Nói đến đắc tội. . . Hứa Gia Diệu đột nhiên nhớ tới một người.

"Gần đây Tô Chanh sao không dính cậu nữa rồi? Trước kia không phải mặt dày mày dạn bám theo phía sau cậu sao? Chẳng lẽ cậu tìm người giáo huấn cô ấy rồi?"

Theo đạo lý thông thường Tần Quyết sẽ không sử dụng loại thủ đoạn này với phụ nữ. Huống chi nhà Tô Chanh và Tần gia có giao hảo, mặc dù cô đáng ghét, nhưng trước mắt còn chưa làm ra chuyện gì quá đáng, Tần Quyết sẽ không đến mức sử dụng thủ đoạn.

Nhắc đến Tô Chanh, nhớ tới dáng vẻ khúm núm hứa hẹn lần trước của cô Tần Quyết lại thấy phiền.

Cô ở sau lưng mắng anh, anh hỏi một câu, cô liền bị doạ sợ.

Tần Quyết cầm ly rượu lên, cười lạnh: "Giáo huấn? Nếu như cho cô ta 30 tỷ cũng được gọi là giáo huấn."

"Tình huống thế nào?" Hứa Gia Diệu lần đầu tiên nghe đến chuyện này, cô cùng tò mò: “Không phải cậu ghét nhất người phụ nữ đó sao? 30 tỷ mặc dù không tính là gì, nhưng đang yên đang lành cậu cho cô ta tiền làm gì?"

Vì sao cho cô tiền. . . À, trước giờ anh chưa từng gặp qua người phụ nữa nào mặt dày vô sỉ như vậy, hạ dược anh, cuối cùng còn có mặt mũi doạ dẫm tống tiền anh.

Những việc liên quan trong đó, Tần Quyết cũng lười nói, "Mua sự thanh tịnh."

Anh không muốn nhiều lời, Hứa Gia Diệu cũng thức thời không hỏi nhiều, nhớ tới tình huống lần trước cảm thán một tiếng: "Lần trước nhìn thấy cô ấy cùng hai người phụ nữ tranh chấp, không nghĩ tới miệng lưỡi lại bén nhọn như vậy.”

Tần Quyết "Xùy" một tiếng: "Cái gì mà miệng lưỡi bén nhọn, chỉ là nói hươu nói vượn thôi."

Hứa Gia Diệu nhẹ gật đầu.

“Vậy nên cậu cố ý gây phiền phức cho cô ấy?”