Ngày hôm nay của Tô Chanh thật đen đủi, vừa ra khỏi nhà đã gặp phải một đám người như vậy.
Ai biết sự đen đủi vẫn còn ở phía sau, Tô Chanh đi đến bãi đỗ xe, xe của cô lại không khởi động được!
Con người có đôi khi gặp chuyện không may thì đến uống nước cũng giắt răng.
Không bùng phát trong sự trầm mặc thì cùng chết chìm trong sự im lặng!
Tô Chanh ấn số điện thoại gọi người đến kéo xe, tự mình đi ra bên ngoài gọi taxi.
Tô Chanh mới vừa gọi được một chiếc taxi, đang muốn lên xe thì sau lưng đột nhiên bị đẩy một cái, Tô Chanh không đứng vững, ngã trên đất, hai tay bị cọ chảy máu.
“Xin lỗi tiểu thư, tôi có việc gấp, đi trước." Là thanh âm của một tên đàn ông, lời xin lỗi không hề có thành ý, còn không có ý đỡ Tô Chanh dậy đã mở cửa xe nghênh ngang rời đi.
Tô Chanh nhịn đau ở phía sau hắn giơ lên ngón giữa, đồ rác rưởi không có tố chất.
Sau đó vỗ vỗ tay từ dưới đất bò dậy, có một chị gái tốt bụng rút khăn tay đưa cô, Tô Chanh lập tức vui vẻ nhận lấy, " Cảm ơn tiểu tỷ tỷ, chị thật là người tốt.”
Tiểu tỷ tỷ cũng bật cười trước tuyệt kỹ trở mặt của cô : “Đừng khách khí."
. . .
Ở cách đó không xa, một chiếc xe sang trọng dừng ở ven đường, một màn này bị người trong xe thu hết vào mắt.
Trợ lý do dự một chút mới mở miệng nói: "Tô Chanh tiểu thư hiện tại trở nên rất thú vị, cũng rất có sức sống."
Tần Quyết hừ lạnh : "Vậy chứng tỏ gu thẩm mỹ của cậu vẫn tệ như vậy.”
Trợ lý cũng không dám phản bác, lại đột nhiên hỏi một câu: “Ông chủ, có thể đưa Tô tiểu thư một đoạn không, xe của cô ấy hẳn là hỏng rồi.”
Tần Quyết động động tay, trầm mặc một hồi, sau đó mặt mày rũ xuống, lạnh nhạt nói: "Không cần phải để ý đến cô ta.”
Nữ nhân chuyển bịa đặt lung tung, nên chịu một chút giáo huấn.
. . .
Tô Chanh và tiểu tỷ tỷ trò chuyện trong chốc lát, còn rất hợp ý, tiểu tỷ tỷ tên là Vương Quân, cũng làm về truyện tranh, hai người mới quen đã thân, liền thêm Wechat.
Vương quân tiểu tỷ tỷ làm xuất bản truyện tranh, nghe nói Tô Chanh cũng vẽ truyện tranh, còn rất nhiệt tình muốn xem thử tác phẩm của Tô Chanh.
Tô Chanh ngượng ngùng cười nói cô mới bắt đầu vẽ, sau đó hai người lại nói sang chủ đề khác. Nghe nói Tô Chanh còn chưa có bạn trai, tiểu tỷ tỷ rất nhiệt tình nói có một người em họ chưa kết hôn, là sinh viên đại học, dáng dấp rất đẹp trai, là hotboy của Đại học Bắc Kinh bla bla. . .
Tô Chanh cũng không biết có phải điều kiện kết hôn của xã hội hiện nay khốc liệt đến mức Vương Quân phải lo nghĩ giới thiệu đối tượng cho người em họ mới lên đại học hay là thuần túy chỉ bởi vì quá nhiệt tình.
Vương Quân nhìn vẻ mặt đau khổ lại không biết phải làm sao của Tô Chanh, "Phốc phốc" một tiếng bật cười: "Ha ha, chị chỉ cảm thấy nước phù sa không nên chảy ruộng ngoài, dù sao em sớm muộn cũng phải kết hôn, vậy tại sao người này không thể là em họ của chị chứ?”
Tô Chanh cười gượng một tiếng: “Chị nói rất có lý, em không có cách nào phản bác ."
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ."
"Vậy em họ chị thì sao, cậu ta là người sống sờ sờ, chẳng nhẽ ý kiến của cậu ta không quan trọng sao?"
Vương Quân tỏ vẻ đương nhiên: "Đúng vậy.”
Tô Chanh: ". . ." Đây thật đúng là một người chị tốt có một không hai.
Đang lúc Tô Chanh đang trò chuyện hăng say, chuông điện thoại trong tay vang lên, hiển thị người gọi đến là " Mẹ Tần Quyết ‘, đầu của Tô Chanh to lên.
Vương Quân cũng nhìn ra biểu tình khó xử của Tô Chanh, không muốn tham gia vào việc cá nhân của người khác, lên tiếng chào hỏi rồi đi trước.
Tô Chanh gật gật đầu, tìm một nơi yên tĩnh, hít sâu một hơi, ấn xuống nút trả lời.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ ôn nhu : “Alo, Chanh Chanh, con đang làm gì thế, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"
Trong tiểu thuyết Mary Sue , nam chủ và nữ chủ trải qua muôn vàn khó khăn mới được bên nhau, hai hòn đá vướng chân lớn nhất ngoài một nữ phụ độc ác còn có một bà mẹ không hiểu chuyện.
Tô Chanh là nữ phụ độc ác kia.
Mẹ Tần Quyết chính là người mẹ không hiểu chuyện.
Trước đây hai nhà có quan hệ tốt cũng là vì Mẹ Tần Quyết và mẹ Tô Chanh là bạn thân từ nhỏ, hai người quan hệ thân thiết, mẹ Tần Quyết cũng thích Tô Chanh, muốn con trai mình cưới Tô Chanh.
Nhưng đây chỉ là mong muốn của bà, Tần Quyết căn bản không đồng ý, mẹ Tần Quyết cảm thấy con trai mình ngỗ ngược, vô cùng tức giận, nhất định phải đối nghịch với con trai mình.
Mẹ Tần Quyết chướng mắt nữ chử, nhận định nữ chủ chẳng qua chỉ là một tiểu minh tinh muốn trèo cao, nhưng lại đối xử với Tô Chanh rất tốt, hai người thông đồng với nhau để cùng ngăn trở nam chủ và nữ chủ, nguyên chủ cũng là bởi vì có chỗ dựa này nên mới dám không kiêng nể gì làm nhiều việc ác như vậy.
Trong tiểu thuyết Tần Quyết không có nhiều tình cảm với mẹ mình, thuộc về mức độ duy trì đạo hiếu cơ bản. Cuối cùng nguyên chủ có kết cục thê thảm, mẹ Tần Quyết ngược lại không có việc gì.
Ai bảo bà là mẹ của nam chủ chứ ?
Tô Chanh thở dài một hơi, cô phải nói sao với mẹ Tần Quyết đây, cô muốn rút lui khỏi liên minh phụ nữ xấu này.
Cô đã thay đổi triệt để, một lần nữa làm người tốt!
Tô Chanh trả lời: “Dì Tần tìm con có chuyện gì sao?” Sẽ không phải là bảo cô đi tìm con trai của bà chứ?
Thanh âm của mẹ Tần có chút không vui: “Chanh Chanh, sao gần đây con không gọi điện cho dì, nghe nói con cũng không đi tìm tiểu Quyết, có chuyện đã gì xảy ra sao? Con như thế này dì làm sao giúp con được!"
“Dì à, con cảm thấy chúng ta quá lỗ mãng rồi, còn tiếp tục như vậy, Tần Quyết sẽ chỉ càng ghét con hơn, người thông minh tinh tế tuyệt đỉnh như dì chắc chắn đã phát hiện ra rồi đúng không?" Tô Chanh biết rõ mẹ Tần Quyết là người có tính cách không dễ để cho người khác phản bác lại mình, không thể cùng bà đánh bóng thẳng.
Quả nhiên dì Tần ở trong điện thoại yên tĩnh một giây, nói: “Dì đương nhiên đã sớm phát hiện ra rồi, dì vẫn không có nói cho con là vì sợ con thương tâm ."
Tô Chanh vội vàng nói: “Con biết là dì tốt với con, con cũng rất cảm động, cũng cảm ơn dì đã luôn ủng hộ con.”
"Ừm."
Dì Tần ở đầu bên kia điện thoại lên tiếng, lại hỏi: "Vậy phải làm sao đây? Chanh Chanh, chúng ta cũng không thể ngồi im chờ chết, dì nói cho con nghe, gần đây có rất nhiều phụ nữ ngo ngoe vây quanh con trai gì, nếu con còn không bỏ thêm chút sức lục, lão công sẽ bị người khác cướp đi mất”.
“Nhưng cũng không cần quá lo lắng, dì đã cho người đi xử lý mấy cô minh tinh không an phận kia, con tìm cơ hội đi tìm bọn họ nói chuyện, tuyên bố chủ quyền là được."
Tô Chanh im lặng, thử khuyên nhủ: “Nhưng dì ơi chúng ta làm như vậy có phải quá qua loa rồi không? Tần Quyết sẽ không vui.” Tần Quyết không vui, người cuối cùng xui xẻo chính là cô đấy!
Dì Tần rất độc đoán: "Sẽ không, con cứ nghe dì là được.”
". . . Dì chúng ta như thế này có chút giống. . . Hai người phụ nữ xấu xa.”
"Chúng ta vốn chính là phụ nữ xấu."
Tô Chanh: ". . ."
Dì còn biết rõ bản thân đấy.
Thế nhưng dì à, trước đây là con không có cơ hội lựa chọn, hiện tại con muốn chọn làm người tốt.
Giữa lúc Tô Chanh còn đang tìm từ để khuyên bà, đầu bên kia điện thoại dì Tần lại mở miệng: "Chanh Chanh, tháng sau là sinh nhật tiểu Quyết, dì đã đặt cho con một chiếc váy, cuối tuần dì sẽ gửi cho con, đến lúc đó con cần phải biểu hiện tốt một chút."
“Dì con không —— "
“Được rồi, dì chỉ có thể giúp con đến đây, dì có chút mệt mỏi, trước như vậy đã nhé.”
Nói xong, phía bên kia điện thoại truyền đến tiếng cúp máy.
Tô Chanh im lặng nhìn trời, xem ra cô phải tìm cơ hội nói chuyện với dì Tần, để dì không cần nhọc lòng vì cô nữa.
Bà có phải đã quên, Tần Quyết mới là con trai ruột của bà! ! !
Vẫn còn nhiều thời gian, cô có thể nghĩ cách để nói rõ với dì Tần.
——
Lúc trở về, để xả cơn giận ngày hôm nay, Tô Chanh lại lên mạng mua một đống đồ ăn vặt. Lúc cô về đến nhà thì hàng đã được đưa đến.
Hôm nay trở về hơi muộn, đến dưới lầu chung cư lại gặp Hứa Bác Ngôn đệ đệ.
Đệ đệ trông thấy Tô Chanh mua một đống lớn đồ ăn vặt, trên gương mặt trẻ trung xuất hiện một tia mờ mịt: “Chanh tỷ, chị mua nhiều như vậy có ăn hết được không.”
Tô Chanh phải mua đến 50-100kg.
Cô tự cầm hết lên cũng không thành vấn đề, Tô Chanh phát hiện sức lực của cô rất lớn, những đồ vật nặng cô có thể nhấc lên dễ như trở bàn tay, chân tay đều rất có lực.
Nhưng có sức lao động miễn phí thì tội gì không dùng.
Tô Chanh dùng Hứa Bác Ngôn rất thuận tay, chỉ huy đệ đệ đem đồ lên lầu.
Sau khi về đến phòng, Hứa Bác Ngôn xách túi đồ ăn vặt theo Tô Chanh vào phòng khách.
Vừa vào cửa đã thấy một kệ thuỷ tinh cao ít nhất 2 mét được bày ngoài phòng khách, đây là kệ chuyên dùng để đựng đồ ăn vặt mà Tô Chanh mua ở trên mạng.
Kệ thủy tinh tổng cộng có 50 ô vuông, có thể bày được 50 loại đồ ăn vặt. Tô Chanh bảo đệ đệ đặt túi xuống, từ bên trong lấy ra một hộp Cherry đắt tiền cô vừa mua, 1.5 triệu nửa cân, cô mua năm hộp, tổng cộng 7.5 triệu, còn có dâu tây vừa nhìn đã thấy ngon, 400 nghìn một hộp, cô cũng mua năm hộp.
Trước đây, cô chỉ dám mua dây tây và Cherry giảm giá ở chợ đêm, 50 nghìn nửa cân, bên trong còn bị dập, cảm giác rất tệ.
Bây giờ cô có tiền, mỗi ngày ăn hai ba cân cũng được
Tô Chanh lấy một hộp Cherry và 1 hộp dâu tây đưa cho Hứa Bác Ngôn: “Đây, cho em, cảm ơn em giúp chị bê đồ.”
Hứa Bác Ngôn chần chừ một chút, muốn nói cậu không thích ăn ngọt lắm, không ngờ Tô Chanh rất khách khí, nhiệt tình bắt cậu phải nhận lấy, "Không đắt, không đắt chút nào, em cầm đi, tỷ tỷ rất hào phóng."
Hứa Bác Ngôn: ". . ." Câu cũng không hỏi có đắt không. Hơn nữa, một hộp Cherry có thể đắt đến đâu chứ.
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Hứa Bác Ngôn gãi gãi đầu, nhận lấy.
“Đừng khách sáo.” Tô Chanh cười híp mắt nói.
Hứa Bác Ngôn lại hỏi về tiến độ vẽ truyện tranh của cô.
Tô Chanh cúi đầu sắp xếp đồ ăn vặt, nghe vậy không biết nghĩ đến cái gì, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mở đầu chị đã nghĩ xong rồi, ngày mai em nhớ theo dõi cập nhật mới nhất của chị.”
"Không vấn đề." Hứa Bác Ngôn đã không kịp chờ đợi muốn xem màn thương chiến kịch tính.