Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 1: Xuyên Sách

Chương Tiếp »
Nếu một buổi sáng bạn thức dậy và bỗng phát hiện có một người đàn ông đẹp trai đang nằm ngủ bên cạnh bạn, bạn sẽ làm gì?

Tô Chanh dùng tay chạm nhẹ vào cơ bụng của anh ta.

Người đàn ông để ngực trần lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Tranh.

Tô Chanh xoa xoa đôi tay nhỏ bé, xấu hổ cười: "Anh nói xem một người đàn ông đẹp trai như anh ra ngoài thật sự không cẩn thận chút nào, ngoại hình câu dẫn như vậy, anh cũng không thể trách tôi hoàn toàn.

“Tô Chanh!” Mỹ nam không nhịn được nữa, trong miệng thấp giọng mắng một câu thô tục.

Tim Tô Chanh run lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh đẹp trai, anh còn biết tên tôi sao? Nhưng tôi không quen anh mà!"

Vừa tỉnh dậy đã gặp phải tình huống này, đầu óc Tô Chanh thực sự rất mơ hồ, trước khi đại não kịp phản ứng cô đã đưa tay sờ lên cơ bụng người đàn ông trước mắt, nhưng cô thật sự không nhận ra người đàn ông đẹp trai đang tỏ ra mất kiên nhẫn trước mắt là ai.

Trong đầu cô chợt hiện lên một ý nghĩ, Tô Chanh chợt hiểu ra: "Sẽ không phải là trai bao chứ! Trai bao đưa tới tận cửa lừa tiền!"

“Tôi không có tiền, anh tìm nhầm người rồi!” Tô Chanh tự than thở : “Đều do lão sếp ngu ngốc, tôi thất nghiệp rồi, tôi không có tiền, tôi không đủ tiền mua Dior Armani, Chanel, Hermes, tôi lại càng không mua nổi Lamer! Tôi làm gì còn tiền trả tiền bán thân cho anh, anh vịt, anh tìm nhầm người rồi! ", cảm xúc chân thật, nước mắt rưng rưng, thật khiến cho người nghe thương tâm rơi lệ, hận không thể rút ra hai đồng tiền xu ném cho cô, kiếm chỗ khác mà khóc, ồn ào chết mất!

“Ồn ào quá!” Mỹ nam cũng nghĩ như vậy, lúc này anh ta đã mặc xong quần áo, lạnh lùng nhìn Tô Chanh: “Đừng giả bộ trước mặt tôi, đừng tưởng tôi không biết mục đích của cô."

Anh ta liếc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Chanh, chán ghét quay đầu, lông mày anh tuấn nhăn lại : "Tô Chanh, cô đừng si tâm vọng tưởng, cho dù chúng ta có lên giường rồi cũng không có ý nghĩa gì cả."

Tô Chanh chấn động, lời này sao lại có chút quen thuộc?

Chờ đã, căn phòng khách sạn sang trọng với giường đôi lộng lẫy này ... tình tiết này ...

Tô Chanh nhớ lại cuốn tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue mà cô mới đọc được một nửa đêm qua, ngập ngừng nói: "A Quyết, sao lại không có ý nghĩa gì chứ? Anh biết em yêu anh nhiều như thế nào mà, em sinh ra là người của anh, chết đi là ma của anh, anh không thể không cần em, em thực sự rất yêu anh, ngoài anh ra em không thể yêu ai được nữa.”

Gió vừa chuyển, biểu hiện trên mặt anh ta có chút vặn vẹo: "A Quyết, nếu anh không chấp nhận em, em sẽ t* tu*, em muốn cho cả thế giới biết em đã ch*t vì anh”.

Quả nhiên, mỹ nam ở đối diện nhíu mày sâu hơn, nói y như trong truyện, "Vậy cô đi ch*t đi."

Quả nhiên là nhẫn tâm không bằng heo chó.

Nếu bạn tỉnh dậy và thấy một người đàn ông đẹp trai bên cạnh đang ngủ say bên cạnh bạn, chưa kịp vui mừng thì bạn nhận ra rằng người đàn ông này sẽ lấy cái mạng nhỏ của bạn trong tương lai, bạn sẽ làm gì?

Trời muốn diệt ta mà!

Không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của nam chủ, Tô Chanh khóc sướt mướt.

Cô vậy mà xuyên sách.

Hơn nữa còn xuyên đến hiện trường kí©ɧ ŧìиɧ như vậy.



Sau khi thất nghiệp, tâm hồn mỏng manh của Tô Chanh đã bị tổn thương rất nhiều, cô vừa khóc vừa mở cuốn tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue ra, thấy nữ phụ trùng tên với cô không chỉ xinh đẹp mà còn giàu có, cô càng khóc thảm thiết hơn.

Chỉ là khóc được nửa chừng, Tô Chanh phát hiện ra nữ phụ này vừa có tiền vừa có nhan sắc lại không muốn tiêu tiền, chỉ muốn dùng âm mưu và thủ đoạn để giành lấy nam chính, cuối cùng cuộc đời bị hủy hoại, phải vào tù, còn bị bán đến đất nước lạc hậu nào đó bị XX, ch*t một cách thê thảm!

! ! ! ! !

Tô Chanh đọc được nửa quyển thì tức giận, nữ phụ này có bệnh sao, có tiền có nhan sắc, kiếm đâu chẳng được đàn ông, tại sao cứ phải treo cổ trên cái cây xiêu vẹo nam chủ chứ, không có chỗ tiêu tiền sao!

Trong nguyên tác, nữ phụ độc ác này, còn có tên là Tô Chanh, từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư .

Sau một vụ tai nạn máy bay, cha mẹ của nữ phụ Tô Chanh qua đời, nữ phụ mất cha mẹ, chỉ có thể sống nhờ vào quỹ tín thác của gia đình, tuy không giàu có nhưng cũng được coi là người không lo cơm áo gạo tiền.

Trong mắt Tô Chanh mỗi tháng có 700 triệu tiền sinh hoạt phí đồng thời không cần làm việc, đây quả thực là cuộc sống thần tiên!

Đáng tiếc đối với nữ phụ Tô Chanh thì không phải vậy, từ nhỏ cô đã là thiên kim tiểu thư nhà giàu, hiện tại 700 triệu một tháng sinh hoạt phí đối với cô ấy mà nói không khác gì nhặt đồ bỏ đi. Hơn nữa, sau khi gia đình tan vỡ, nữ phụ rơi từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong một đêm. Những người ngày trước ra sức lấy lòng cô bỗng chốc thay đổi sắc mặt, chế giễu Tô Chanh là phượng hoàng rụng lông. Chế nhạo, khinh thường, bỏ đá xuống giếng, trong lúc nhất thời toàn bộ dồn ép vào nữ phụ.

Nữ phụ từ nhỏ đã ái mộ nam chủ Tần Quyết, gia đình bối cảnh thâm hậu, thuộc tầng lớp thượng lưu của thượng lưu. Khi nữ phụ còn nhỏ, cha mẹ của nữ phụ và cha mẹ của nam ủ đã đùa miệng định ra hôn ước cho hai người. Nhưng nam chủ ghét nữ phụ từ nhỏ, dưới sự phản đối kịch liệt của nam chủ, cửa thông gia này từ lâu đã mất đi hiệu lực, vì lý do này mà nữ phụ bị chế giễu suốt một thời gian dài.

Nữ phụ không cam tâm.

Sau khi gia cảnh sa sút, nữ phụ tìm mọi cách để cưới được nam chủ, một mặt rất thích nam chính, mặt khác lại coi trọng quyền thế sau lưng nam chủ.

Để theo đuổi nam chủ, nữ phụ đã không từ thủ đoạn, làm nhiều chuyện xấu khiến người người chán ghét, sau này còn hãm hại nữ chủ, tát nữ chủ trước mặt nhiều người, đúng là hết đường quay đầu.

Trong truyện kết cục của nữ phụ chỉ được sử dụng trong vài nét bút, từ góc độ của người quan sát mà nói, chỉ viết về việc nữ phụ bị bán, cũng không viết là ai ra tay.

Kết cục của nữ phụ Tô Chanh không thể nói là đáng tiếc hay điều gì khác, rõ ràng có thể có cuộc sống tốt hơn, nhưng lại vì chấp niệm của bản thân mà huỷ hoại chính mình.

Đối với Tô Chanh cô, tuyệt đối cô sẽ không đi con đường cũ giống nữ phụ, có tiền, có ngoại hình đẹp, tiền không tiêu lại đi giành đàn ông của nữ chủ?

Nhưng hỏng bét hơn chính là hình như cô đã đắc tội với nam chủ.

Đúng vậy, sau sự kiện hạ dược dẫn đến việc nam chủ chỉ nhìn thấy phụ nữ đã thấy buồn nôn, trước người phụ nữ nào cũng đều không đứng dậy nổi.

Nữ phụ chính là kẻ cầm đầu.

Ở thời đại này, bất lực cùng bị cắt chít chít thì có gì khác nhau ? Nếu Tô Chanh là nam chủ thì cũng không nhịn được cục tức này.

Vì vậy, Tô Chanh có đầy đủ mọi lý do để tin rằng kết cục bi thảm của nữ phụ có thể là do nam chính.

Tuy nhiên, Tô Chanh vẫn còn cơ hội, đây mới chỉ là bắt đầu con đường tìm chết của nữ phụ, tội lỗi của cô còn chưa đến mức không thể tha thứ. Nam chủ hiện tại chỉ là chán ghét nữ phụ, còn chưa tới mức phải dùng thủ đoạn để đối phó với cô ấy, chỉ cần sau này cô không đắc tội với anh ta, hoặc là tránh xa anh ta, thái độ tốt đẹp, hối cải để làm người tốt, nói không chừng cô có thể thay đổi cái kết cục bi thảm này!.!

Chỉ cần cô tránh xa nam chủ một chút , cô cũng không phải vắt óc nghĩ cách gϊếŧ nữ chủ, nếu không dính vào tình yêu và thù hận của nữ chủ thì cô hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân mình và hóa giải vận xui trong mọi trường hợp, tay trái ôm tiền, tay phải ôm tiểu thịt tươi, bắt đầu từ đây đi đến đỉnh cao của cuộc đời!

Nghĩ đến đây, Tô Chanh thông cảm liếc nhìn nửa người dưới của nam chủ: Nguyên chủ này, tạo nghiệt rồi, một đại soái ca bị cô hại thành cái dạng này.



“Cô nhìn cái gì ” Tần Quyết trông thấy ánh mắt của Tô Chanh tuần tra nửa người dưới của anh, nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

Tô Tranh này thực làm anh cảm thấy ghê tởm.

Bây giờ cô ta vẫn còn đang lải nhải, ánh mắt của cô là nhìn anh như vậy là có ý gì, đồng cảm, chuyện cười, cô ta đang đồng cảm với điều gì đây?

Không khí im lặng đến nghẹt thở.

Tô Chanh khó khăn giải thích: "Tần Quyết anh hãy nghe em giải thích, mặc dù em chà đạp anh, nhưng đó là bởi vì em quá thích anh. Dù sao việc anh thất thân cũng là tại em, hay là chúng ta ở bên nhau được không? Hơn nữa, chúng ta đã có hôn ước từ nhỏ, Tần Quyết anh không thể đối xử với em như vậy.

Những lời nói của Tô Chanh như lửa đốt, lông mày Tần Quyết đều dựng thẳng lên.

"Cô xứng sao?”

Tô Chanh lập tức nói: "Anh nói đúng, em không xứng, chỉ cần một câu nói của anh em sẽ cút ngay."

Tần Quyết: "..."

Tô Chanh khóc thút thít xoay người: "Em thật sự không nỡ rời xa anh , vừa nghĩ tới cuộc sống sau này không có anh, em nghĩ cả đời nay em sẽ không thể có được hạnh phúc nữa."

Nếu như Tần Quyết còn không hiểu Tô Chanh muốn gì, vậy thì đúng là bỏ phí bao nhiêu năm lăn lộn thương trường.

Nếu người phụ nữ này không tiếp tục dây dưa với anh, Tần Quyết cũng không phải là không thể cho cô ta một khoản tiền.

Tần Quyết cười lạnh, không muốn tiếp tục dông dài với người phụ nữ này nữa.

”Cô muốn bao nhiêu, 20 tỷ đã đủ chưa?”

Tô Chanh nghe được con số này, lỗ tai giật giật, không có lên tiếng.

Chỉ để lại cho Tần Quyết một bóng lưng quật cường và đau thương, mất mát nói:

”Anh chỉ mất đi sự trong sạch, còn cái em mất đi là tình yêu đấy".

Sau đó liền run rẩy khóc lóc thảm thiết.

Tần Quyết không kiên nhẫn: " Cô náo loạn đủ chưa. . ."

“30 tỷ, anh chỉ cần cho em 30 tỷ, em lập tức ôm tình yêu của em cút khỏi mắt anh!”

Tần Quyết: ". . ."
Chương Tiếp »