Vu Kỳ nhìn anh chằm chằm hồi lâu, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, để tránh cho mình khỏi cười trước mặt Duẫn Cẩn Niên, cô nhanh chóng rời khỏi phòng và bước xuống lầu.
Sau khi hướng dẫn mẹ Trương nấu một ít cháo trắng và làm một số món ăn nhẹ, Vu Kỳ đi quanh bếp, rót một cốc nước ấm, xin mẹ Trương cho một ít thuốc hạ sốt, rồi mang đồ trở về phòng của Duẫn Cẩn Niên.
Phiên bản thiếu niên của anh vẫn đang cố giả vờ ngủ, Vu Kỳ thuận tay đóng cửa lại, bước tới nhẹ nhàng đặt cốc nước và hộp thuốc lên đầu giường, sau đó xoay người mở rèm cửa để ánh nắng chói chang bên ngoài xuyên qua.
Sau khi làm xong mọi việc, cô vào phòng tắm tìm một chiếc khăn sạch rồi thấm nước, quay lại đắp lên trán Duẫn Cẩn Niên, chỉnh lại chăn bông cho anh.
Duẫn Cẩn Niên dường như vẫn chưa tỉnh lại, Vu Kỳ cười thầm, lấy trên giá sách cầm ra một quyển, ngồi ở bên giường đọc.
May mắn thay, cuốn sách mà cô ấy cầm trên tay rất hay, thẩm mỹ của Duẫn Cẩn Niên cũng không tệ.
Đây là một bộ sưu tập các bài luận của Khalil Gibran, một nhà văn hào Liban, Vu Kỳ lật giở hai trang và thấy một đoạn văn rất thú vị.
"Tồn tại là phải công nhận rằng các vị thánh và tội phạm là anh em sinh đôi, và cha của họ là "Vua nhân từ" của chúng ta. Một trong hai người đã chỉ định rằng ai sinh ra trước người kia sẽ được chọn làm hoàng tử, vì vậy chúng tôi công nhận người trước là hoàng tử được đăng quang.."
Trước và sau khi, câu nói này có vẻ rất lệch lạc, nhưng nó thú vị hơn nhiều so với lời khen ngợi đơn điệu về đức hạnh, Vu Kỳ đọc sách với sự chuyên tâm, và vô tình quên mất thời gian.
Cuối cùng, khi cô cảm thấy mệt mỏi và dựa lưng vào ghế với cái cổ đau nhức của mình, cô thấy đồng hồ báo thức trên bàn đã chỉ một tiếng rưỡi trôi qua.
Cô ăn sáng nên không có cảm giác gì, nhưng cô không biết Duẫn Cẩn Niên cảm thấy thế nào, anh đã bỏ bữa tối và bữa sáng.
Nghĩ rằng đã đến lúc anh phải "tỉnh lại", Vu Kỳ đặt cuốn sách trên tay xuống và nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của anh bên ngoài chăn bông.
Bản chất thực sự của chăm sóc bệnh nhân là gì?
Là khoảnh khắc anh tỉnh dậy mệt mỏi vì đau, cô từ từ nở một nụ cười với anh dưới ánh nắng chói chang và ấm áp, sẽ tốt nhất nếu lúc này anh vẫn nắm tay cô.
Mặc dù Boss Duẫn đang giả vờ ngủ, nhưng anh vẫn đau và kiệt sức, nên chiêu này vẫn có chút tác dụng.
Sau khi đợi khoảng một phần tư giờ, lông mi của Duẫn Cẩn Niên khẽ run lên, Vu Kỳ lập tức hiểu rằng đây là khúc dạo đầu cho việc thức dậy, lập tức điều chỉnh vị trí và góc độ ngồi của mình.
Như cô đã nói, Vu Kỳ là người giỏi nhất trong số những vai nữ phụ độc ác, và kỹ năng diễn xuất của cô gần như không chê vào đâu được. Khi một người như vậy cố tình khiến một người động lòng, thì ít ai có thể tránh khỏi, huống chi là một cậu thiếu niên lớn lên trong cô nhi viện và thiếu vắng sự chăm sóc, ấm áp từ nhỏ.
Vì vậy, khi Duẫn Cẩn Niên từ từ mở mắt ra, liền nhìn thấy một bức tranh như vậy.
Ánh nắng ấm áp và rực rỡ tràn vào từ ô cửa kính trong suốt, tựa như vầng hào quang dịu nhẹ trên người cô gái ngồi bên giường. Khuôn mặt cô hơi không rõ ràng vì ngược sáng, nhưng đôi đồng tử đen tuyệt đẹp đó là sự rõ ràng duy nhất trong tầm nhìn mờ ảo của anh.
Ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy vẻ cao ngạo của cô lúc này cũng không lộ ra vẻ kiêu ngạo hay khinh thường, cô chỉ nhìn anh, tập trung và nghiêm túc, có chút lo lắng khó nhận ra. Sau đó, như thấy anh tỉnh lại, sau một hồi sững sờ, con ngươi đen dần dần lộ ra vẻ vui mừng.
Anh thấy khóe miệng cô có vẻ cong lên, cô gái luôn độc đoán, khuôn mặt thẳng thắn nở nụ cười, như băng mỏng tan vỡ, tựa như hoa lê nở rộ. Khoảnh khắc này đẹp và cảm động không thể tả. Thoạt nhìn, có cảm giác như thể thời gian đã ngừng trôi vào lúc này vậy.
Duẫn Cẩn Niên sững sờ trong giây lát, trong tiềm thức đáp lại cô một nụ cười yếu ớt.
"Anh thấy thế nào?" Vu Kỳ đã kiềm chế nụ cười khi hỏi câu này, trở lại vẻ mặt có chút lạnh lùng trước đó.
Hiếm có mới là quý, chính vì Lục Vu Kỳ thường không cười nên khi cô ấy cười mới khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Duẫn Cẩn Niên ho khan hai tiếng, cố gắng hắng giọng, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn, "Cô không đi học sao?"
Vu Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt anh một lúc, nhưng không cười, vì vậy cô trông rất nghiêm túc "Tôi đã nói anh là của tôi."
".. Vậy?" Duẫn Cẩn Niên không hiểu lý do gì, lông mi dài của cô nhìn đi chỗ khác, hơi rung.
Với chỉ số IQ của anh, không thể không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, cho nên hỏi như vậy chỉ có thể là hành động ngu ngốc. Một số cô gái ngây thơ chơi trò giả ngu để khiến các chàng trai nói chuyện ngọt ngào hơn, lúc này Duẫn Cẩn Niên lại giả ngu.. Chẳng lẽ anh muốn từ chối cô sao?
Trên thực tế, nhìn vào tình hình và góc độ của anh để thu được lợi ích lớn hơn, không thể từ chối bản thân người có quyền thừa kế tập đoàn Lục cho nên Vu Kỳ không hề lo lắng. Chỉ là có lẽ muốn giở chiêu khó khăn để cô biết muốn có được anh không dễ?
Vu Kỳ sẽ không cho anh cơ hội này, vì vậy cô cúi mặt xuống và lạnh lùng nói, "Vì vậy, tôi sẽ không để bạn trai của tôi bị sốt và tự mình đi học."
Duẫn Cẩn Niên đang chống đỡ cánh tay của anh và đang chuẩn bị ngồi dậy, nghe cô nói lời này xong tay liền run lên và ngã xuống giường, vẻ mặt thất thần, như bị ông trời kí©h thí©ɧ.
Nhìn thấy biểu hiện của anh, Vu Kỳ không khỏi cảm thấy có chút buồn cười trong lòng, cô xoay người sang một bên, dựa một đầu gối vào thành giường, cúi người, đặt hai tay lên đầu anh rồi hạ xuống. Giọng nói của cô như không vui, "Anh không muốn sao?"
Khuôn mặt của Lục Vu Kỳ tuy xinh đẹp nhưng lại có khí chất hung hãn và rực rỡ, cộng với tư thế cực kỳ áp chế này, ngay cả Duẫn Cẩn Niên cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
"Hả?" Vu Kỳ nheo mắt nhìn anh, "Thật sự không muốn?"
Duẫn Cẩn Niên định thần lại, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Không có."
Lợi dụng thiên phú của cô. Vị trí lúc này, cô liền tự nhiên đặt lên trán anh một nụ hôn, "Tốt."
Nhìn thấy hình như anh lại vào chế độ sụp đổ não, Vu Kỳ không nhịn được cười đứng lên từ trên giường, "Thuốc và nước ở trên giường của anh, nhớ lấy".
Lúc này Duẫn Cẩn Niên đột nhiên nói: "Cô đi đâu vậy?"
Không biết có phải vì khi thân thể mỏng manh, tâm tình cũng mỏng manh theo hay không mà giọng điệu của Duẫn Cẩn Niên lúc này rất giống một đứa trẻ bất an, không biết là giả hay thật.
Vu Kỳ dừng lại một lúc, và cuối cùng không nói gì. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, trực tiếp đi xuống nhà bếp, bưng lên một bát cháo trắng nhỏ.
Duẫn Cẩn Niên dường như nghĩ rằng cô
Đã đi rồi, và hơi ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện với một bát cháo.
Đưa cháo vào tay anh, Vu Kỳ xoay người ngồi sang một bên, "Ăn đi, tối hôm qua và sáng nay anh đã không ăn."
Thực ra, nhìn thấy anh trong tình trạng ốm yếu, anh lại cầm bát cháo với cổ tay mảnh khảnh. Nó rất đáng sợ, nhưng Vu Kỳ không có ý định đi bón cháo gì cả. Là một tiểu thư kiêu ngạo, hôm nay cô đã thể hiện đủ sự dịu dàng, và nếu cô tiếp tục sẽ hơi giả tạo.
Duẫn Cẩn Niên dùng thìa khuấy cháo từ từ, nhẹ giọng nói: "Vết bỏng ở chân của tôi là do khi tôi mới đến cô nhi viện.."
"Chuyện..", anh nhanh chóng có biểu cảm nghiêm túc
"Những đứa trẻ mới luôn bị bắt nạt.." Anh ta nói chậm rãi, giọng hơi khàn, nhưng đã loại bỏ vẻ dịu dàng giả tạo thường ngày, nghe dễ chịu hơn rất nhiều.
"Họ bảo tôi vào bếp tìm thứ gì đó, Tôi đi vào sau đó họ đóng cửa trước khi tôi tìm thấy đồ, không có gì để nhìn thấy trong nhà bếp tối tăm, tôi cầu xin họ mở cửa, nhưng họ đã khóa cửa lại, và sau đó tôi đã nghe thấy họ cười nói ở bên ngoài.."
Anh vừa nói vừa cười, nhưng độ cong khóe miệng lại có chút cứng ngắc, "Cuối cùng thì mọi người cũng rời đi, chỉ còn lại một mình tôi".
Ngồi về phía trước, tôi muốn nắm tay anh, nhưng lại thấy rằng anh đang bưng cháo trong tay, bàn tay giơ lên xoay giữa không trung, cuối cùng đáp xuống mái tóc đen mềm mại của anh, xoa xoa một cái thật nhẹ nhàng.
Duẫn Cẩn Niên bị vuốt ve như một chú cún con, sửng sốt trong chốc lát, vẻ mặt có chút sững sờ.
* * *
Đôi lời của tui: Tập này có đoạn dịch câu trích dẫn trong sách, nó khó quá, tui lên google search cũng không ra câu đấy, ai mà biết gì về đoạn văn trên thì có thể bình luận cho tui để tui sửa, cảm ơn mọi người