Chương 10

Dung Duệ cam chịu đứng dậy, tắm rửa và thay bộ quần áo thể thao rộng rãi do bà bảo mẫu đưa cho, rồi vừa đi xuống lầu vừa ngáp dài.

Thật ra, cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng tất cả chuyện này là không bình thường, làm sao có người lại trả một cái giá lớn như vậy chỉ để mang anh đến nơi xa xôi này và cùng cô chạy bộ buổi sáng.. Thật không thể hiểu nổi.

Thái tử đã lâu không đi ra ngoài, chạy theo vòng tròn, dường như biết bọn họ sẽ làm gì nên phấn khích nhảy cẫng lên, nhảy lên hai người bọn họ một cái.

Vu Kỳ cuối cùng cũng đeo cổ áo và dây xích vào nó, và ngay khi cô đi ra ngoài, cô đã trao dây xích vào tay Dung Duệ một cách khéo léo, và thoải mái chạy về phía trước.

Thái tử thấy cô chủ chạy cũng liền chạy theo, Dung Duệ bị kéo về phía trước, suýt chút nữa ngã xuống khi bị kéo.

Anh lắc đầu và chạy bộ một cách bất lực.

Không khí ở ngoại ô trong lành hơn rất nhiều so với trung tâm thành phố, thảm cỏ xanh mướt như tấm thảm lông dài trong biệt thự, thỉnh thoảng điểm xuyết vài khóm hoa oải hương, khi nhìn lên có thể thấy cả bầu trời xanh..

Thi thoảng sẽ có tiếng chim hót trong trẻo, xung quanh rất yên tĩnh.

Tóc đen đuôi ngựa của cô gái phía trước đung đưa theo bước chân của cô, nhịp nhàng quét qua chiếc cổ trắng như ngọc, thái tử với bộ lông trắng đuổi theo phía sau cô, bộ lông dài trắng muốt mềm mại bồng bềnh.

Cảnh đẹp và cô gái xinh đẹp khiến lòng người nao nao, Dung Duệ nhếch lên khóe môi, đôi mắt đen như mực bất giác cong lên.

Anh chạy nhanh vài bước, bắt kịp tốc độ của Vu Kỳ, cùng cô chạy về phía trước, giọng nói nhàn nhạt như ánh nắng ban mai, "Sao cô đột nhiên muốn chạy vào buổi sáng?"

Vu Kỳ liếc nhìn thái tử, "Ngày nào cũng vậy. Cần phải đi ra ngoài hơn nửa giờ, không phải anh cũng từng nuôi chó sao?"

"Ừ." Dung Duệ liếc cô một cái, "Chỉ là không ngờ cô lại là một người chủ tốt như vậy".

Dư Kỳ mơ hồ cong môi, nhìn qua anh, chậm rãi nói ra đầy ẩn ý, "Rồi anh sẽ biết tôi có phải hay không là một cái chủ nhân tốt".

Dung Duệ nhìn sang chỗ khác và chuyển chủ đề một cách ranh mãnh, "Tôi thường dẫn lúa mì đi dạo vào mỗi buổi sáng, nhưng đã mấy năm rồi, thời gian trôi qua nhanh quá."

"Lúa mì? Anh đặt tên cho nó?"

"Là một con Labrador* xinh đẹp, với bộ lông óng ả, giống như ánh nắng mặt trời lướt qua cây lúa mì."



(*Chó tha mồi Labrador thường được gọi với tên thân thuộc là Lab là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm chó săn mồi và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. Tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ "labrador" trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là người lao động)

Vu Kỳ lắc tóc đuôi ngựa sau đầu để chỉ cho anh, "Tóc của tôi cũng mượt và bóng, anh có thể sờ".

Dung Duệ cười đến không chịu nổi, thái tử cũng vui vẻ mà liếʍ láp mặt anh.

Sau khi cười, anh nhìn vào mắt cô và dè dặt nhận xét: "Cô Tần, cô thật hài hước."

"Anh vẫn gọi tôi là cô Tần à?"

Anh nhìn xuống thái tử, nheo mắt và gọi tên cô nhẹ nhàng "Vu Kỳ".

Hai từ đơn giản được anh thốt ra với giọng điệu nhẹ nhàng và lười biếng, kèm theo một làn gió nhẹ, như một lời thủ thỉ không thể thân thiết hơn giữa những đôi tình nhân. Cô đáp lại, cúi đầu hôn nhanh lên má phải anh rồi đứng dậy chạy về phía sau, nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng ấm áp. Dung Duệ sững sờ một lúc, rồi lại lắc đầu cười - có lẽ cô nói đúng, cô thực sự là một người chủ tốt, và làm việc cho cô thú vị hơn gấp trăm lần anh tưởng tượng. Về đến biệt thự, cả người ướt đẫm mồ hôi, sau khi về phòng tắm rửa xong hai người lại ngồi vào bàn ăn sáng cùng nhau.

Sau bữa sáng, Vu Kỳ nhìn Dung Duệ chải lông cho thái tử, đầu tiên anh dùng lược hàng để chải toàn bộ lông, sau đó dùng lược kim để chải lại bộ lông cho bồng bềnh, cuối cùng anh chải lông thành hai lớp lên và xuống nhiều lần. Một chiếc Samoyed trưởng thành được tạo ra trong khoảng nửa giờ. Dung Duệ không khỏi thở dài, "Nuôi một con chó lớn thực sự là điều mà những người có tiền và nhàn hạ sẽ làm."

"Anh đã từng nuôi lúa mì rồi." Vu Kỳ nhắc nhở anh về điều này, cô ngồi xếp bằng trên bãi cỏ mềm phía sau biệt thự, Tóc cô buông xõa và mềm mại qua vai, cô có lông mày đẹp. Cô đủ đẹp và giàu có để tìm một người tốt thay vì tiêu xài hoang phí cho một người như anh.

Sau khi cười xong, Dung Duệ tiếp tục công việc trong tay, nhưng trên đùi đột nhiên có một sức nặng đè lên, Vu Kỳ nằm xuống, gối đầu lên đùi anh, mái tóc đen dày và mềm mại xõa ra như nhung đen đắt tiền trên chiếc quần jean của anh.

Hơi thở nhẹ nhàng và ngọt ngào của cô gái lưu lại trên chóp mũi anh. Lúc này, anh không khỏi choáng váng, khó có thể tập trung chải lông cho thái tử, ánh mắt luôn bất giác liếc nhìn cô.

Hôm nay cô không trang điểm, và khuôn mặt của cô trông thuần khiết và trong sáng, như thể có ánh sáng tỏa ra từ trong ra ngoài, với kết cấu ấm áp như ngọc bích. Cảm nhận được ánh mắt thường xuyên quét qua mặt mình, Vu Kỳ uể oải nâng mi, hai mắt híp lại như mèo, "Anh đang nhìn tôi?"

Dung Duệ cứng người trong chốc lát, rất nhanh liền lấy lại tập trung chải chuốt cho thái tử.

Định lực thật tốt, xứng đáng là kẻ đã lội trăm hoa. Vu Kỳ thở dài trong lòng, vẫn phải tiếp tục cố gắng, hơi nghiêng đầu, đặt mặt mình lên bụng phẳng của anh, sau đó vòng tay lại quanh eo anh như một con gấu túi.

Tay cầm chiếc lược của Dung Duệ không khỏi run lên, khiến thái tử phát ra tiếng thút thít khi chọc vào nó, sau đó rúc vào vòng tay anh để an ủi.

Mặt trời dần dần trở nên nóng bức, hai người đưa thái tử vào nhà, bà bảo mẫu đang bận rộn, vừa thấy bọn họ tiến vào liền nhanh chóng giao trà và đồ ăn vặt, nói bữa trưa sẽ sớm chuẩn bị xong.



Vu Kỳ bảo bà cứ từ từ, nói xong liền nắm lấy cổ tay của Dung Duệ kéo anh lên lầu

Dung Duệ nhìn xuống bàn tay cô đang nắm trên cổ tay mình, đó thực sự là bàn tay mà chỉ một tiểu thư nhà giàu mới có, da thịt cân đối, trắng nõn, mềm mại, làn da mịn màng như ngọc bích.

Anh cười khúc khích và thản nhiên trêu chọc, "Tiểu thư, cô định làm gì tôi."

Vu Kỳ đứng lại quay người, mái tóc đen đuôi ngựa vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trong không khí.

Cô đứng trên ba bậc cầu thang nhìn xuống anh trịch thượng, đôi mày thanh tú mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, "Anh muốn tôi làm gì anh?"

Đầu ngón tay mềm mại chậm rãi xoa cằm anh vài cái và nói, "Như này mới gọi là động tay động chân thật." Cô bật cười rồi buông ra, lại nắm lấy cổ tay anh, "Cùng anh lên lầu là có đồ tặng anh."

Vu Kỳ vô tình nhớ tới một thứ. Tần Vu Kỳ trong cuốn sách gốc không chỉ tặng những món quà như đồ trang sức, mà còn là một chiếc chuông gió do cô ấy tự làm. Cô không thể nhớ nổi một vài món trang sức quý giá đó, nhưng chiếc chuông gió này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.

Dung Duệ bối rối đi theo cô vào phòng, thấy cô lục tung mấy ngăn tủ, cuối cùng tìm thấy một chiếc hộp nhung màu xanh lá cây được đóng gói tinh xảo.

Mấy ngày nay, anh rất ấn tượng về sự "giàu sang phú quý" của ai đó, nhìn biểu hiện của cô, anh còn tưởng rằng trong chiếc hộp xanh này có thứ gì đó tuyệt vời, ai biết khi cô mở nắp hộp ra, thứ lộ ra bên trong là một thứ thô kệch - chuông gió xanh.

Một chiếc chuông màu xanh lá cây treo một tấm kính hình bán nguyệt trong suốt có vẽ một số loài hoa và cây cỏ rất trẻ con, và một tấm thẻ hình chữ nhật màu xanh lá cây treo dưới tấm kính che.

Một chiếc chuông gió thủ công của Nhật Bản trông có vẻ nhiều nhất là hai mươi đô la, chưa bằng một nửa giá trị của chiếc hộp nhung.

Thật ra, lúc mở hộp ra, cô cảm thấy có chút mất kiểm soát, ai ngờ tay nghề của Tần Vu Kỳ lại kém như vậy, dải ruy băng xanh không phẳng, nhìn cong queo, vài sợi chỉ lộ ra ngoài, còn bức vẽ trên tấm kính thậm chí còn không bằng lớp đứa trẻ bốn tuổi học mẫu giáo, cô cảm thấy hơi quê.

Nhưng thứ đã được lấy ra rồi thì hoàn toàn không có lý do gì để cất lại, tất cả những gì cô có thể làm như không có gì đưa nó cho anh.

Dung Duệ nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên như đang giễu cợt

"Chuông gió?"

Anh nhướng mày, "Đây coi như là một vật đính ước của tình yêu?" cuối cùng phá lên cười, và anh không thể dừng nó lại.

Anh đột nhiên thấy rằng anh đã cười nhiều hơn một năm qua cộng lại khi ở bên cô gái này. Nếu họ không gặp nhau theo cách này, có lẽ anh đã yêu cô rồi.