Chương 7

Đột nhiên mở ra thức hải, Thẩm Diệu Âm lập tức ngưng thần tu luyện, mấy canh giờ không có xê dịch vị trí, nàng giống như muốn bù đắp lại mấy chục năm linh khí, chậm chạp không chịu rời đi.

Bên cạnh nàng tụ tập rất nhiều linh uẩn màu nâu, linh lực dày đặc vọt tới từ bốn phương tám hướng, liên tục tẩm bổ vào linh phách của nàng.

Thẩm Diệu Âm ngồi trong thư phòng ngưng thần, linh uẩn màu nâu thành đoàn thành đoàn bao quanh nàng.

Nàng là đơn linh căn hệ mộc, linh uẩn màu nâu nàng hút tới là linh khí giữa thiên địa cây cỏ, rất hợp với thuộc tính của nàng.

Lúc này, Thẩm Diệu Âm mới biết được, vì sao người khác nói linh căn hệ mộc là loại linh căn dịu dàng nhất trong năm loại linh căn. Bởi vì linh uẩn màu nâu vây quanh nàng thực sự quá dễ chịu, giờ phút này nàng như đang

ở bờ biển của Đảo Bồng Lai, đối diện là gió đêm thổi khe khẽ dịu dàng lại thoải mái dễ chịu. Từng linh uẩn tụ tập thâm nhập vào gân cốt của nàng, một luồng lực nhẹ nhàng thuần hậu chậm rãi chạy dọc cơ thể.

Thẩm Diệu Âm biết vạn vật đều có linh, linh khí thiên địa có thể chứa trong một ngọn cây cọng cỏ, thế nhưng hôm nay nàng mới biết, sách vở cũng có linh khí.

Ngoại trừ chính nàng dẫn tới linh uẩn màu nâu, bên người nàng có có rất nhiều linh uẩn màu đỏ rực. Nàng tìm nguồn gốc, vậy mà nhìn thấy điểm đầu nguồn của những linh uẩn màu đỏ rực này lại từ những quyển sách mà Tư Đồ Yếm từng đọc qua.

Lời chú giải mà hắn từng ghi vào trong mỗi quyển sách, lúc này bốc lên từng điểm sáng nhỏ bé màu đỏ rực, những điểm sáng này hội tụ thành đoàn nhào về phía nàng.

Những điểm sáng đỏ rực này không hề dịu dàng, bọn chúng thuần túy lại cực nóng, nhưng là những ánh lửa li ti, kích động thần trí của nàng.

Nếu như so sánh linh khí của Thẩm Diệu Âm như một cái hồ nước, vậy thì linh uẩn màu nâu của nàng chính là nước đầu nguồn không ngừng tràn vào trong hồ, khiến cho linh khí của nàng càng trở nên dày đặc.

Mà những thứ kia chủ động đến gần nàng, linh uẩn màu đỏ rực bốc lên từ sách vở thì lại giống như cuồng phong và sóng lớn, bọn chúng không ngừng rót vào cơ thể nàng sức sống mới.

Thẩm Diệu Âm không bài xích những thứ linh uẩn chủ động tới gần nàng này, ngược lại, nàng rất thích chúng.

Trong năm loại linh căn, linh căn hệ Mộc là ôn hòa nhất, linh căn hệ Hỏa cực nóng, hai loại thuộc tính vốn tương sinh tương khắc, thế nhưng thật kỳ lại, linh uẩn hệ Hỏa mà Tư Đồ Yếm để lại, rất thích hợp với nàng.

Tất cả sách vở trong thư phòng đều vì nàng mà bốc lên từng điểm sáng màu

đỏ rực, đúng lúc này, mảnh lá vàng thứ hai trong thức hải của Thẩm Diệu

Âm sáng lên.

***

Ngoài Thanh Ly cung đang có một vài người đứng từ xa nhìn lại.

Sở Tầm ở ngoài Thanh Ly cung đã nửa ngày, cũng không thấy hắn chủ động gõ cửa đi vào.

"Sở Tầm sư ca, ngươi có việc đến tìm tiên tử à?" Tiểu đệ thứ nhất ngồi bên cạnh hắn hỏi.

"Không có việc gì, ta đi ngang qua không được à? Thanh Ly cung này là của nàng ta à, ta xem một chút thì làm sao?" Sở Tầm như bị người ta nói trúng tim đen, hắn lập tức dữ dằn nói lại, còn lộ ra răng sói nhọn của mình.

Tiểu đệ thứ hai nịnh nọt nói: "Không có vấn đề gì! Nhìn xem, nhìn xem thôi mà! Nhìn cũng không mất tiền, với cả, tiên tử ở bên trong nhất định cũng rất sợ hãi, hay là Sở Tầm sư ca vào trong thăm hỏi nàng một chút?"

Tiểu đệ thứ hai nhìn ra tâm tư của Sở Tầm, liền thuận thế kéo cho hắn cái thang, thế nhưng Sở Tầm từ trước tới giờ đều không phải là loại người thích leo thang.

Hắn lại giận dữ nói: "Ai muốn đi thăm nàng? Ta chỉ là tới tuần sát tình trạng của Thanh Ly cung, ai biết bên trong có đại yêu thú hay thứ gì đó chạy đến hù dọa người hay không?"

"Cũng đúng, cũng đúng." Tiểu đệ số ba nịnh bợ nói.

Sở Tầm đứng ở cổng Thanh Ly cung, hắn còn chưa đi vào, liền có thể phát giác được rõ ràng một luồng khí rùng mình đánh tới. Trong cung này... sao mà lạnh thế chứ.

Các trưởng lão của Côn Luân động phủ có lệnh, không cho phép các đệ tử qua lại trong phạm vi của Thanh Ly cung.

Sở Tầm đã đến Côn Luân động phủ hơn hai mươi năm, hắn vẫn luôn tuân lệnh sư tôn, chưa từng bước vào bên trong một bước, chỉ là lúc này, hắn không nhịn được muốn tới xem một chút.

Từ sau lần nhìn thấy Thẩm Diệu Âm ở địa cung, hắn trở về liền ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả ngày ba bữa khiếu hoa kê cũng không thơm ngon nữa. Hắn còn định đi tìm y tu khám bệnh, thế nhưng đối phương chẳng có tí bệnh nào. Sở Tầm lớn đến từng này rồi, hắn còn chưa bao giờ bị loại bệnh trạng kiểu này.

Hắn nhìn cửa lớn của Thanh Ly cung, cau mày một cái. Hắn thật sự không rõ, vì sao Đại trưởng lão muốn để Thẩm Diệu Âm ở chỗ này? Nàng nhìn ngốc nghếch khờ khạo như vậy, động chút là khóc, vai không thể khiêng,



tay không thể nâng, nàng ở cái nơi quỷ quái này có thể sống qua nổi ba ngày sao?

Không phải Đại trưởng lão đối xử rất tốt với Thẩm Diệu Âm à? Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Đại trưởng lão còn đốt đèn l*иg cho nàng, thế nhưng sau vừa quay đầu liền để nàng ngây ngô ở trong Thanh Ly cung? Sở Tầm càng nghĩ càng không hiểu.

"Chẳng phải nói Thanh Ly cung là nơi trán áp ngạn vạn yêu thú sao, Thẩm Diệu Âm liệu có chết ở nơi này không?" Tiểu đệ thứ nhất lộ vẻ lo lắng.

"Ai mà biết được? Tam trưởng lão nói những yêu thú này chỉ có mình ông ấy mới có thể hàng phục được, có điều ông ấy lớn tuổi rồi, cũng không còn giống như lúc trước thường xuyên tới đây tăng cường phong ấn nữa, yêu thú trong cung sớm đã rục rịch muốn động. Tiên tử cũng không có bản lĩnh trấn áp yêu thú, nàng ấy à, đoán chừng sớm đã bị yêu thú bên trong ăn đến không còn cả xương." Tiểu đệ thứ hai thổn thức nói.

"Nàng thật thê thảm mà, bị gả cho Tư Đồ Yếm thì thôi đi, còn phải chôn cùng hắn." Tiểu đệ số một ấm ức thay cho mỹ nhân.

Sở Tầm nghe đến đó thì không khỏi nhìn lại Thanh Ly cung bị bóng ma bao phủ.

Nơi này tên Thanh Ly cung, nhưng thực ra là tháp Trấn Yêu.

Riêng trong điện chính của Thanh Ly cung đã nhốt ba trăm chủng loại yêu thú ác độc, mà phía dưới hồ Thiên thu càng kinh khủng hơn. Không ai biết dưới đáy hồ có bao nhiêu yêu thú. Có điều Tam trưởng lão từng nói với hắn, đây là cung điện mà Thanh Phong đạo nhân để lại cho Tư Đồ Yếm, lệnh cho hắn cả đời này phải trấn giữ ở đó.

Tam trưởng lão còn ý vị sâu xa nói cho hắn biết: Tư Đồ Yếm tham sống sợ chết, chỉ ở nơi này được nửa tháng liền rời đi. Cuối cùng phải dựa vào sáu vị trưởng lão Côn Luân động phủ bọn họ hợp toàn lực mới lần nữa phong ấn lại yêu thú bên trong.

"Đúng là một tên hèn nhát." Sở Tầm khinh bỉ nói.

Cái gì mà Cẩn Dương tiên quân, chỉ là một kẻ tham sống sợ chết mà thôi! Nếu như Tư Đồ Yếm không bảo vệ được nữ nhân của mình thì chẳng bằng, chằng bằng tặng người cho hắn!

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Sở Tầm lập tức giật mình, hắn không biết vì sao trong đầu mình lại hiện ra cái ý nghĩ này.

"Sư ca?" Tiểu đệ số một thấy sắc mặt Sở Tầm khác thường, hắn ta liền nhanh chóng đẩy bờ vai của Sở Tầm.

"Sư ca? Ngươi tỉnh đi, Tam trưởng lão nói trong Thanh Ly cung có đại mãng xà có thể mê hoặc nhân tâm, ngươi cũng không nên bị lừa rồi chứ!" Giọng nói của tiểu đệ số hai run lên, biết vậy hắn ta không tới cái nơi quỷ quái này rồi! Rõ ràng là nắng ấm trên cao chiếu xuống, sao mấy nơi lân cận Thanh Ly cung này vẫn giống như mùa đông, lạnh đến thấu xương chứ? Nơi này không hề giống nơi thích hợp cho người trong chính đạo ở. "Về, về trước đã." Sở Tầm có chút hoảng hốt.

Hắn cảm thấy bây giờ mình rất nóng lòng, hắn phải trở về tắm rửa tỉnh táo

lại một chút đã.

***

Khi Thẩm Diệu Âm mở mắt ra, trước mặt nàng xuất hiện một tiểu cô nương mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt. Dáng vẻ của tiểu cô nương mới bốn, năm tuổi, mái tóc xõa tung kém theo hai cái nơ bướm thật to, bàn tay nhỏ của cô bé cầm một một cây gậy băng nhỏ màu lam nhạt, ngoan ngoãn ngồi đối diện, cười hì hì nhìn nàng.

Thẩm Diệu Âm đảo mắt một vòng, chính xác thì nàng vẫn ở trong thư phòng, sao lại có thể có thêm một người nữa chứ?

"Chào tiên tử, ta tên là Ý Nhân. Ta là tiểu thổ địa của Côn Luân động phủ."

Ý Nhân vái chào nàng: "Ta phát giác được linh lực của Cẩn Dương tiên quân có sóng chấn động ở nơi này, cho nên liền tới xem, không ngờ ngài lại ở đây."

Trong giọng nói của Ý Nhân mang theo mấy phần mừng rỡ, giọng nói của nàng ta trong trẻo, cực kỳ giống với giọng trẻ con. Nhìn qua thì Ý Nhân chỉ vẻn vẹn bốn năm tuổi, vóc người của nàng ta không cao, ngoại hình là một tiểu hài tử, ngay cả cái bàn trong thư phòng này cũng cao hơn nàng ta. Cho dù nhìn thế nào, nàng ta cũng chính là một đứa trẻ nhỏ.

"Tiểu thổ địa, làm thế nào mà ngươi phát giác ra được linh lực chuyển động của Cẩn Dương tiên quân?" Thẩm Diệu Âm thấy bề ngoài nàng ta đáng yêu, giọng điệu không khỏi mềm mỏng mấy phần, chỉ sợ dù dạo người bạn nhỏ.

"Bởi vì sách ở nơi này." Ý Nhân dùng cây gậy băng nhỏ màu lam nhạt chỉ vào giá sách sau lưng, gương mặt của nàng mang theo mấy phần kiêu ngạo: "Cẩn Dương tiên quân ở Thanh Ly cung này nhiều năm, trên sách đều có linh lực của ngài ấy bám vào. Hôm nay ta phát hiện được linh lực vốn thuộc về ngài ấy dao động, ta còn tưởng ngài ấy đã trở về. Có điều không thấy tiên quân, thấy được đạo lữ của tiên quân cũng không lỗ, hì hì." Tiểu nha đầu này thật biết nói chuyện.

"Các thần thổ địa có phải đều đáng yêu như ngươi không?" Thẩm Diệu Âm hỏi một cách chân thành. Thần thổ địa cũng là thần, có điều ở giới tu tiên lấy thực lực làm đầu này, loại tiểu thần tiên chạy khắp nơi như thần thổ địa này không có mấy ai chú ý tới. Trong nguyên tác cũng không nói tới một chữ, thế nhưng Thẩm Diệu Âm lại cảm thấy rất mới lạ, đây cũng là lần đầu tiên nàng đường đường chính chính được đối mặt với thần tiên.

"Nào có." Ý Nhân che đi gương mặt có hơi đỏ lên: "Tiên tử mới đáng yêu, thổ địa chúng ta chưa từng nói dối."

Thấy Thẩm Diệu Âm nói chuyện dễ nghe như vậy, nàng ta liền muốn thể hiện năng lực của mình cho Thẩm Diệu Âm thấy, hi vọng Thẩm Diệu Âm thấy, hi vọng Thẩm Diệu Âm có thể thích mình. Bây giờ người có thể nói chuyện với nàng ở Côn Luân động phủ quá ít, Ý Nhân muốn kết bạn với Thẩm Diệu Âm: "Tiên tử có muốn tới nơi nào không? Chỉ cần trong phạm vi nơi này, ta đều có thể dẫn người đi xem một chút!"

Hai mắt Thẩm Diệu Âm liền tỏa sáng, nàng nhớ lại mảnh lá vàng thứ hai sáng lên trong thức hải, trong lòng cũng có một suy đoán.

"Ý Nhân, Côn Luân động phủ là địa bàn của ngươi, vậy ngươi có thể đưa ta tới nơi mà linh lực hệ Hỏa thịnh vượng nhất ở Côn Luân động phủ này không?" Thẩm Diệu Âm hỏi.

"Không thành vấn đề!" Ý Nhân vô cùng tình nguyện giúp đỡ, nàng không nói hai lời liền bắt đầu niệm chú.

Nàng ta nhón chân lên, cây gậy băng nhỏ trong bàn tay mập mập giơ cao, miệng lẩm bẩm. Sau một chuỗi thần chú dài mà Thẩm Diệu Âm nghe không hiểu nổi, cuối cùng nàng nghe được một câu: "Đi!" "Ầm!"



Sau một giây, Thẩm Diệu Âm liền ở trong một vùng không gian tối tăm thu hẹp.

Thẩm Diệu Âm: ???

***

Trong ngăn tủ của gian phòng ngoài truyền đến một âm thanh, Tam trưởng lão nằm trên giường nhạy bén phát hiện ra. Ông ta không thể phân tâm trong thời điểm mấu chốt của song tu, liền hạ lệnh: "Ai đang làm nhiệm vụ bên ngoài, đi xem động tĩnh trong ngăn tủ là cái gì!"

Tam trưởng lão là kẻ tham sống sợ chết, nhưng mà bình thường ông ta rất thích cùng mỹ nhân song tu.

Mọi người đều biết, lúc song tu, ông ta nhất định phải tập trung sự chú ý, nếu không cường độ liền không đủ, không đúng chỗ. Mà lúc này cũng là khoảnh khắc yếu ớt nhất của tu sĩ, ông ta đắc tội với nhiều người cho nên sợ người khác sẽ nhân lúc này tới cướp cái mạng chó của mình.

Thế nên vì bảo vệ mạng sống, vào lúc mình cùng mỹ nhân cùng nhau xây núi, ông ta sẽ để cho các đệ tử của mình thay phiên nhau canh giữ bên ngoài, theo dõi sít sao mọi động tĩnh khác thường.

Người đang trực hôm nay chính là "Yến Quỳ".

Tư Đồ Yếm nghe được Tam trưởng lão dặn dò, hắn liền tạm hoãn kế hoạch. Đi tới nơi vang lên tiếng động lạ, hắn đi tới mở cửa tủ ra, ánh mắt của hắn và Thẩm Diệu Âm kinh ngạc chạm vào nhau, nàng lập tức cứng người lại trong tủ.

Trong lòng Thẩm Diệu Âm đã không muốn nói gì nữa rồi, nơi này chính là nơi có linh lực hệ Hỏa mạnh nhất trong Côn Luân động phủ à?

Nàng không phải muốn nghe lén Tam trưởng lão, thế nhưng đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, đã thấy mình trong ngăn tủ rồi! Nàng chỉ biết trong nguyên tác có nhắc tới: "Tam trưởng lão Yến Tu thích nhất là cùng với với mỹ nhân điên long đảo phượng cùng với xây núi làm mưa, ở con đường này, ông ta còn có sở thích kiểu khác..."

Nàng mới nghe lén được một phút mà mặt đã bị thiêu đến nóng bỏng.

Nàng thật sự không muốn biết cái thứ hứng thú lẳиɠ ɭơ này của ông ta,

nàng, nàng.

Nhiều lời vô ích.

Nàng muốn chết rồi.

Thế mà Yến Tu còn để cho đồ đệ nghe cùng, nàng thực sự không thể hiểu được ý nghĩ trong đầu vị Tam trưởng lão này. Mà bây giờ, đệ tử của Tam trưởng lão đang mở rộng cánh cửa tủ, phát hiện thấy nàng, trong mắt Thẩm Diệu Âm đầu tiên lóe lên tia hoảng sợ, sau đó là miễn cưỡng, cuối cùng thì coi nhẹ sinh tử.

Tư Đồ Yếm nhíu mày, lúc này trong lòng nàng lại hoạt động cực nhiều. Chỉ một lúc ngắn ngủi mà mắt nàng như hiện lên ngàn loại cảm xúc, có điều cuối cùng giống như từ bỏ rồi? Tư Đồ Yếm cúi người, cũng đúng lúc này, Thẩm Diệu Âm đột nhiên xuất ra một hỏa linh chú!

Không được! Nàng vẫn phải liều một phen! Lỡ như có thể đi ra ngoài thì sao?

Thức hải của nàng đã thức tỉnh, nếu như lại chết ở chỗ này thì quá uổng phí!

Trong nháy mắt, Tư Đồ Yếm trói lại cổ tay nàng, nàng cảm thấy mình còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi! Hắn quá nhanh!

Thẩm Diệu Âm thấy trong lòng rối bời, thế nhưng nam nhân trói cổ tay nàng lại cũng không có làm nàng đau, hắn chỉ dùng khí âm lặng lẽ nói bên tai nàng: "Ngoan, đừng nhúc nhích."

Sau đó, hắn chậm rãi buông lỏng cổ tay Thẩm Diệu Âm.

Thẩm Diệu Âm cảm thấy người này đoán chừng là muốn tha cho mình, cho nên liền phối hợp gật đầu.

"Động tĩnh bên ngoài là sao thế!" Tam trưởng lão bận bịu bốn phía trong phòng liền hỏi.

"Chỉ là một con mèo con đi lạc." Tư Đồ Yếm nhìn Thẩm Diệu Âm, đáp:

"Đệ tử ôm nó đi."

*****

Ý Nhân: "Đưa tiên tử tới nơi mà linh lực hệ hỏa sung túc nhất!" (Đưa Thẩm Diệu Âm đến chỗ của Tiên Quân).

*từ chương này nam chính, Tư Đồ Yếm trong bộ dạng của Yến Quỳ.

------oOo------