Uẩn Dương tiên quân Ôn Chước Tuế là kỳ tài hiếm thấy của tiên giới.
Từ khi hắn bước vào tiên đồ, tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, nhưng hắn không thích môn quy của các đại môn phái, chê rườm rà, nên trước nay vẫn không môn không phái.
Các đại trưởng lão của tiên môn thấy hơn lẻ loi đơn thương độc tấu, vì thế cũng chưa bao giờ coi trọng hắn. Dù sao cũng chỉ là một kẻ không có sư phụ chống đỡ, phải dựa vào chính mình, muốn làm nên chuyện ở tiên giới cũng là một chuyện vô cùng khó khăn. Sự thật đúng là như thế.
Tốc độ tu hành ban đầu của Ôn Chước Tuế vô cũng nhanh, sau một phen kinh diễm, hắn bắt đầu trở nên nguy ngập, khi đó, không ai biết hắn tu luyện ở đâu, cũng không biết động phủ mà hắn sống.
Cứ như vậy qua một thời gian dài, đợi đến khi mọi người một lần nữa nghe được tin tức về Ôn Chước Tuế đã là khi hắn phi thăng thành Uẩn Dương tiên quân.
Trước hắn có một vị Thuần Dương tiên quân, sau hắn không còn ai có dấu hiệu phi thăng.
Vì vậy, thanh danh Ôn Chước Tuế hoàn toàn nổi tiếng.
Các môn phái đều muốn chìa tay ra với hắn, muốn hắn về môn phái mình đảm nhận chức trưởng lão, có điều không ai thuyết phục được hắn, hắn chỉ
ở lại Tàng Tuyết Hàn cảnh, ngày ngày tu luyện. Các môn phái khác lại bắt đầu động tâm tư.
Ôn Chước Tuế đã nổi danh, thực lực của hắn không thể khinh thường. Nếu hắn không cho chúng ta sử dụng, chúng ta vẫn có thể khống chế hắn được, rất tốt.
Mang theo ý nghĩ như vậy, sáu vị trưởng lão của Côn Luân động phủ vọt tới Tàng Tuyết Hàn cảnh, cho kẻ rượu mời không uống uống rượu phạt này
một bài học.
Chỉ là các trưởng lão chưa từng tới hàn cảnh, chưa từng dự đoán trước, hóa ra hàn cảnh là một nơi như này.
Cái nơi quỷ quái tuyết rơi ngập đầu này cũng có người sống được?
Bọn họ tìm kiếm trong hàn cảnh ba ngày ba đêm cái gì cũng không thấy, cuối cùng chỉ có thể mất hứng ra về.
Sau đó Ôn Chước Tuế lại không có động tĩnh gì nữa.
Con người hắn luôn là như vậy, cứ một đoạn thời gian dài không thấy đâu rồi lại nổ ra tin tức. Sau đó lại thấy hắn chậm chạp không có phản ứng gì, kết quả mọi người sắp lãng quên, hắn lại nhảy ra một cái tin tức lớn. Lần này cũng không khác là bao nhiêu.
Tin tức mà họ biết về Uẩn Dương tiên quân mới nhất chính là, hắn bổ yêu cảnh, sau đó hai chân bị phế.
Chuyện này, có người mừng mà cũng có người vui.
Côn Luân động phủ cũng không tỏ thái độ gì, bọn họ chỉ cảm thấy diệt trừ được một mối họa lớn, đây là một chuyện tốt. Chỉ là tiên giới vẫn còn rất nhiều người cảm thán tài năng của Uẩn dương tiên quân, trời xanh đố kỵ người tài.
Ôn Chước Tuế trong lòng đại đa số các đệ tử tu tiên cũng chỉ có ba ấn tượng: ban đầu kinh tài tuyệt thế, phi thăng vang danh tứ hải, bị phế hai chân cô quạnh lẻ loi.
Lúc này, Uẩn Dương tiên quân “cô độc lẻ loi” đang điều trị thân thể.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Phượng Tiêu Tiêu, hắn đã có thể đi lại bình thường. mấy năm gần đây Phượng Tiêu Tiêu luôn nhốt mình trong phòng luyện đan, ai khuyên cũng không nghe, nàng giống như có tâm ma, không luyện ra cửu thiên linh hỏa không chịu dừng.
Trời rốt cuộc cũng không phụ người có lòng, nàng thực sự đã luyện ra Cửu thiên linh hỏa.
Từ đó, Phượng Tiêu Tiêu bắt đầu nghiên cứu các linh đan diệu dược. Mỗi lần luyện chế xong một lò, nàng lại thử lên người. Không có bất kỳ tác dụng phụ nào, nàng mới yên tâm đem cho Ôn Chước Tuế dùng.
Dưới sự dốc lòng chăm sóc của nàng, Ôn Chước Tuế không muốn khỏe lên
kể cũng khó.
***
Ngày hôm đó, Phượng Tiêu Tiêu đang trong phòng luyện đang.
Nhìn dáng vẻ chuyên chú của nàng, Ôn Chước Tuế thầm nghĩ, có phải nàng đã quyên đi chuyện muốn trở thành kiếm tu, ngược lại muốn thành y tu không.
Hắn thực sự muốn hỏi, kỳ thực hắn cũng không để ý việc bản thân có đồ đệ là y tu. Nhưng nếu có thể, hắn hi vọng Tiêu Tiêu vẫn đi trên con đường kiếm tu, hắn có rất nhiều chiêu thức còn chưa truyền thụ được cho nàng.
Ôn Chước Tuế chậm rãi đi tới bên người nàng, lúc này nàng đang ngồi ngủ bên một góc của đan lô. Trên mặt trên tay nàng đều dính bụi đen từ đan dược, giống như một con mèo hoa.
Ôn Chước Tuế trầm ngâm suy tư một hồi, cuối cùng cũng ngồi xuống, dùng tay áo lau đi những vết bẩn trên mặt nàng.
Nuôi một đồ đệ như vậy, mới không để ý, đồ đệ đã trưởng thành. Phượng Tiêu Tiêu hiện tại đã trổ mã thành một đại mỹ nhân, nhưng nàng lại phát triển thành người trầm mặc ít lời. Mới đầu còn quấn quít lấy Ôn Chước Tuế, ngày ngày theo dõi hắn uống đan dược, cẩn thận hầu hạ hắn. Nhưng tới bây giờ, Ôn Chước Tuế nhận ra một cách rõ ràng, trên người Phượng Tiêu Tiêu có gì đó không đúng lắm.
Nàng vẫn như bình thường luyện chế đan dược, cứ theo lẽ thường nấu thuốc cho hắn. Nhưng nàng không còn nhìn hắn một cách thoải mái như bình thường, ngày trước còn có thể chủ động tới làm nũng hắn, đã rất lâu rồi, tình ra cũng phải cả năm.
Đồ đệ không làm nũng nữa, chứng tỏ nàng đã trưởng thành, biết chừng mực. Nhưng Ôn Chước Tuế lại cảm thấy suy nghĩ đúng mực của Phượng Tiêu Tiêu có gì đó quá mức thận trọng. Đôi khi bọn họ ở chung, cho hắn không phải cảm giác thầy trò, mà là hai người bối phận một lớn một nhỏ đạm mạc bầu bạn.
Tiêu Tiêu vẫn đúng hạn cho hắn đan dược, nhưng nàng sẽ không dùng ánh mắt nặng nề để nhìn hắn nước. Trước kia nếu Ôn Chước Tuế nói có việc, trì hoãn chuyện uống thuốc, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý. Bây giờ không giống thế nữa, hắn nói một lúc nữa uống, thì thực sự có thể để một lúc nữa uống. Tiêu Tiêu cũng không trông nom bên người hắn nữa. Nói thế nào nhỉ.
Ôn Chước Tuế hơi nhíu mi.
Không biết từ lúc nào, giữa hắn và Tiêu Tiêu như có một tấm màng trong suốt, không phải tấm chắn mà hắn dựng, mà là Tiêu Tiêu dựng. Tâm tư đồ đệ thật khó đoán.
Ôn Chước Tuế chạm nhẹ đầu nàng, chậm rãi đi ra.
***
Phượng Tiêu Tiêu biết mình sai rồi.
Vài năm gần đây nghiên cứu linh đan diệu dược, nàng cảm thấy tự thẹn với lòng mình. Vết thương của Ôn Chước Tuế đã vượt qua sự tưởng tượng của nàng.
Cũng chỉ có Uẩn Dương tiên quân thực lực tốt, nếu đổi sang một người khác, nói không chừng đã vì nàng mà bị nhốt trong yêu cảnh không ra được.
Bất luận là đời này hơi đời trước, nàng luôn cảm nhận được bản thân cô phụ sự kỳ vọng của Ôn Chước Tuế. Nếu như khi đó trùng sinh, có thể trùng sinh lúc nàng chưa bị cuốn vào yêu cảnh thì tốt biết mấy, như vậy hắn vẫn sẽ là
Uẩn Dương tiên quân cao cao tại thượng, là nhân tài kiệt xuất của tiên môn, vẫn được tất cả hậu bối nhìn lên.
Vài năm này nàng cố gắng tu luyện, không ngừng trích linh họa, mục đích vốn là muốn Uẩn Dương tiên quân có thể nhanh chóng đứng lên. Mà nay mong muốn của nàng đã đạt thành, hai chân Ôn Chước Tuế đã khỏi, hơn nữa công lực tịnh tiến, tu vi so với lúc trước còn tiến bộ hơn rất nhiều. Các đệ tử khác biết được Uẩn Dương tiên quân đã khỏi hẳn đều muốn tới bái sư.
Tất nhiên, tin tức này là do nàng thả ra.
Giờ nàng đang ở trong Tàng Tuyết Hàn cảnh, mỗi ngày đều chìm đắm trong sự hối hận. Bởi vì nàng nghiên cứu càng nhiều phương thuốc, nàng càng hiểu vết thương của Ôn Chước Tuế. Mà nàng càng hiểu, sự áy náy trong lòng càng tăng lên.
Thực sự không dám đến nhìn sư phụ nữa.
Chờ đến khi hắn khỏe lên, ta nên rời đi.
Phượng Tiêu Tiêu đắm chìm trong ý nghĩ rời đi đã ba năm.
Lúc trước khi chưa bắt đầu nghiên cứu luyện đan, nàng cảm thấy có thể vui vẻ ở bên sư phụ, hắn nhất định cũng thích nàng, đến lúc đó hai người có thể vui vẻ ở trong Hàn cảnh.
Chỉ là sau này suy nghĩ của nàng đã thay đổi.
Không phải vì nàng không thích Ôn Chước Tuế, ngược lại, vì nàng thực thích hắn, so với trước đây còn nhiều hơn.
Nhưng bởi vì rất thích, Phượng Tiêu Tiêu mới có thể cảm nhận được chuyện mình làm trước đây có bao nhiêu tùy hứng. Ôn Chước Tuế vì cứu nàng trở thành phế nhân nhiều năm như vậy, nếu là một người khác, nói không chừng đã hận nàng thấu xương. Nhưng sư phụ đã tha thứ cho nàng.
Không chỉ tha thứ, còn đối xử với nàng rất tốt.
Hắn càng như vậy, Phượng Tiêu Tiêu càng tự trách.
Một thời gian dài, Phượng Tiêu Tiêu thực sự có chút không chịu được.
Vì thế, nàng muốn chạy trốn.
Chạy đến một nơi không có ai nhận ra nàng, mai danh ẩn tích.
Nàng đợi rất lâu, rốt cục cũng đợi được đến lúc chân Ôn Chước Tuế được chữa khỏi. Hiện tại mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi tân đệ tử tới bái phỏng.
Dù sao ở trong Hàn cảnh cũng quá buồn chán, nàng không muốn để Ôn Chước Tuế ở nơi nhàm chán này mà không có ai ở cùng hắn.
Mọi chuyện đều thỏa đáng, nàng thu hồi suy nghĩ, lấy lò đan dược ra.
Như trước, trước khi đưa đan dược cho sư phụ, nàng phải thí nghiệm trên chính mình xem liệu đan dược có vấn đề gì không. Vì thế nàng nuốt một viên đan hoàn xuống, thấy thân thể không có gì biến hóa.
Ngay vào lúc nàng nghĩ lần luyện đan này thành công như mọi lần, chuyện
kỳ quái bắt đầu xảy ra.
***
Ôn Chước Tuế cảm thấy gần đây có rất nhiều chuyện kỳ quái.
Thứ nhất là người tới tìm hắn bái sư đột nhiên tăng lên.
Thứ hai là nàng đồ đệ luôn thích tự giam mình lại của hắn không thấy đâu nữa.
Chuyện người đến bái sư nhiều không phải không thể giải thích. Dựa theo cách nói của mọi người, các đại chưởng môn của tiên giới lúc này cũng như thay màu. Những chưởng môn luôn thích ở phía sau hại người đã đã rớt đài, bây giờ cầm quyền cũng chỉ có những người có bản lĩnh thực sự. Mà tiên giới lúc này cũng không còn giống như trước nữa, càng thêm tích cực chủ động tu luyện.
Rất nhiều người muốn phi thăng, nếu như muốn phi thăng, thì nên tới tìm một sư phụ đã phi thăng.
Thuần Dương tiên quân không ở tại tiên giới, tính khí Cẩn Dương tiên quân thì không tốt, nhất định không phải một sư phụ tốt để phi thăng. Bọn họ nghĩ trái nghĩ phải, trước mắt cũng chỉ có Uẩn Dương tiên quân là thích hợp nhất.
Lúc này lại có người nói thân thể Ôn Chước Tuế đã khỏi hẳn. đối với những người muốn tới bái sư thì đây quả là một tin tức tốt, bọn họ lần lượt kéo tới, tuyết trận ở nơi này cũng không đuổi được họ đi.
“Các vị đường xa tới đây, quả thực vất vả. Tạm thời mời các vị ở lại phòng khách, chuyện thu nạp đồ đệ quan trọng, ta phải suy nghĩ cẩn thận.”
Ôn Chước Tuế thu xếp cẩn thận cho họ xong, lập tức đi tìm Phượng Tiêu Tiêu thảo luận.
Cũng không phải hắn không có chủ kiến, mà chuyện này hắn cũng phải xem ý tưởng của Phượng Tiêu Tiêu. Vốn dĩ hắn đang cảm thấy không khí giữa sư đồ bọn họ vô cùng cứng nhắc, bây giờ lại thêm mấy đồ đệ, khiến đến không khí giữa hai người cũng chẳng còn nữa thì phải làm sao? Ôn Chước Tuế buồn rầu nhăn trán.
Hắn thực sự không hiểu được suy nghĩ của Tiêu Tiêu.
Trong Hàn cảnh không có người ngoài, chỉ có sư đồ hai bọn họ. Sau khi Tiêu Tiêu càng lúc càng trở nên thích giam mình lại, nàng liền giấu mọi chuyện trong lòng, chuyện này đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Ôn Chước Tuế tìm trong sân viện một hồi, nhưng hôm nay đúng là kỳ quái.
Hắn không thấy bóng dáng Phượng Tiêu Tiêu.
Không lẽ nàng đi rồi?
Sẽ không đâu.
Ôn Chước Tuế biết tính tình của nàng, nàng không phải một người sẽ không
từ mà biệt, dù có ra ngoài hái thuốc, nàng cũng sẽ nói cho hắn biết nàng
muốn đi vài ngày, khi nào sẽ trở về.
Sẽ không không từ mà biệt.
Hắn tìm tới tìm lui không thấy nàng đâu, ngược lại lại thấy bên lò luyện đan có một con mèo trắng.
Con mèo nọ đang ghé mắt xem một quyển luyện đan, móng vuốt nho nhỏ ấn lên từng trang, nhìn như thực sự biết đọc sách. Thực sự quá kỳ quái.
Chẳng lẽ đến cả mèo Tiêu Tiêu nuôi, cũng một lòng muốn luyện đan sao?
Ôn Chước Tuế nhẹ giọng đi đến bên con mèo nhỏ, sau đó đưa tay ôm lấy mèo. Mèo trắng lúc này mới thấy có gì không đúng, lông trên lưng dựng đứng như muốn nổ tung.
“Sao lại sợ ta như vậy?” Ôn Chước Tuế chậm rãi vuốt lông cho nó. Không biết có phải hắn cảm nhận sai không, nhưng càng sờ nó, lông nó dựng lên càng nhiều.
Chẳng lẽ không thích vuốt?
Thực sự giống tính tình Tiêu Tiêu.
Xa cách như vậy.
“Meo meooo…” Mèo trắng dùng móng vuốt đẩy tay hắn ra, bàn tay nhỏ nhỏ dúi vào tay hắn, cố chấp đẩy ra.
“Không thích ta sao?” Ôn Chước Tuế nhẹ giọng hỏi,.
Hắn nghĩ đây là linh sủng Tiêu Tiêu nuôi, linh sủng đều có linh thức, chắc chắn là nghe hiểu lời hắn nói. Quả nhiên sau khi nghe hắn hỏi, mèo trắng liên buông móng vuốt, tùy ý để Ôn Chước Tuế vuốt ve đầu và lưng nó. Mèo nhỏ rốt cuộc cũng nghe lời.
Xem ra không phải là không thích hắn.
Nhìn bộ dạng nó, sao lại như có khổ không nói nên lời thế này?
Trông mèo trắng như đang chịu nhục, không giống như không ghét hắn, mà là không thể ghét hắn.
Ôn Chước Tuế tìm kiếm thêm một lúc lâu, vẫn không thấy Phượng Tiêu Tiêu.
Hắn tìm hồi lâu, tạm thời bỏ cuộc, mang theo mèo trắng về phòng mình. Con mèo này nói là ngoan thì đúng là ngoan, mà kỳ quái thì đúng là kỳ quái.
Sau khi Ôn Chước Tuế mang mèo về liền thả nó lên giường. Còn nghĩ rằng
mèo nhỏ sẽ cào xé loạn xạ, không ngừng kêu gào, biểu đạt nó không thích
bị người khác mang đi.
Nhưng không có.
Nó yên tĩnh ngồi trên giường, chôn sâu đầu trong chăn, không muốn nhìn Ôn Chước Tuế mới tắm rửa sạch sẽ về.
“Sao ngươi lại…” Ôn Chước Tuế cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một con vật có linh khí như vậy, còn biết cái gì nên nhìn cái gì không. Nhưng nó chỉ là một con mèo thôi mà.
Sao Tiêu Tiêu lại dạy nó nhiều quy củ như vậy?
Ôn Chước Tuế càng lúc càng khó hiểu, hắn đi đến bên sườn, ôm mèo trắng nhỏ vào trong ngực.
Lúc này, hắn mới tắm xong, nước trên ngực còn chưa khô, còn lộ ra l*иg ngực cứng rắn.
Hắn tùy tiện khoác áo ngoài, bởi vì đang nằm trên giường, vạt áo mở rộng, lộ ra vòm ngực rắn chắc.
Mèo trắng nhỏ ngồi ngay ngắn trên ngực hắn, nửa điểm cũng không dám động.
Tư thế của nó cực kỳ đoan chính, trông giống như không dám vượt lôi trì vậy.
Nhưng ở đây đâu có lôi trì.
“Sao lại khẩn trương như vậy?” Ôn Chước Tuế nhéo tai mèo trắng: “Có phải Tiêu Tiêu rất nghiêm khắc với ngươi không?” “Meooo…” Mèo trắng vô lực giải thích.
“Cũng không biết Tiêu Tiêu bị làm sao, gần đây ta cứ cảm thấy nàng không để ý đến ta.” Ôn Chước Tuế giơ mèo nhỏ lên, càu nhàu với nó: “Hỏi nàng cũng không nói, ngươi nói xem, có phải nàng thấy đi theo ta thực nhàm chán, cho nên muốn rời đi?”
“Meo…” Mèo trắng nhỏ muốn giải thích, nhưng lời đến bên miệng đều là meo meo meo. Chờ đến khi nó ý thức được nhược điểm này, nó cũng không meo meo nữa.
Vốn tưởng sau khi Ôn Chước Tuế ngủ sẽ thả nó xuống giường, không nghĩ
đến hắn còn thuận tiện cho mèo nhỏ vào chăn, còn sợ nó cảm lạnh, đắp
chăn thật chặt.
Mèo nhỏ: …
Không biết qua bao lâu, đợi đến khi người bên cạnh đã say ngủ, mèo trắng nhỏ đột nhiên có biến hóa.
Phượng Tiêu Tiêu nháy mắt biến đổi trở lại.
Nàng nhẹ nhõm thở phào một hơi, còn sợ cả đời phải làm con mèo trắng.
Không biết đan dược của nàng đã xảy ra vấn đề ở đâu, sao nàng ăn vào lại biến thành như vật?! Lòng Phượng Tiêu Tiêu đầy bất đắc dĩ, nhưng cũng tự cảm thấy may mắn.
May là chưa đưa thuốc cho sư phụ, nếu không hậu quả sẽ rất thảm. Nàng cẩn thận nhìn người bên mình, nàng cẩn thận kéo tóc mình lại, nhẹ nhàng chuẩn bị xuống giường.
Nàng không dám nghĩ tới khi Ôn Chước Tuế tỉnh dậy, thấy nàng nửa đêm
nửa hôm như thế này, hắn sẽ nghĩ gì.
Còn có thể nghĩ gì?
Tất nhiên là nghĩ nàng muốn trèo lên giường hắn.
Lòng Phượng Tiêu Tiêu đầy sợ hãi, nàng nhẹ nhàng lướt qua người hắn, nhưng không ngờ tới, lúc này hắn lại đột nhiên trở mình! Phượng Tiêu Tiêu bị hắn kéo, không kịp chuẩn bị mà ngã xuống! Nàng ngã lên ngực Ôn Chước Tuế.
Khi còn là mèo nhỏ, nàng còn không dám nghĩ nhiều. Giờ thì hay rồi, triệt để khỏi giải thích.
Ầm ĩ thế này, Ôn Chước Tuế còn không tỉnh thì nhất định có quỷ. Phượng Tiêu Tiêu cẩn thận phát ra âm thanh, thần tình suy sụp nhìn hắn: “Sư … Sư phụ, thực ra ta không…”
Nàng nói được một nửa liền dừng lại, nguyên nhân không bởi gì khác, mà là Ôn Chước Tuế, hắn lại không có tỉnh!
Không phải chứ, không phải chứ, không phải người luôn ngủ không say giấc sao?