Thẩm Diệu Âm không cãi nhau với hắn nữa.
“Sao trước đây ta không phát hiện ra miệng lưỡi của chàng lại ngọt đến như vậy?” Nàng ngồi thẳng thẳng người, không động đậy nói.
“Ôi? Ý chí của Tiên tử thật là sắt đá đấy.” Giọng điệu của Tư Đồ Yếm vô cùng ấm ức. Nhưng hắn nhìn thấy vành tai của Thẩm Diệu Âm đỏ lên, trong đầu nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc nàng, càng muốn nói thêm nhiều lời hơn để trêu chọc nàng.
Vào lúc hai người bắt đầu cãi nhau, Linh Hồ trước mặt bọn họ bắt đầu gợn sóng. Mặt hồ gợn sóng vốn không có gì kỳ lạ, chỉ là gió thổi tới có chút bất thường. Không phải là gió nhẹ ở Linh Hồ cũng không phải là yêu phong nhưng cơn gió này mang theo vài phần ma khí. Tư Đồ Yếm híp mắt.
Lúc này hắn bất động nhìn về phía mặt hồ, khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên vẻ chẳng lành.
Thẩm Diệu Âm cũng đã nhận ra sự bất thường ở nơi này.
Theo lý mà nói ở Yêu Giới không nên tồn tại mùi của ma tu. Tuy Yêu Ma là địch thủ của Tiên Giới, nhưng yêu tu và ma tu không giống nhau. Đa số yêu tu đều là yêu thú tu luyện thành, mà đa số ma tu là do những tu sĩ tu luyện yêu ma. Trong mắt ma tu, yêu tu thấp hơn bọn họ một bậc, ma tu kiêu căng tự phụ, không chịu ngồi ngang hàng với Yêu Giới.
Nơi này khá thú vị.
Chẳng lẽ có ma tu đang ẩn núp dưới Linh Hồ?
Gan của ma tu này khá lớn a.
Tư Đồ Yếm lặng lặng nhìn chằm chằm vào mặt hồ Linh Hồ rất lâu, sau đó, sóng trên mặt hồ càng lúc càng lớn hơn. Nước hồ lạnh lẽo cứ đập vào bờ, Thẩm Diệu Âm vội vàng kéo Tư Đồ Yếm lùi về sau, nhưng hắn không hề cử động.
Mắt của hắn giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt hồ.
“Tư Đồ Yếm, chàng tỉnh lại đi.” Thẩm Diệu Âm nắm chặt lòng bàn tay của hắn. Nhưng hắn không nắm chặt tay nàng giống như mọi khi, đôi mắt hắn đã dán chặt vào bóng người đang dần hiện lên ở giữa hồ.
Thẩm Diệu Âm vội vàng quay đầu nhìn về phía trung tâm hồ nước, nhưng nàng không nhìn thấy bất cứ thứ gì!
Linh Hồ này thật sự rất kỳ lạ, không có gió nhưng lại có sóng cao đến thế. Nàng kiễng chân lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tư Đồ Yếm. Đúng như dự đoán! Nàng nhìn thấy trong mắt hắn có một thân ảnh ở giữa hồ nước, trong tay người đó cầm một Ma Kiếm dài, thân hình cao lớn, trên người khoác một cái áo choàng màu đen rất dày.
Hình dáng của người đó....
Thẩm Diệu Âm muốn nhìn kỹ hình dáng của người đó nhưng không có cách nào nhìn rõ được.
Sau đó nàng xoay người lại nhìn về phía hồ nước nhưng lại không nhìn thấy
người mặc áo choàng đen nữa.
Người đó rốt cuộc là ai!
Tư Đồ Yếm có thể nhìn thấy nhưng nàng lại không thể nhìn thấy!
“Chàng muốn làm gì!” Thẩm Diệu Âm vội vàng kéo bàn tay của Tư Đồ Yếm. Nhưng hắn đang bước từng bước về phía hồ nước, bước chân vô hồn không có lực, giống như là bị thứ gì đó mê hoặc.
Thẩm Diệu Âm không ngăn được hắn, nàng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Cẩn Dương Tiên Quân.
Hắn lạnh lùng hỏa thiêu Ma Cung, Hắn kiêu ngạo tiêu diệt yêu thú, hắn
vĩnh viễn đều có lòng kiên nhẫn đối với nàng, trong mắt hắn luôn luôn có
sự thân thiện.
Thật kỳ lạ.
Rốt cuộc thì ai có thể khiến hắn mê man và phẫn nộ như vậy?
Thẩm Diệu Âm không biết người trong mắt hắn là ai, nhưng nàng biết, nếu như cứ tiếp tục bỏ mặc Tư Đồ Yếm đi về phía trước, chắc chắn hắn sẽ đi xuống Linh Hồ quỷ dị này. Trong hồ có yêu khí, ma khí và linh khí trộn lẫn vào nhau, tuyệt đối không phải là nơi tốt đẹp gì. “Tư Đồ Yếm, chàng đừng đi về phía trước nữa.”
---- vẫn không hiệu quả.
“Chàng có nghe ta nói gì không?”
------ hắn vẫn không nghe thấy.
“Chàng....”
Thẩm Diệu Âm đi đến trước mặt hắn hạ quyết tâm phải ngăn cản bước đi của hắn, sau đó chủ động hôn lên môi hắn. Nàng cắn mạnh vào vành môi hắn, nụ hôn này không giống nụ hôn của tình nhân mà giống như hai kẻ thù đang cắn nhau thì đúng hơn.
Một mùi máu tươi nồng nặc lan ra giữa môi và răng của hai người họ. Một mình nàng chiến đấu rất lâu, cuối cùng cũng đợi được Tư Đồ Yếm đáp lại. Nhưng nụ hôn của hắn còn cuồng nhiệt hơn nàng rất nhiều, có lẽ là mùi máu tươi đã khơi gợi một số tính cách xấu xa trong lòng hắn. Lúc này, nụ hôn của hắn không còn dịu dàng như trước nữa.
Vốn là nàng chiếm thế thượng phong, sau khi Tư Đồ Yếm tỉnh táo lại, lại nhanh chóng cướp lấy quyền chủ động của Thẩm Diệu Âm, nụ hôn càng thêm mãnh liệt khiến Thẩm Diệu Âm muốn chạy trốn, nàng nghiêng đầu,
nhưng nụ hôn của Tư Đồ Yếm vẫn còn tiếp tục rơi xuống má nàng, hắn không muốn dễ dàng buông tha cho nàng như thế.
Lúc đầu Thẩm Diệu Âm còn muốn chống cự lại, nhưng rất nhanh nàng đã bỏ cuộc.
Trên mặt của nàng hiện lên một dòng chữ “Chàng muốn hôn thì hôn đi, tỉnh lại là tốt rồi.”
Tư Đồ Yếm nhìn bộ dạng hờ hững của nàng, hắn không nhịn được khẽ cười cười nói: “Âm Âm nhanh như thế đã từ bỏ ý định chống cự rồi sao, không muốn giãy dụa thêm một chút nữa sao?”
“Không.” Thẩm Diệu Âm lau mặt: “Ta càng giãy giụa, chàng càng vui vẻ, đúng không?”
“Ha ha ha ha.” Tư Đồ Yếm cười vô cùng sảng khoái, hắn cũng không phải là người không có chừng mực như vậy. Cho dù trong lòng hắn suy nghĩ như thế nào, cũng sẽ không làm ra chuyện gì đó ở nơi quỷ dị này.
Hai tay hắn ôm chặt eo của Thẩm Diệu Âm, khom lưng xuống tựa cằm vào vai nàng, ánh mắt nặng nề nhìn về phía trung tâm hồ nước.
Lúc này ảo ảnh kia đã biến mất, mặt hồ cũng đã khôi phục vẻ yên ả như ban đầu. Người đàn ông trong mắt hắn đã biến mất không thấy nữa. “Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì? Giống như trúng tà vậy?”
“Cũng gần giống như vậy.” Tư Đồ Yếm bình tĩnh nhìn về phía mặt hồ, vừa rồi phản ứng của hắn cũng không phải là trúng tà: “Có một mảnh hồn phách của Tư Đồ Di đang ở trong Linh Hồ này.”
“Nhưng ta không nhìn thấy ông ta.” Thẩm Diệu Âm uể oải tựa đầu vào vai Tư Đồ Yếm, có chút thất vọng.
Nàng muốn nhìn thấy Tư Đồ Di rốt cuộc có hình dáng như thế nào, là người như thế nào. Lại có thể mê hoặc được Tư Đồ Yếm thân là Tiên Quân.
“Đương nhiên nàng không nhìn thấy rồi.” Tư Đồ Yếm nói: “Trong cơ thể của nàng không chảy dòng máu của Tư Đồ Gia, không có huyết mạch của Tư Đồ Gia, không nhìn thấy được ông ta cũng là việc bình thường. Hay là… Âm Âm muốn dùng một phương pháp khác để có thể nhìn thấy ông ta?”
Thẩm Diệu Âm rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Nàng tặc lưỡi, nàng cảm thấy gần đây Tư Đồ Yếm thay đổi rồi.
Từ sau lần đầu tiên hắn hôn nàng, tính cách kỳ quái của hắn bắt đầu lộ ra. Mặc dù vẫn là người đó, nhưng trong những cử chỉ, vô ý để lộ ra một loại khí chất khác hẳn với ngày xưa. Thông qua sự quan sát của Thẩm Diệu Âm, nàng đại khái có thể kết luận loại tính cách thích trêu ghẹo người ta này chỉ nổi lên khi ở cùng với nàng.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã tăng thêm một bậc. Nụ hôn điên cuồng vừa rồi, tính cách kỳ quái trên người hắn giống như đã được khai phá ở mức độ cao hơn. Lúc này hành vi và lời nói của hắn đã không còn trong sáng nữa rồi.
Hắn thay đổi rồi.
“Hừ, Cẩn Dương Tiên Quân trước đây sẽ đỏ mặt khi nắm tay ta.” Thẩm Diệu Âm nhớ lại nói.
“Hả?” Tư Đồ Yếm nhẹ giọng nói nhỏ vào tai nàng một cách chân thành:
“Bây giờ cũng thế.”
Giọng nói của hắn trầm xuống, những tiếng thì thầm vừa rồi khiến đại não của Thẩm Diệu Âm phát ra một tiếng chuông cảnh giác. Trước kia hắn sẽ không trêu ghẹo người khác như vậy.
Đây là âm mưu gì chứ? Chẳng lẽ thiên phú của hắn cũng bao gồm những mặt kỳ quái này?
Thẩm Diệu Âm kéo tay Tư Đồ Yếm cùng nhau rời khỏi Linh Hồ này. Sau
đó hắn lạnh lùng quay đầu nhìn về trung tâm mặt hồ lần cuối trước khi rời
đi.
***
Trên đường đi Ngụy Sơ gặp một vài con tiểu yêu, nhưng diệt trừ đám tiểu yêu cũng không có tác dụng gì. Dọc đường đi hắn truy hỏi mới biết được sào huyệt của mấy con tiểu yêu này, đúng lúc Tư Đồ Yếm quay lại, ba người bọn họ cùng nhau xuất phát đi đến sào huyệt của tiểu yêu. Trên đường đi Tư Đồ Yếm không có nói thêm gì.
Hắn cũng vừa biết được một mảnh hồn phách của Tư Đồ Di được giấu ở nơi này, hèn chi những người khác đều không tìm thấy.
Cuộc đại chiến năm đó giữa Thuần Dương Tiên Quân và Tư Đồ Di, Tư Đồ Di đã phát điên. Không đúng, nên nói là ông ta vốn đã rất điên cuồng, nếu không cũng sẽ không làm ra loại chuyện gϊếŧ vợ.
Những chuyện trong quá khứ liên tục bị người khác nhắc lại khiến trái tim hắn dậy sóng, Tư Đồ Yếm cụp mắt xuống, có chút khó chịu.
Sau khi gϊếŧ Liên Y Tiên Tử, Tư Đồ Di lại nảy sinh cảm giác hối hận. Ban đầu ông ta chỉ là một người bình thường, có thể được Tiên Tử xem trọng, ông ta vô cùng vui vẻ. Nhưng Liên Y Tiên Tử dù sao cũng là tiên tử, sau khi hai người họ ở bên nhau, liền xuất hiện sự chênh lệch giữa người phàm và thần tiên.
Liên Y Tiên Tử sẽ không già đi, nhưng dung mạo của ông ta sẽ già đi theo năm tháng.
Liên Y Tiên Tử linh pháp tinh diệu, nhưng ông ta cái gì cũng không có. Lỡ như Liên Y thay lòng thì sao?
Lỡ như nàng không cần mình nữa thì sao?
Lỡ như có một ngày nàng không từ mà biệt?
Nhiều câu hỏi “Lỡ như” xuất hiện trong đầu của Tư Đồ Di, ông ta bắt đầu tìm cách tu tiên. Ông ta được cao nhân chỉ điểm, nói gϊếŧ vợ là cách nhanh nhất để gia nhập Môn Đạo. Lúc đó du͙© vọиɠ chiếm giữ Liên Y trở nên vô cùng mãnh liệt, ông ta nghĩ chỉ cần gϊếŧ chết nàng thì nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình, không bao giờ rời xa.
Cho nên Tư Đồ Di mới làm ra chuyện như thế.
Sau đó cảm giác hối hận đã ập đến.
Sau này ông ta trở thành Ma Tôn sơ đại, mỹ nhân trong Ma Cung nhiều vô số kể. Nhưng có một điểm chung giữa những mỹ nhân này, đó chính là ngũ quan của hoặc là hành vi cử chỉ của bọn họ, đều có hình bóng của Liên Y Tiên Tử.
Tư Đồ Yếm bị đưa đến ma cung khi hắn vẫn còn nhỏ.
Cho dù là như vậy, Tư Đồ Di cũng không quan tâm chăm sóc hắn nhiều hơn.
Tư Đồ Yếm là con trai ruột của Liên Y và ông ta, theo lý mà nói, Tư Đồ Di nên đối xử tốt với con trai của mình. Nhưng khi đó ông ấy đã làm Ma Tôn, trình độ tu luyện của ông ta càng mạnh thì những suy nghĩ khủng khϊếp trong lòng ông ta càng lớn, ông ta đối với Liên Y vừa yêu vừa hận và ông ta đối xử với Tư Đồ Yếm cũng như thế.
Ông ta nhốt Tư Đồ Yếm vào địa lao, muốn khiến hắn nhập ma, nếu không sẽ gϊếŧ hắn.
Ông ta nhốt Tư Đồ Yếm cùng với đống thi thể của ma tu, muốn hắn trở thành người giống như ông ta, là người đắm chìm trong ma khí và dương dương tự đắc.
Nhưng điều khiến ông ta không vui chính là bất kể ông ta có kích động Tư Đồ Yếm thế nào thì ánh mắt của Tư Đồ Yếm đều rất thuần khiết trong sáng giống Liên Y như đúc.
Điều này khiến Tư Đồ Di vô cùng không hài lòng.
……
“Đang nghĩ cái gì đấy? Sao lại không nói chuyện?” Thẩm Diệu Âm nghiêng đầu nhìn người ở bên cạnh.
“Không nghĩ gì hết.” Hắn cười cười.
Tư Đồ Yếm thu hồi suy nghĩ trong lòng, ánh mắt vẫn nặng nề như trước.
Thật ra ngay cả Tư Đồ Di cũng đều không biết, những điều ông ta làm với
Tư Đồ Yếm đều rất có hiệu quả.
Bề ngoài Cẩn Dương Tiên Quân là một người bình thường nhưng nội tâm của hắn cũng giống như vị Ma Tôn sơ đại kia.
Một khi du͙© vọиɠ gϊếŧ người của hắn bị kí©h thí©ɧ thì hành vi của hắn và Ma tôn sơ đại cũng không có gì khác biệt. Trận chiến tiên ma trước đây đã khiến hắn nhận thức được, hóa ra trên người hắn vẫn ẩn giấu du͙© vọиɠ gϊếŧ người chỉ là bản thân hắn đã đè nén xuống.
Mùi máu tanh nồng nặc do chém gϊếŧ yêu thú và máu trên môi của Thẩm Diệu Âm đều có thể kích động tâm thần của hắn.
Lần đầu, Tư Đồ Yếm có phiền muộn mà bắt đầu nghĩ: Nếu như ta thật sự nhập ma thì sẽ như thế nào?
“Đang nghĩ đến chuyện không vui hả?” Thẩm Diệu Âm ngắt nang suy nghĩ của hắn, nàng híp mắt sáp lại gần hắn: “Đang lo lắng sẽ bị vị ma tôn đó mê hoặc một lần nữa sao?”
Nàng không nhanh không chậm ôm lấy thắt lưng của Tư Đồ Yếm, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, cùng lắm thì lần sau ta sẽ tiếp tục hôn chàng.”
------oOo------