Cửa vào yêu giới cứ mười năm mới mở một lần.
Chỉ là mấy lần trước mặc dù cánh cửa vào yêu giới này mở ra, nhưng yêu giới cũng không gây ra bao nhiêu sóng gió. Nhưng lần này là ngoại lệ.
Lần này đúng lúc các yêu thú ở Côn Luân động phủ tràn lên trở lại. Hàng ngàn hàng vạn quái vật tập hợp quay trở lại yêu giới cũng bởi vậy mà lối vào này được một hồi náo nhiệt.
Nếu như Tư Đồ Yếm đến sớm hơn một chút, không chừng hắn sẽ không buông tha cho những yêu thú kia.
"Ôi chao, tiên tử, sao trên cổ ngươi lại có dấu đỏ? Là muỗi đốt phải không?" Ngụy Sơ giả vờ nói: "Nhưng đây lại là mùa đông, làm gì có muỗi chứ?"
Giọng của hắn vừa dứt, Thẩm Diệu Âm ngay lập tức che cổ của mình. Nàng vừa nói tại sao cổ lại đau như vậy, hắn quả nhiên cắn ra dấu vết! Thẩm Diệu Âm kéo chiếc khăn quấn quanh cổ, sau đó cưỡi kiếm bay qua hai người bên cạnh.
Tư Đồ Yếm theo sát phía sau, hắn đi theo tiết tấu của Thẩm Diệu Âm, ánh mắt chậm rãi rơi xuống vết đỏ giữa chiếc cổ trắng nõn của nàng.
Đó là lúc chuẩn bị rời khỏi Côn Luân động phủ, hắn không kìm lòng được mà hôn nàng một cái.
Khả năng lực đạo có chút mạnh...
Nhưng, hắn thích.
“Âm Âm, đợi chuyện của yêu giới kết thúc, nàng trở về đảo Ly Giang cùng ta được không?” Hắn cưỡi kiếm bay song song với nàng.
Đảo Ly Giang không bằng Côn Luân động phủ, đó là lãnh địa của riêng hắn.
Trong đảo một tu sĩ cũng không có, xung quanh trải rộng kết giới.
Đó là một hòn đảo mà hắn nhìn thấy khi đi qua vùng biển bồng Lai sau khi xuống núi tu luyện.
Nhưng hòn đảo này rất kỳ lạ, người bình thường đều không thể nhìn thấy nó, hoặc là nói những tu sĩ tu vi không đủ thâm hậu căn bản không thể nhìn thấy hình dáng của hòn đảo này, hơn nữa hòn đảo này quanh năm sương mù bao phủ, sương mù luôn giấu kín hòn đảo nhỏ này trên biên giới giữa trời và mặt nước.
Những người cưỡi kiếm bay vội vã trên đường căn bản không kịp nhận ra hòn đảo này.
Mà Tư Đồ Yếm sau khi kiểm tra, mới phát hiện ra trên đảo Ly Giang khắp nơi đều là suối nước nóng.
Bởi vì sương mù bao phủ quanh năm, cho nên trong đảo bốn mùa đều là mùa xuân, hoa lá xum xuê, chỉ là hắn ở một mình có chút buồn chán, cho nên cũng không thường xuyên ra đảo. Nhưng nếu sau này có Âm Âm... Vậy, vậy thì ngâm suối nước nóng sẽ không còn chán nữa.
“Trên đảo có gì?” Thẩm Diệu Âm nhìn hắn hỏi.
Nàng chưa từng tận mắt nhìn thấy hòn đảo này, chỉ một hai lần nghe nói cũng đều là Tư Đồ Yếm kể cho nàng nghe.
“Có núi có nước, có linh khí và linh tuyền. Nhưng quan trọng nhất là… có ta.” Giọng điệu của hắn có chút ý tứ đùa giỡn, sau đó hắn cong khóe môi, thu lại Nghi Quang kiếm cùng nàng cưỡi một thanh kiếm.
Cũng không phải không chịu được, tại sao phải chia làm hai kiếm?
Thân hình Thẩm Diệu Âm lắc lư, sau đó nàng bị người phía sau ôm chặt
vào lòng, sửng sốt một chút, sau đó lập tức vươn tay che cổ lại: "Không cho
phép lại cắn ở đây."
Đặc biệt là Ngụy Sơ.
Ánh mắt kia của hắn... Ách.
Thẩm Diệu Âm bị hắn bắt gặp, cảm giác đó thật giống như khi học sinh yêu đương thì bị phụ huynh bắt tại trận vậy.
Gọi nhị thúc nhiều năm như vậy, nàng luôn cảm thấy Ngụy Sơ giống như thúc ruột của mình vậy.
“Hả?” Tư Đồ Yếm bất mãn nghiến răng, hắn quả thực muốn làm như vậy lần nữa.
“Âm Âm không thích?” Có lẽ không phải, hắn nhớ lúc đầu hắn cắn xuống, nàng rất chủ động cọ xát vào má hắn, kí©h thí©ɧ hắn trong tiềm thức hôn sâu hơn, sau đó mới làm nàng đau.
"Không phải." Nàng quay đầu nói: "Chỉ là lần sau chàng có thể cắn nhẹ hơn một chút được không? Đổi vị trí người khác không nhìn thấy không được sao?"
Lời này vừa nói ra, cả hai người đều sững sờ, ngay sau đó bọn họ dường như cùng nghĩ về điều gì đó...
"Không phải, ta..." Thẩm Diệu Âm mấy lần muốn giải thích, nhưng càng nói càng sai.
“Được.” Tư Đồ Yếm ở bên tai nàng nhẹ nhàng cười đồng ý, giọng nói quanh quẩn, mập mờ vô cùng: “Nhớ rồi, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng một chút.” ...
Lúc này, Ngụy Sơ đang cưỡi kiếm cách phía sau hai người không xa, không thèm để ý đến cẩu lương trước mặt.
Hắn khıêυ khí©h nhìn hai người trước mặt, trong lòng lạnh nhạt: Ha, không phải chỉ là một cô vợ thôi sao, không phải chỉ là một đạo lữ thôi sao? Trông chẳng giống ai.
Nhưng sau đó, hắn lạnh lùng cúi đầu xuống, đôi lông mày ưa nhìn của cũng chăm chú thật sâu.
Ngụy Sơ: Chờ đã, hình như ta không có.
***
Yêu giới là nơi mà những con đại yêu Các Lộ cắm rễ tụ họp.
Giống Tư Đồ Yếm và Ngụy Sơ quanh minh chính đại cưới kiếm đi trong yêu giưới như vậy, chắc chắn sẽ kinh động đến Yêu Hoàng Các Lộ.
Nhưng có thể trận chiến năm đó khiến danh tiếng Tư Đồ Yếm truyền xa ngàn dặm, nên hắn mặc dù ở nơi này bay qua bay lại mấy vòng, cũng không có yêu thú nào dám ra đơn đấu với hắn.
Như này sao có thể dụ yêu thú ra khỏi hang động?
“Ngụy Sơ, xem ra ngươi cũng không phải là rất khiến người nhớ nhung.” Tư Đồ Yếm nhàm chán bay qua bay lại mấy vòng trên không của yêu giới: “Tại sao bọn họ không đi ra tìm ngươi?
“Đó có lẽ là nhờ phúc của tiên quân, nên bọn chúng không dám tới tìm ta.” Ngụy Sơ nhàn nhạt đáp.
"Vậy được, ta với ngươi trước tiên phân ra hai đường. Nếu gặp phải chuyện gì cần ta ra tay, cầm lấy tấm bùa này báo cho ta một tiếng." Nói xong, hắn liền ném cho Nguy Sơ một tấm bùa mây văn, rồi dẫn theo Thẩm Diệu Âm rời khỏi đường này.
Nhưng sau khi Tư Đồ Yếm lại cưỡi kiếm hơn nửa canh giờ, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Những yêu hoàng làm chuyện xấu xa kia hôm nay giống như rùa rụt đầu, như thế nào cũng không đi ra.
“Mệt không?” Tư Đồ Yếm theo thói quen tựa lên vai nàng, dùng khí âm
trêu chọc nàng.
Nhột.
Thẩm Diệu Âm che tai lại.
Không biết có phải là ảo giác của nàng không, gần đây nàng luôn có cảm giác… người có căn cốt kia không phải là mình, mà là Tư Đồ Yếm!
Từ sau khi hắn hôn lên khóe môi và cổ của nàng, dường như hắn đã giải phong ấn gì đó vô cùng khủng khϊếp. Nụ cười của hắn vẫn thuần túy như trước, ánh mắt hắn vẫn trong veo như vậy, khi nói chuyện với nàng, hắn vẫn
như thường ngày kiên nhẫn và tỉ mỉ. Thoạt nhìn không có gì thay đổi, nhưng Thẩm Diệu Âm có thể chắc chắn rằng những cử chỉ của hắn… chính là đã xảy ra thay đổi.
Nàng không mệt nhưng nàng biết Tư Đồ Yếm không thích yêu khí và ma khí.
“Bên kia có một hồ nước, chúng ta đến đó nghỉ ngơi?” Thẩm Diệu Âm chỉ
vào một linh hồ.
Đúng, chính là linh hồ.
Trong yêu giới vậy mà lại có một linh hồ.
Nhưng cũng không có gì kì lạ, Linh hồ vốn phân bố rải rác trong Tam giới, nếu như một yêu giới lớn như vậy, mà một linh hồ cũng không có, vậy mới là chuyện lạ.
Chỉ là trăm ngàn năm qua, linh khí trong linh hồ này có chút bị vấy bẩn bởi ma khí tràn ngập yêu giới, nhưng linh khí ít ỏi cũng không thể thắng được yêu khí mà hắn ghét ở khắp nơi chỗ này, nàng kéo tay Tư Đồ Yếm đến ngồi xuống bên gốc cây to cạnh hồ.
Bóng cây che lấp một khoảng lớn ánh mặt trời, mang theo một làn gió mát
từ từ thổi qua từ bờ hồ đối diện.
Tư Đồ Yếm hít một hơi thật sâu.
Cảm giác bức bách tồn tại trong lòng hắn khi vừa mới bước vào yêu giới vào lúc này cuối cùng cũng giảm đi.
Hắn dựa lưng vào gốc cây to, từ từ nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh từ bốn phương tám hướng.
Hắn ngồi xuống không có nghĩa là hắn liền nghỉ ngơi.
Mau đi tìm yêu hoàng, mau chóng giải quyết nợ cũ giữa Ngụy Sơ và yêu giới, hắn mới có thể mau chóng dẫn Âm Âm về nhà, sau đó... có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày.
Có lẽ là bởi vì trong lòng hắn có kỳ vọng này, nên những du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc xấu xa dục dịch trong lòng đã rất lâu không còn khống chế được ý
thức của hắn.
Tiếng gió, tiếng thì thầm của những con tiểu yêu thú, còn có tiếng vuốt ve y phục.
Chờ đã, tiếng vuốt ve y phục?
Hắn nhíu mày, mở to hai mắt, không biết ẩn chứa cảm xúc gì trong đôi mắt đẹp, vui vẻ, kinh ngạc, ngây người, dung túng, nhưng dù có nhiều cảm xúc hay không, hắn đều không lên tiếng ngăn cản đôi tay nhỏ bé đang vuốt lung tung trên ngực hắn.
“Có phải nàng rất khó chịu không?” Ánh mắt của hắn nhìn theo bàn tay của nàng, thấp giọng cười hỏi.
“Chàng có thấy khó chịu không?” Nàng nghiêm túc nói: “Ta giúp chàng
thuận khí, phòng trường hợp chàng bị khí tức của yêu giới đè ép chịu không
nổi”.
"..."
Khí tức của yêu giới nào có mạnh bằng khí tức của hắn.
Tư Đồ Yếm tùy ý ôm lấy eo nàng, ấn người vào trong lòng hắn nghỉ ngơi. Nhưng chỉ một lúc sau, Thẩm Diệu Âm đột nhiên nói: "Ta muốn biết bí mật của chàng."
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế nằm trong ngực Tư Đồ Yếm, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc, không hề choáng váng trước bầu không khí quỷ mị giữa hai người.
“Được rồi.” Tư Đồ Yếm lưu loát đáp.
Nhưng nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Thẩm Diệu Âm, Tư Đồ Yếm không tốt bụng như vậy, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng xấu xa. Hắn quyết định làm chuyện xấu.
"Nhưng trên đời này nào có dễ dàng lấy được tin tức như vậy? Nàng định dùng cái gì để trao đổi lấy bí mật của ta?"
"Dùng, dùng ta..." Lời của nàng mới nói được một nửa, đối phương đã ha ha cưới lớn.
Cánh tay của hắn ôm thật chặt, ngữ khí vui vẻ không thôi: "Nàng thật là thông minh."
Nhưng Thẩm Diệu Âm không để ý đến lời của hắn, Nàng kiên trì nói hết:
"Dùng, dùng bí mật của ta."
Tư Đồ Yếm: ...
Tư Đồ Yếm: ???
“Ta nói trước một cái.” Để thể hiện thành ý, Thẩm Diệu Âm nói trước: “Ta là tính dục căn cốt.”
Bí mật của nàng lời ít mà ý nhiều, thế nhưng lại khiến Tư Đồ Yếm thực sự bất ngờ.
Hắn cũng không biết Thẩm Diệu Âm vẫn có căn cốt này. Nói như thế nào đây, tính dục căn cốt vô cùng có lợi cho song tu, nhưng có tình. Một tu sĩ dục căn cốt cả đời chỉ có một cơ hội để chọn đạo lữ.
Nếu quan hệ với đạo lữ khác không hòa hợp, thì cùng lắm rời đi là được.
Nhưng là tính dục căn cốt thì không được.
Một khi nàng cùng người khác song tu, thì sẽ không có chỗ cho việc rút lui. Tư Đồ Yếm ngay lập tức nghĩ đến chữ “được” mà Thẩm Diệu Âm đã nói với hắn ở dưới địa cung.
Mặc dù nàng biết nhược điểm của tính dục căn cốt vẫn bằng lòng ở bên hắn ư?
Nghĩ đến điều này, tâm trạng Tư Đồ Yếm vô cùng vui vẻ.
Hắn ghé sát tai Thẩm Diệu Âm nói: "Vậy nàng muốn biết chuyện gì của ta? Hãy nói cho ta biết."
Lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, nhưng lại liền mạch quay đầu nhìn hắn: "Khi còn nhỏ chàng sống ở nơi như thế nào? Trăm năm nay chàng đã gặp những loại người như thế nào? Tại sao chàng chắc chắn mình sẽ không trở thành ma thần? Thức hải của chàng ở nơi như thế nào? ..."
Nàng nói một loạt những câu hỏi, Tư Đồ Yếm cũng nhẫn nại lắng nghe một loạt câu hỏi của nàng.
Cuối cùng, sau cùng, Thẩm Diệu Âm do dự hỏi vấn đề cuối cùng: "Trong suốt trăm năm này, chàng có từng gặp được người mình thích không?" "..." Tư Đồ Yếm trầm mặc một lúc lâu. Thẩm Diệu Âm cũng ngây người cúi đầu.
Có phải nàng đã quá trớn rồi không?
Chỉ một lát sau, giọng nói quen thuộc kia đã kéo tâm trí nàng trở lại: "Âm Âm tò mò về ta như vậy sao? Sao không nói sớm, hả?"
Ngón tay của hắn xoa lên mặt của Thẩm Diệu Âm, ngón tay mang theo vết chai hơi mân mê cằm của nàng: “Ta rất vui.” Rất vui vì nàng muốn tìm hiểu ta như vậy.
Hắn cũng không vòng vo với Thẩm Diệu Âm, mà trực tiếp trả lời từng câu hỏi của nàng, không xót một câu.
"Khi còn nhỏ, ta sống ở Ma cung. Thế hệ đầu tiên ma tôn Tư Đồ Di là cha ta. Bởi vì ta mỗi ngày bị ông ấy nhốt trong nhà lao chứa đầy ma khí, nên ta ghét khí tức của yêu ma. Sau này, ông ấy và Thuần Dương tiên quân quyết đấu, ta đã nhân lúc hỗn loạn chạy trốn khỏi Ma cung, sau đó thì gặp được Thanh Phong đạo nhân."
"Trăm năm qua ta đã gặp qua rất nhiều loại người, nhưng bây giờ đều quên gần hết rồi. Để thu thập linh phách, ta không ngừng dùng các loại thân phận khác nhau xuất hiện mọi ngõ ngách ở Tu Tiên giới, nhưng những câu chuyện đó nói lại thì không thú vị lắm. Có lẽ nàng cũng không thích nghe."
"Ta sẽ không trở thành ma thần, bởi vì sư phụ ta hi vọng ta trở thành tiên quân. Mẹ của ta vốn cũng chính là tiên tử, nếu bà còn sống, chắc chắn cũng nghĩ như vậy. Còn có, ta không thích mọi thứ của ma cung và ma giới, nếu thật sự có một ngày ta bị ma khí quấn thân, thì ta sẽ dùng Nghi Quang kiếm để tự kết liễu mình trước."
"Thức hải của ta ở một nơi rất xấu. Nếu nàng muốn biết, lần sau nàng đến xem tận mắt xem, được không?"
“Còn nữa, trăm năm nay có gặp được người mình thích…?” Hắn dừng lại một chút, giả bộ vô cùng xoắn xuýt, thấy Thẩm Diệu Âm có vẻ thực sự bị hắn dọa sợ rồi, hắn mới một lần nữa ôm người vào lòng. Vành tai và tóc mai chạm vào nàng nói: "Âm Âm với ta mới là trời sinh một cặp. Còn người khác ta thật sự không nhớ. Đừng nói là người ta thích, người đã từng
gặp có những ai, ta đều không nhớ rõ. Nếu nói không quên được ai, vậy khẳng định là không quên được phượng hoàng của ta. Cho nên, nàng ghen cái gì, hửm?"
------oOo------