Các Ma Tu khác đều sợ đến mức không dám cựa quậy.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến sự biến hóa của Hứa Thừa Phong. Phệ Hồn Lô gặp kẻ mạnh thì sẽ mạnh, gặp kẻ yếu thì sẽ yếu. Gặp những kẻ gà mờ này sẽ kích động tâm ma.
Hứa Thừa Phong có thể tiêu diệt đám ma tu này dễ như trở bàn tay nhưng Thương Khuyết của Trọng Chưởng Ma Cung cũng có thể dễ dàng nghiền nát Hứa Thừa Phong. Sự chênh lệch thực lực này, không cần nói cũng có thể hiểu.
Những Ma Tu không có lòng kính nể các Ma Tôn tiền nhiệm, nhưng ngược lại bọn họ rất trân trọng mạng sống. Ai có thể khıêυ khí©h, ai không thể khıêυ khí©h, trong lòng bọn họ rất rõ.
Vậy nên đám Ma Tu cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa. Nhìn thấy Cửu Thiên Linh Hỏa đang thiêu đốt và Thiên lôi cuồn cuộn cách đó không xa đã hoàn toàn loại bỏ những suy nghĩ không đáng có ở trong đầu của bọn họ.
Nếu hôm nay không muốn bỏ mạng thì hãy nhanh chóng rời khỏi đây. “......Ma Tôn đại nhân, bọn ta...”
“Bọn ta biết ngài lợi hại, tuyệt đối sẽ không có lần sau, bọn ta sẽ không tái phạm nữa.”
Những kẻ phản bội có danh tiếng cũng không quên nói những lời tốt đẹp, muốn kết thân với Tư Đồ Yếm. Nhưng những con cá linh tinh kia chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, nhân lúc hỗn loạn bọn họ đã tản ra xung quanh chạy trốn.
Vẻ mặt Tư Đồ Yếm lãnh đạm, ánh mắt giống như một tảng băng lạnh lẽo khiến những người muốn bắt chuyện với hắn đều bị dọa sợ phải lùi về sau.
Thật ra trời sinh hắn đã đẹp trai, dáng người cũng tốt, lúc hắn cười lên vô cùng đẹp. Mặc dù gương mặt hiện tại không phải là gương mặt thật của hắn, nhưng thần thái và uy áp trong ánh mắt kia vẫn không thay đổi. Lúc này nét cười trên đôi mắt kia đã biến thành một đôi mắt lạnh như băng.
“Ngươi có biết Ma Tôn sơ đại không?” Ma Tu to gan kia nhìn vào hai mắt của Tư Đồ Yếm, giọng nói có một chút nghi hoặc: “Có ai đã từng nói đôi mắt của ngươi....”
Tư Đồ Yếm từ từ chuyển ánh mắt nhìn ông ta, nhất thời, người kia cảm thấy có một luồng khí lạnh bảo trùm lấy mình, hắn cũng không dám nói thêm gì nữa.
Nhắc tới Ma Tôn sơ đại, những ma tu muốn nghe chuyện phiếm này giống như bôi dầu vào chân len lén lui về phía sau. Con đường tu luyện của Ma Tôn đã trở thành truyền kỳ ở Ma Giới, nghe nói lúc nhỏ hắn chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, sau đó không biết làm thế nào đột nhiên có thể bắt đầu tu luyện. Từ khi hắn bước chân vào con đường tu luyện pháp thuật và trở thành Ma Tôn, tâm tư ban đầu chưa bao giờ hướng thiện.
Hắn không chỉ là Ma Tôn đầu tiên của Ma Giới, còn là Ma Thần đầu tiên của Ma Giới. Chẳng qua trong lòng hắn không biết là cố chấp việc gì, trị hoài vẫn không khỏi. Sau đó trong quá trình hắn giao đấu cùng với Thuần Dương Tiên Quân, hai người đều rơi xuống không rõ tung tích.
Từ sau khi trận đấu thần kỳ này được lan truyền, Ma Giới và Tiên Quân bắt đầu như nước với lửa.
Thuần Dương Tiên Quân rất có thể đã chết, bởi vì linh kiếm của ông ta, kim đan và những trang sức hay đeo trên người, toàn bộ đều được hậu nhân tìm thấy. Nhưng thi thể của Ma Thần lại một ai không tìm thấy, pháp khí của Ma Thần, quần áo và những vật cận thân, đan dược toàn bộ đều đã tan biến giống như hắn chưa từng xuất hiện ở trên thế giới này. Trận giao đấu giữa hai giới Tiên Ma đã trở thành đề tài nói chuyện trong các quán trà dư tửu hậu, có rất nhiều người muốn tìm kiếm nguyên nhân của sự việc năm đó.
Mà ánh mắt lãnh đạm của Tư Đồ Yếm khiến lão Ma Tu nhớ lại những việc đã xảy ra năm đó, ông ta muốn hỏi nhưng lại không dám mở lời.
Tư Đồ Yếm phớt lờ những ánh mắt xen lẫn nghi ngờ và cám dỗ mà mọi người đổ dồn về phía mình. Hắn dẫn theo Thẩm Diệu Âm ngự kiếm bay lên, nhìn xuống Ma Cung hùng vĩ bên dưới.
Ma Cung này không biết đã thay bao nhiêu đời Ma Tôn. Những Ma Tôn đoản mệnh tại vị được mười ngày nửa tháng sẽ bị thay thế, Ma Tôn sống lâu nhất là ba mươi lăm tuổi. Mặc dù thời gian đảm nhận vị trí ma tôn có dài có ngắn, tâm tư của bọn họ đều khác nhau. Nhưng có một điểm giống nhau giữa bọn họ, đó là tu sửa Ma Cung và thu nhận mỹ nhân.
Nhờ nỗ lực của vô số những người kế vị, Ma Cung hiện tại xuất hiện trong tầm mắt mọi người đã sớm không còn là tiểu Ma Cung trong ký ức của Tư Đồ Yếm.
Đây là một nơi có rất nhiều cung điện, rất thích hợp để hưởng lạc, ma khí nặng đến mức khiến Thức Hải của hắn không thể yên tĩnh ở nơi quỷ quái này.
“Âm Âm, có thứ gì nàng muốn lấy không?” Hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm
Diệu Âm ở bên cạnh, ánh mắt vốn dĩ lạnh như băng của hắn, khi nhìn nàng
cũng đã dịu dàng ấm áp trở lại.
Thẩm Diệu Âm lắc đầu.
Nàng không làm rơi vật gì ở Ma Cung, tuy bảo bối ở Ma Giới rất nhiều nhưng đồ vật xuất hiện ở nơi này, một cái nàng cũng không muốn lấy.
“Được.” Sau khi nhận được đáp án của Thẩm Diệu Âm, lòng bàn tay của Tư Đồ Yếm hiện lên Cửu Thiên Linh Hỏa. Hắn lặng lặng nhìn Ma Cung ở bên dưới, ngọn lửa trong bàn tay càng lúc càng cháy mãnh liệt hơn. Rõ ràng ánh mắt của hắn bình tĩnh như vậy gần như không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng không biết tại sao Thẩm Diệu Âm cảm thấy có chút không đúng lắm.
Ma Cung được Ma Tôn nhiệm kỳ trước tu sửa vô cùng xa xỉ, hôm nay lại bị linh hỏa của Tư Đồ Yếm thiêu đốt không còn sót lại thứ gì.
Mặc dù lúc này những Ma Tu khác đều bị dọa sợ ngây người ra, nhưng lòng tham của bọn họ vẫn như cũ. Ai cũng biết trong Ma Cung có rất nhiều bảo bối, vô duyên vô cớ bị hỏa thiêu như thế thì thật đáng tiếc. Vậy nên có một người nhân lúc loạn lạc nhảy vào trong đám lửa, có một người rồi sẽ có hai người, có hai người thì sẽ có ba người, các ma tu đều giống như con thiêu thân vậy, lao đầu nhảy vào ngọn lửa đang cháy hừng hực. “Của ta! Ngươi tránh ra! Đao đoạt mệnh này là của ta!”
“Cái gì là của ta với của ngươi? Chúng ta phải xét xem ai đến trước ai đến sau chứ?”
“Cút! Tất cả đều là của ta!”
Diện tích của Ma Cung rất rộng lớn, linh hỏa vẫn chưa kịp lan ra toàn bộ ngóc ngách. Một số lầu ở bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn chưa bị hao tổn gì, vậy nên những Ma Tu kia mới luân phiên nhau nhảy vào tranh đoạt những bảo bối còn sót lại.
Mặc dù mỗi người bọn họ đã chiếm được một hai bảo vật, nhưng vẫn không chịu rời đi, còn muốn lấy thêm vài món nữa. Đám người lòng tham không đáy này xem thường sức mạnh của Cửu Thiên Linh Hỏa, bọn họ vốn dĩ có rất nhiều cơ hội để chạy trốn, nhưng bọn họ cũng muốn tranh thủ từng phút giây để giành giật đồ với người khác.
“Ma Giới từ trước tới nay chưa từng thay đổi.” Tư Đồ Yếm nhẹ giọng nói: “Bất luận đã thay đổi bao nhiêu đời Ma Tôn thì Ma Giới vẫn giống như trước.”
Dưới sức mạnh của linh hỏa đã xuất hiện vô số hài cốt.
Chỉ tiếc là khi bọn họ hiểu được đạo lý này, bọn họ đã trốn không thoát rồi. “Bây giờ chúng ta về nhà sao?” Thẩm Diệu Âm khẽ nắm chặt tay của Tư Đồ Yếm.
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến suy nghĩ của hắn thoáng qua rồi lại thu hồi, hắn không hề nhìn xuống đám lửa bên dưới. Hắn quay người lại dẫn theo nàng cùng nhau đến động phủ Côn Lôn. Động phủ Côn Lôn vẫn chưa bị ảnh hưởng nhiều.
Chuyện lớn đã xảy ra ở hai giới tiên ma trong vòng nửa canh giờ đã lan truyền khắp Tiên Môn.
Chuyện đầu tiên đó là chuyện bộ mặt thật của ngụy quân tử Thẩm Phụng Thiên bị vạch trần, thực ra chuyện này trong lòng mọi người đều đã biết rồi, dù sao mọi người đều là ngụy quân tử, lừa lọc lẫn nhau. Chẳng qua nguyên nhân khiến Thẩm Phụng Thiên bị nhiều người lên án là do thủ đoạn của hắn không được sạch sẽ, ba bảo vật nổi tiếng ở Tiên Giới đều bị Thanh Diễn Tông vét sạch, thật khiến người khác cảm thấy bất bình.
Vậy nên việc hỏa thiêu Thanh Diễn Tông không có ai thèm quan tâm tới.
Chuyện thứ hai là chuyện Ma Cung bị đốt cháy đã được lan truyền khắp nơi. Cung điện đó của Ma Giới vừa mới được tu sửa xa hoa lộng lẫy, ngoại trừ việc các nhân sĩ tu luyện không thích hợp ra, cũng không có khuyết điểm nào. Lần này Ma Cung bị đốt, phản ứng của các đại tiên đều bình
thường. Dù sao bọn họ nhìn Ma Giới không thuận mắt, bọn họ cũng không thể chiếm cung điện đó là của riêng, đốt thì cứ đốt thôi. Vậy nên việc hỏa thiêu Ma Cung cũng không ai quan tâm.
Một trong số những Tiên Môn có phản ứng bình thường, đại trưởng lão vẫn phát hiện ra được một điểm gì đó.
“Các ngươi nói người hỏa thiêu Ma Cung này và người hỏa thiêu Thanh Diễn Tông, có phải là cùng một người hay không?” Đại trưởng lão tổ chức hội nghị bàn luận.
“Sư huynh có phải huynh đã nghĩ quá nhiều rồi không? Ai có bản lĩnh đó chứ?” Nhị trưởng lão không cho là như thế: “Vả lại Thanh Diễn Tông đó bị hỏa thiêu sao? Đó là bị nổ tung! Lẽ nào các người không nhìn thấy sấm sét đánh xuống ông ta tạo thành một cái hố sâu sao? Cái hố sâu đó còn chôn vùi cả Tam sư huynh!”
“Nhắc đến Tam sư huynh.... huynh ấy?”
Năm vị trưởng lão trầm mặc một lúc lâu, đều ngầm hiểu không nên tiếp tục bàn luận chuyện này nữa. Sáu người bọn thật ra là những người có dã tâm nhưng không cùng trường phái tập hợp lại với nhau tạm thời tạo thành một nhóm. Nếu như nói đó là tình nghĩa huynh đệ, chắc chắn là lừa người. Bình thường Yến Tu làm nhiều việc ác, hại không biết bao nhiêu khuê nữ con nhà lành, bọn họ cũng không định đòi lại công đạo cho Tam Sư huynh.
“Các ngươi nói, người đó rốt cuộc là đứng về phe nào?” Bốn vị trưởng lão đưa ra nghi vấn: “Nếu như hắn vừa đối phó Tiên Môn vừa đối phó Ma Giới, vậy thì hắn rốt cuộc là chính hay tà?”
“Ngươi quan tâm hắn là chính hay tà làm gì?” Đại trưởng lão không có hứng thú muốn tìm hiểu việc này: “Chỉ sợ người đó cũng sẽ hỏa thiêu Côn Luân động phủ của chúng ta.”
“Sư huynh, huynh nghĩ nhiều rồi, ai dám hỏa thiêu Côn Luân động phủ chứ? Người dám làm như thế bây giờ đã nằm ở trong lăng mộ rồi.”
Mặc cho các sư đệ sư muội hết lời khuyên giải, Đại trưởng lão vẫn không thể rũ bỏ muộn phiền. Chỉ có ông mới biết được các đại tiên môn gần đây rất hỗn loạn, việc gϊếŧ Kê Cảnh Hầu ở Thanh Diễn Tông đã uy hϊếp tới không ít các bang phái khác. Những tông chủ có quan hệ tốt với các Đại trưởng lão đều đang tìm cách rút lui, để đồ đệ thân truyền của mình tiếp nhận.
Đã đắc tội với quá nhiều người rồi, giữa bọn họ nhất thời không biết ai sẽ là người đến báo thù. Xem ra họ nhất định là đánh không lại, nếu đã vậy thì chỉ có cách trốn đi mà thôi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trận doanh vốn dĩ không gì có thể phá vỡ được của mười hai tiên môn đã thay đổi vài lần kẻ cầm đầu. Những kẻ mới thượng vị đều là những tên tiểu tử, từng tên một dã tâm cao ngất trời mây, cũng không bằng những lão già ngoan ngoãn nghe lời kia. Thậm chí có người còn nói rằng họ phải giữ vững đạo nghĩa trong trái tim mình, từ chối thông đồng làm bậy với động phủ Côn Luân hiện tại. Điều này khiến các Đại trưởng lão vô cùng tức giận.
Làm thế nào mà những lão già phẩm hạnh bất chính kia lại có thể dạy dỗ ra những tên đồ đệ có đạo đức, lễ nghĩa cơ chứ? Bọn chúng thật sự đã tận tay dạy dỗ sao?
Đại trưởng lão càng nghĩ càng tức giận, ông ta dần dần thực sự sợ mối nguy
kia sẽ giáng xuống đầu Côn Luân Động phủ. Suy cho cùng thì ở Thanh
Diễn Tông, Yến Tu cũng chết ở đó, và bọn họ cũng không phái người tới
trận hỗn chiến ở Ma cung. Chúng cũng không biết rằng ai đang đối phó với
chúng nữa.
***
Cánh cổng của Thanh Ly cung được mở ra, và cung điện đã phủ bụi nhiều năm cuối cùng cũng chào đón chủ nhân trở về.
Tiếng cánh cửa nặng nề vang lên, bụi bặm bên trong cũng bay tứ tung, Thẩm Diệu Âm khó chịu liền hắt hơi một cái, nàng lặng lẽ lấy khăn tay nhỏ lau mũi.
Mọi thứ đều quen thuộc với nàng, đồ đạc, cung điện, phòng ốc và… con phượng hoàng nhỏ bé quen thuộc bên cạnh hắn.
Tâm trạng của hắn bị đảo loạn trong Ma giới bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, rõ rang nơi đây chỉ là một tòa cung điện trấn áp yêu thú, rõ ràng nơi này và đáy hồ Thiên Thu dưới chân hắn ẩn nấp không biết bao nhiêu là yêu thú. Mặc dù vậy, hắn vẫn có cảm giác như lâu ngày không gặp.
“Âm Âm, nàng đã đến thăm nơi này một cách tử tế chưa?” Hắn quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt ấy cuối cùng cũng hiện lên dáng vẻ như bình thường.
"Ta đã tới hầu hết các phòng, nhiêu lần tới thư phòng của ngươi, sau đó là phòng nơi ta ngủ..." Thẩm Diệu Âm nhớ lại những nơi mà tiểu thần thổ địa
Ý Nhân đã dẫn nàng đi. Nhưng đã quá lâu rồi, nàng cũng chẳng nhớ được gì nhiều nữa. Duy chỉ có thư phòng không biết lưu giữ bao nhiêu cuốn sách mà nàng rất thích, tiếp đến là phòng luyện đan kỳ lạ đó.
“Vậy ta sẽ đưa nàng đi tới một nơi rất hay, nàng phải theo sát ta đó.” Thẩm Diệu Âm thấy hắn hào hứng như vậy quan tâm như vậy, liền gật đầu, nàng theo thói quen nắm lấy tay hắn.
Hai người bước đến một căn phòng ở tầng dưới cùng, khắp nơi bóng tối bao trùm, đến một chút ánh sáng đèn cũng không có. Trong bóng tối, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến vô cùng rõ ràng. Thẩm Diệu Âm biết rằng trong Thanh Ly cung có rất nhiều yêu thú, nhưng những bước đi của nàng hiện giờ vô cùng ổn định, trong lòng nàng không hề có chút sợ hãi. Bởi vì Tư Đồ Yếm còn đáng sợ hơn yêu thú rất nhiều.
Dường như nàng có thể tưởng tượng ra cảnh một con yêu thú bị đánh cho tơi bời.
Với nhiều người việc này đều có thể trở thành một chủ đề đáng để khoe khoang, nhưng sao hắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện cũ với nàng?
Đúng lúc nàng đang bị phân tâm thì một mùi rượu nồng nặc kéo đến. Hương thơm của rượu ngay lập tức kéo suy nghĩ của nàng lại, trước mắt nàng vẫn không nhìn thấy gì cả, nhưng nàng biết được dựa vào cảm giác, trong căn phòng này đều là mỹ tửu lâu năm.
Nàng lấy chiếc đèn l*иg Lục Bảo Bảo mà tổ tiên để lại từ trong túi Càn Khôn, nàng thắp đèn lên nhìn bóng dáng Tư Đồ Yếm đang chọn rượu.
“Sư phụ không cho phép ta uống rượu.” Hắn gõ vào một trong những vò lớn đã bị bọc kín bởi bùn, rồi xé nắp ra: "Nhưng....nó thật sự rất ngon. Âm Âm, nàng có muốn nếm thử không?
Thẩm Diệu Âm: ...
Rõ ràng là đồ của hắn, nhưng tại sao nàng luôn cảm thấy bọn họ như đang ăn trộm vậy?
Tư Đồ Yếm đưa cho nàng rất nhiều chén, nhưng nàng đều từ chối. Tửu lượng của nàng không tốt và nàng cũng không biết thưởng rượu. Để tránh xấu hổ, nàng không còn uống rượu trước mặt người khác nữa. Tư Đồ Yếm chỉ nhướng mày, dùng đôi mắt ẩn chứa ý cười quan sát nàng thật lâu rồi xoay người ngồi lên ngọn đồi nhỏ, trên đó đã chất đầy những vò rượu.
Tuy rằng hắn uống hết ly này đến ly khác, hết vò này đến vò khác, trông hắn rất vui vẻ, nhưng Thẩm Diệu Âm cảm thấy cảm giác bất hòa trên người hắn lại xuất hiện rồi. Nàng lờ mờ cảm thấy tâm trạng của hắn có chút không ổn khi đốt Ma cung vào sáng nay. Nhưng nhất thời nàng không thể nghĩ ra được là chỗ nào không đúng và bây giờ vẫn vậy.
Nàng nhíu mày trèo lên ngọn núi cao cao chất đầy vò rượu kia, tay cầm đèn l*иg ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
"Âm Âm cũng muốn uống sao? Ta nghĩ cái này khá phù hợp với nàng, nàng có muốn..." Hắn cười cười, cầm lấy một ly rượu đưa cho nàng. Nhưng ánh mắt của Thẩm Diệu Âm vẫn dừng trên mặt hắn một lúc lâu, rồi nặng nề thở dài, chủ động đến gần ôm hắn.
Tay cầm ly rượu của hắn bỗng khựng lại ở phía xa, nhưng trong lòng lại có thêm một người khác. Hắn không nói gì hồi lâu, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa.
“… Âm Âm, nàng không uống rượu, tại sao lại say trước ta rồi?” Hắn nói như vậy nhưng vẫn ôm lấy nàng, vốn là Thẩm Diệu Âm chủ động tiếp cận hắn, nhưng Tư Đồ Yếm có lẽ thật sự đã uống rất nhiều, lần này hắn không không chế được sức lức, càng ngày càng dựa về phía nàng.
“Ta không có say.” Thẩm Diệu Âm nhíu mày: “Chỉ là ta nghĩ rằng ngươi muốn ta ôm ngươi một lát.”
"..." Tư Đồ Yếm dường như không đoán được nàng sẽ nói như vậy, hắn sững sờ hồi lâu, sau đó khóe môi bật ra hai tiếng cười khẽ: "Âm Âm đoán đúng rồi."
Tâm trạng của hắn lúc này tốt hơn một chút so với lúc bình thường nhìn thấy nàng, nhưng giọng điệu kéo dài của hắn khiến Thẩm Diệu Âm cảm thấy hắn thực sự đã say rồi.
“Có gì muốn nói với ta không?” Nàng không nhịn được hỏi hắn.
“Có, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng.” Cằm hắn tựa vào vai Thẩm Diệu Âm say sưa nói: “Nhưng không phải bây giờ.”
"Tại sao..." Ngay khi giọng nói của nàng phát ra, chiếc đèn l*иg bên cạnh đột nhiên tắt ngấm.
Căn phòng vốn dĩ đã lờ mờ tối, đến giờ thật sự là không nhìn thấy gì cả.
Nàng đợi một lúc, vốn nghĩ rằng hắn đang điều chỉnh lại suy nghĩ muốn nói
chuyện quan trọng gì với nàng.
Nhưng hoàn toàn không phải như vậy!
Một lúc sau, Tư Đồ Yếm ngủ thϊếp đi, hơi thở đều đều, người nồng nặc mùi rượu. Có vẻ tửu lượng của hắn khá tốt, uống say rồi liền tự mình tìm chỗ ngủ ngoan ngoãn.
Nhưng một lúc sắp Thẩm Diệu Âm liền bất mãn-- Đây là lúc để ngươi ngủ sao?