28.
“Ừm, Mộ Dật Thành có xem tin tức giải trí không?”
“Đương nhiên là không.”
Hứa An Nhiễm nhìn câu trả lời của Cố Thu trên WeChat, bắt đầu cảm thấy chán nản.
Không xem tin tức giải trí thì làm sao người kia biết được chuyện cô ném hoa quăng vỡ bình?
Hứa An Nhiễm ngã xuống giường, lấy chăn che mặt mình lại.
Tiểu thuyết máu chó, cốt truyện máu chó.
Cô gặp phải tất cả.
Ánh sáng như máu của mặt trời lặn trải khắp bầu trời, nhuộm đỏ tấm rèm trắng mềm mại, phòng ngủ rất yên tĩnh, ánh hoàng hôn buông xuống bao phủ những chai rượu vang đỏ trên bàn, bóng của những chiếc chai bị kéo dài bởi ánh mặt trời lặn và trở nên mờ ảo.
“Buổi sáng 8 giờ bộ tài vụ họp báo cáo công việc, khoảng 10 giờ có đoàn quốc tế đến học tập và tham quan văn hoá công ty, 12 giờ tiếp đón ngài William ở khách sạn Sofitel, buổi chiều tham gia hội thảo thanh niên. Khả năng sẽ có một chút biến động nhỏ nhưng đại khái là vậy.”
“Ừ.”
Cố Thu khép lại bảng lịch trình đã sắp xếp nhưng vẫn không có ý định rời đi.
“Trợ lý Cố có việc gì không?” Mộ Dật Thành ngước mắt nhìn cô.
“Hôm nay ở quán cà phê Mars, Hứa tiểu thư đã đập vỡ quà của Mộc thiếu gia.” Cố Thu lời ít ý nhiều.
Cô vừa nhận được tin nhắn WeChat của Hứa An Nhiễm thì liền biết được tâm tư nhỏ của vị đại tiểu thư kia.
Là một trong những người ngoài cuộc có mặt vào thời điểm đó, Cố Thu quyết định miễn cưỡng giúp cô một chút.
“Chuyện này không nằm trong phạm vi công tác của cô.”
Trên mặt Mộ Dật Thành không có bất cứ cảm xúc dao động nào, như thể chuyện Cố Thu nói không liên quan gì đến anh, dáng vẻ việc công xử theo phép công.
“Vâng.”
Tiếng “lộc cộc” của giày cao gót dần biến mất.
Mộ Dật Thành buông bút, tựa đầu vào ghế.
“Mộ tổng vẫn để ý chuyện hôm nay.” Cố Thu gõ một dòng chữ gửi cho Hứa An Nhiễm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang xoa mày bên trong qua lớp cửa kính.
Khung thoại bên kia không có ai trả lời.
Cố Thu nghĩ nghĩ, lại gõ một dòng chữ: “Chắc là cần phải dỗ một chút.”
Khung thoại bên kia vẫn không có ai trả lời.
Cố Thu bĩu môi, nhét điện thoại vào túi rồi đi về phía bộ tài vụ.
Vị đại tiểu thư này đúng là khiến người ta nhọc lòng.
29.
Trên đồng hồ treo tường không nghiêng không lệch mà chỉ đúng 11 rưỡi, màn đêm bao phủ cả thành phố, ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ sát đất chói lóa, dù màn đêm dày đặc nhưng đường phố vãn tiếp tục phồn hoa náo nhiệt.
“Alo?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng cô gái.
“Hứa tiểu thư có việc gì sao?” Mộ Dật Thành một tay cầm điện thoại, một tay lật tài liệu của bộ tài vụ.
Giọng nói lạnh nhạt, xa cách như khi mới gặp.
Hứa An Nhiễm ngồi trên chiếc ghế cao, cầm ly rượu trong tay, đôi bắp chân thon dài trắng nõn được ánh trăng bao phủ.
“Thật ra cũng không có chuyện gì.”
“Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho người xa lạ có phải không có đạo đức lắm không?”
Hứa An Nhiễm nấc lên hơi rượu.
Câu này hình như có hơi quen quen.
“Ừm…… Em……. Thật ra em…….”
Hứa An Nhiễm nghĩ một lý do thích hợp.
“Ồ, là thế này, em thua trò đại mạo hiểm nên gọi bừa một số điện thoại.”
“Sau đó thì?”
“Không có sau đó nữa.” Hứa An Nhiễm đỡ đầu mình đang hơi choáng váng rồi mở miệng, “Chỉ là gọi bừa cho số điện thoại của bạn bè, sau đó không cẩn thận mà gọi cho anh.”
“Bạn bè à? Tôi với Hứa tiểu thư hình như không có bất cứ quan hệ nào.”
Anh hơi nhấn mạnh hai chữ “quan hệ” như có ý muốn đặc biệt nhấn mạnh.
“Thật ra…… Thật ra cũng có một chút.”
“Sợ là Hứa tiểu thư đang nói đùa, lấy đâu ra quan hệ.”
Người đàn ông không chịu nhượng bộ, giọng điệu vừa khách khí vừa xa cách.
Cố Thu gõ gõ cửa kính, bước chân thật nhẹ theo ý muốn từ ánh mắt của Mộ Dật Thành, đặt tài liệu cần phải ký tên ở bên cạnh.
“Có thể đừng gọi là Hứa tiểu thư được không.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói có hơi rầu rĩ của cô gái, nghe có vẻ hơi không vui.
“Dưới tiền đề không có bất cứ quan hệ gì với Hứa tiểu thư, hình như tôi không có tư cách để gọi thẳng tên Hứa tiểu thư.”
Mộ Dật Thành bình tĩnh mở miệng, ngón tay thon dài cẩn thận lật xem tài liệu vừa mới được đưa tới.
Đầu bên kia điện thoại không có bất cứ câu trả lời nào.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, vừa trong suốt vừa mông lung, có vẻ như dịu dàng nhưng cũng lại có chút lạnh lẽo.
Hứa An Nhiễm lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong suốt như ngọc, trong sáng hoàn mỹ.
Phải đi theo cốt truyện, phải đề phòng tiểu nhân.
Toàn bộ mọi chuyện đều chỉ có mình cô.
Giằng co im lặng rất lâu, lâu đến mức Mộ Dật Thành cảm thấy cô đã cúp điện thoại.
Khi anh cũng chuẩn bị buông điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói rầu rĩ của cô gái:
“Mộ Dật Thành.”
“Em có hơi nhớ anh.”
Sự mềm mại ấm áp quen thuộc cùng với một tiếng khóc nức nở khó nhận ra.
Cố Thu thấy bàn tay đang ký tên của người đàn ông rõ ràng đã dừng lại, mực từ cây bút làm ướt tờ giấy những chấm đen nhỏ, trông có vẻ lạc lõng giữa những đường nét mượt mà.
Hứa An Nhiễm không nghe thấy bên kia trả lời, khịt khịt mũi tiếp tục hỏi: “Không tức giận được không?”
30.
Màn đêm buông xuống, gió đêm thổi qua.
Cố Thu cầm lấy tài liệu mới ký đi ra ngoài, tiện tay kéo theo một trợ lý khác đang đi về phía mình: “Sau giờ làm việc, nếu trợ lý Bạch không có việc gì quan trọng thì tối nay đừng làm phiền Mộ tổng.”
“Mộ tổng phải đi rồi sao?” Trợ lý Bạch ôm một đống tài liệu nhìn vào văn phòng qua khe cửa kính.
“Có lẽ sẽ sớm phải đi,” Cố Thu cầm bớt tài liệu trong tay hắn, nhìn người trước mặt ngơ ngác nhìn vào bên trong, cười khẽ, "Nào, đừng nhìn nữa, đi thôi."
Người đàn ông bên trong đang nới lỏng cà vạt bằng một bàn tay khớp xương rõ ràng, áp điện thoại vào tai, như thể đang trò chuyện với ai đó hơn là bàn chuyện làm ăn, tư thế nhẹ nhàng thư thái thay thế cho dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh trước sau như một, mấu chốt là khoé môi đang cười.
“Mộ……. Mộ tổng……. Mộ tổng!” Trợ lý Bạch đang nhìn chằm chằm bên trong bỗng hơi muốn khóc.
Ai biết hắn đã hậm hực bao lâu, đã nơm nớp lo sợ bao lâu như đi trên băng mỏng bao lâu kể từ khi Mộ tổng quát một câu “Xem đủ chưa?” không!
Cuối cùng!
Hắn không cần phải lo lắng bị diệt khẩu nữa!
Trợ lý Bạch bỗng có cảm giác nhẫn chịu đựng đạt được nghiệp lớn.
Không kiềm được lại liếc mắt nhìn người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai bên trong.
Kìm nén lại sự phấn khích và hào hứng của mình, hắn mang tài liệu trở lại chỗ làm việc của mình.
Thành phố chìm trong màn đêm vẫn sáng rực, xe cộ tấp nập, làn gió đêm dịu nhẹ không biết đã mở cửa trái tim ai, ánh trăng vẫn tươi đẹp mời gọi người ta cùng thuyền quyên, bày tỏ mọi khao khát chôn dưới đáy lòng.