Hai cô gái đối diện nhau cùng ngồi trong bụi cỏ, hai tiếng khóc nức nở đan xen vào nhau. Mộ Dật Thành đang muốn hỏi một chút sao lại thế này thì gặp phải ánh mắt Hứa An Nhiễm ngước lên, tầm mắt hai ng …
Hai cô gái đối diện nhau cùng ngồi trong bụi cỏ, hai tiếng khóc nức nở đan xen vào nhau.
Mộ Dật Thành đang muốn hỏi một chút sao lại thế này thì gặp phải ánh mắt Hứa An Nhiễm ngước lên, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, tuy rằng trong mắt cô đầy nước mắt nhưng Mộ Dật Thành vẫn bắt được tia gian xảo trong mắt cô.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, bóng cây che phủ trên người cô, mũi cô ửng đỏ, cứ nhìn anh chằm chằm không nhúc nhích, sau đó vươn tay về phía anh, giọng nói mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở: “Ôm.”
...
Nói thật, Hứa An Nhiên thật sự không kịp phản ứng, chỉ trong nháy mắt một đôi tay đã vòng qua cẳng chân cô, ôm lấy vai cô, sau đó cả người cô bị cánh tay khoẻ mạnh trực tiếp bế lên.
Mộ Dật Thành cúi đầu nhìn vẻ mặt cô gái trong lòng còn mông lung bèn cười khẽ.