Cô gọi hai phần cơm đến. Ăn xong Đông Nhật Minh đứng dậy dọn dẹp còn cô thản nhiên ngồi uống trà.
" Này cậu biết vụ gì chưa ? " Cô ngồi nhìn cốc trà
" Chuyện gì ? "
" Nghe nói Đông Thịnh ông ta muốn tôi gả cho Đông Kình Lâm anh trai thân yêu của cậu "
" Cái gì ?! " Đông Nhật Minh tí nữa đánh rơi ấm trà
" ...Là vậy đấy " Cô kể lại
" Cô...có từ chối không ? " Đông Nhật Minh thấp giọng
" Tại sao tôi phải từ chối? Cậu không nghĩ thế này sẽ thú vị hơn hay sao ? " Cô ngửa đầu lên sofa nhìn trần nhà
" Đâu nhất thiết phải làm vậy " Đông Nhật Minh nhíu mày
" Vậy cậu muốn đợi đến bao giờ? Năm sau? Chẳng phải chúng ta đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi sao lo gì nữa " Cô chống cằm mặt lạnh nói
" Ý tôi không phải vậy chỉ là tôi rất...Khó chịu " Đông Nhật Minh thành thật nói
Hắn rất khó chịu thử nghĩ mà xem khi thấy người mình thích bị người ta gán ghép với người mình ghét cảm giác sẽ thế nào ?
" Khó chịu...? Cậu đau ở đâu à " Cô mặt đơ đặt tay lên trán Đông Nhật Minh kiểm tra
Đông Nhật Minh kéo cách tay cô từ trên trán xuống ngực hắn "Phải...Tim tôi rất đau... "
"...vì tôi thích em " Đông Nhật Minh không biết lấy dũng khí ở đâu bất ngờ tỏ tình
Hắn thật sự rất thích cô
Thích từ ngay lần đầu gặp mặt
Nhưng lại rất sợ tinh cảm của mình lên đã giấu kín biến nó thành nỗi sợ hãi và trốn tránh nhưng hắn không ngờ cứ khi hắn ở bên cô cái tình cảm ấy lại ngày một lớn dần, lớn đến nỗi không có đường lui.
Hắn và cô cũng đã trở thành đồng bạn một năm rồi, hắn cũng không ngại thổ lộ nhưng hắn rất sợ cô từ chối lên giữ im lặng
" Thích ? Ý cậu là cái tình cảm nam nữ " Cô tròn mắt kinh ngạc
" Đúng vậy " Đông Nhật Minh khẩn trương gật đầu
Cô rơi vào trầm mặc " Dù tôi là một người ích kỷ thì cậu vẫn sẽ thích tôi sao ? "
" Đã thích thì cần gì quan tâm người mình thích sẽ như thế nào " Đông Nhật Minh làm vẻ mặt đương nhiên nói
Thiên Nguyệt: "..." Cừu nhỏ lấy câu này từ đâu ra vậy
" Vậy...nếu tôi từ chối cậu sẽ làm gì ? " Cô vắt chéo chân chống cằm nghiêm túc hỏi
Đông Nhật Minh cũng đã đặt câu này cho chính mình. Nếu cô từ chối có lẽ hắn sẽ mãi chìm trong bóng tối và sẽ làm điều chính hắn cũng không thể tưởng tượng ( kiểu Hắc Hóa ấy )
" Dù cậu từ chối...Tôi cũng sẽ không từ bỏ đâu... " Đông Nhật Minh nhỏ giọng nhưng lại thập phần u ám
Cô trầm mặc nhìn hắn một lúc khẽ thở dài trong lòng, cô thật ra cũng có tình cảm đặc biệt với Đông Nhật Minh
" Nếu đã vậy tôi không có cơ hội từ chối rồi nhỉ " Cô mỉm cười nhẹ
Đông Nhật Minh ngẩn đầu đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô cười đẹp đến vậy. Phải, đây là nụ cười thật lòng dành riêng cho hắn
Chỉ riêng hắn thôi