Chương 10

Lâm Thanh Vũ bị biểu cảm âm u của tôi dọa sợ, run run định nắm tay Bùi Dận.

Bùi Dận lặng lẽ tránh né, mỉm cười với cô ta.

"Gọi xe cứu thương trước, tôi bảo thư ký đưa cô đến bệnh viện."

"Anh có thể đi cùng em không, em thật sự rất sợ hãi."

"Thẩm Tụng Nghi đối xử với em như vậy, anh đương nhiên phải tự mình đòi lại cho em."

Không cho Lâm Thanh Vũ cơ hội nói chuyện, trợ lý mời cô ta ra ngoài.

Không khí lại yên tĩnh trở lại.

Tôi không hiểu sao lại cảm thấy hoảng loạn.

Bùi Dận ngồi xuống sô pha, ngước mắt nhìn tôi.

"Thẩm Tụng Nghi, bây giờ chúng ta hãy tính sổ cho kỹ càng."

Tôi lảng tránh ánh mắt của hắn.

"Chúng ta đã chia tay rồi, còn tính toán gì nữa."

Bùi Dận hơi nhíu mày, giọng nói mang theo sự giễu cợt.

"Ba năm trước, em cuỗm một đống tiền của tôi bỏ trốn, tôi không kiện em đã là nhân từ lắm rồi. Bây giờ em lại đẩy vị hôn thê của tôi, có cần tôi nhắc nhở em tội cố ý gây thương tích phải ngồi tù mấy năm không?"

Tôi tức giận một chút liền nổi điên.

"Anh là tên cặn bã, tối hôm qua đối với tôi như vậy, tôi còn không có tìm anh tính sổ đâu!"

"Tính sổ với tôi? Người khóc lóc đến sung sướиɠ không phải là em sao?"

"Vô sỉ!"

Mặt tôi đỏ bừng, tức tối thốt ra hai từ.

Tiếp tục mắng, vừa vặn tôi kiện thêm một cái quyền danh dự.

Bùi Dận cười nhếch môi một cách nhẹ nhàng, nhìn tôi đầy thích thú.

Tôi hít thở sâu.

"Vậy anh nói, như thế nào mới bằng lòng thả chúng tôi đi. Hay là Bùi tổng có sở thích thay người khác nuôi con?"

"Làm sao em biết anh nhất định là đang thay người khác nuôi con."

"Có ý gì......"

"Thẩm Tụng Nghi, em nghĩ tôi rất ngu ngốc sao?"

"Đứa nhỏ có phải của anh hay không, anh đương nhiên sẽ tự mình đi kiểm nghiệm."

"Yên tâm, rất nhanh sẽ có kết quả."

"Về phần em nợ anh, chúng ta liền tính cả vốn lẫn lãi, lúc nào trả hết thì đi."

Tôi như hoa cả mắt.

Nhìn con số khổng lồ trên hợp đồng, mồ hôi lạnh chảy đầy sau lưng.

Tôi đau khổ nhắm mắt lại, nghiến chặt răng.

"Một lời đã định."

Tóm lại trước tiên phải giữ ổn định tình hình đã.

Dù sao số tiền này cũng không thể trả nổi, ở lại đây cũng không thể ở được.

Tôi phải rời đi trước khi có kết quả giám định ADN của Bùi Dận.

"Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây."

Bùi Dận bỗng im lặng, cứ nhìn tôi như vậy.

Ánh mắt hắn khiến tôi lạnh sống lưng, tôi nuốt nước bọt.

Đúng lúc tôi sắp không chịu nổi, hắn đột nhiên cười.

"Tôi thì không có gì, nhưng trông em có vẻ đang có rất nhiều chuyện đấy."

"Không, không có."

Tôi hoàn toàn không dám trả lời, hoảng hốt rời đi.