Chương 5: Khi Dễ (1)

Ninh Tri phát hiện ra lợi ích của khung tâm trạng này chính là cô có thể tùy thời đều biết tâm trạng của Lục Tuyệt.

“Từ hôm nay trở đi em sẽ ngủ trên giường.” Ninh Tri nhìn vào mắt Lục Tuyệt, anh thấy vậy thì vội rũ mắt xuống, cô lại nói tiếp: “Em sẽ ngủ cùng anh.”

Lục Tuyệt lại mím môi càng chặt, đám mây đen trên đầu hình như lại lớn thêm một chút.

Anh tức giận hơn sao?

Đối với hầu hết những người bệnh tự kỷ, họ đều không thích có người quấy rầy lãnh thổ của họ. Từ trước đến nay Lục Tuyệt đều ngủ một mình, đột nhiên Ninh Tri đến gần, trong khoảng thời gian ngắn anh rất khó thích ứng và chấp nhận.

Ninh Tri kéo gối của mình sang một bên, nhường ra một vị trí lớn trên giường rồi nói: “Lục Tuyệt, sô pha cứng làm cả người em đều đau, mỗi đêm em đều không ngủ ngon, em muốn ngủ trên giường.”

Cho nên, cô sẽ không để bản thân chịu thiệt mà ngủ trên sô pha đâu, cho dù anh có tức giận thì cô vẫn kiên quyết phải ngủ trên giường.

Lục Tuyệt vốn đã đẹp trai, trên đỉnh đầu lại có đám mây đen lóe tia chớp khiến anh càng thêm đáng yêu. Ninh Tri dỗ dành anh: “Chúng ta mỗi người ngủ nửa cái giường, em ngủ rất an phận, sẽ không làm phiền anh đâu.”

Lục Tuyệt rũ mắt, cả người tản ra hơi thở vô cùng lạnh lẽo có vẻ như còn đang kháng cự.

Vẫn không muốn sao?

Ninh Tri chớp mắt, cô chui vào một cái chăn khác, giường có chút cứng không mềm mại như cái giường trước kia của cô, cô điều chỉnh tìm một vị trí thoải mái nhất rồi nói: “Em ngủ đây.”

Nếu không quen vậy ép buộc anh ấy quen là được.

Ninh Tri nhắm mắt lại, cô cảm thấy mình có chút xấu xa giống như một mụ phù thủy tà ác đang ức hϊếp một cậu bé ngoan vậy.

Trong phòng rất an tĩnh, ánh đèn nhu hòa chiếu xuống bóng dáng cô lãnh của Lục Tuyệt.

Một hồi lâu sau, Ninh Tri cảm thấy vị trí bên cạnh mình hơi hãm xuống, bên tai cô lờ mờ vang lên âm thanh quần áo cọ xát.

Cô nghiêng đầu nhìn sang.

Lục Tuyệt đã nằm trên giường, anh đắp chăn lên, cả người nằm thẳng tắp, sau đó nhắm mắt lại.

Dưới ánh đèn, mi mắt của Lục Tuyệt khẽ run lên, hình dáng mắt của anh thật đẹp, mi mắt hơi mỏng. Mà đám mây đen lóe điện trên đầu của anh vẫn chưa biến mất.

Ninh Tri hơi buồn cười, nhưng thôi lỡ chọc anh giận dỗi rồi thì cứ để mai tỉnh lại rồi dỗ anh vậy.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, ngoài cửa sổ chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Bên cạnh thoang thoảng một hương thơm nhàn nhạt, Lục Tuyệt thong thả mở mắt ra, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh mờ mịt nhìn lên trần nhà, an tĩnh lắng nghe mọi thứ xung quanh, ở ngực anh hơi ấm và có chút ngứa ngáy, cảm giác rất kỳ quái.

Nhưng anh lại thích mùi hương này.

Trong màn đêm an tĩnh, Ninh Tri không thấy được đám mây đen lóe điện trên đầu của Lục Tuyệt đã biến mất.

Bầu trời xám xịt đã bị ánh mắt trời vén ra một góc, ánh nắng vàng óng ả rơi xuống bên cửa sổ.



Ninh Tri bị tiếng mở cửa toilet đánh thức, cô mở mắt ra thì thấy Lục Tuyệt vừa đi rửa mặt trở vào, tóc mái của anh hơi lộn xộn còn có một sợi vểnh lên trên, nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch.

Lục Tuyệt đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra.

Ninh Tri nhìn vào thì thấy cả tủ quần áo đều là quần áo màu đỏ, chỉ có hai bộ màu vàng nhìn thật sự rất chói mắt.

Ninh Tri: …

Anh ấy thích màu đỏ cỡ nào vậy?

Nhưng không thể không thừa nhận, Lục Tuyệt thật sự rất hợp mặc màu đỏ, làn da anh trắng lạnh mặc quần áo màu đỏ vào rất đẹp.

Lục Tuyệt cúi đầu cởi cúc áo ngủ.

Ngón tay thon dài của anh từ từ cởi cúc áo, lại thêm gương mặt anh tuấn của anh khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy thật hưởng thụ.

Chiếc áo ngủ được cởi ra lộ ra phần thân trên trần trụi.

Hai mắt Ninh Tri tức khắc sáng rực lên không còn chút buồn ngủ.

Lục Tuyệt thoạt nhìn hơi mảnh khảnh, sau khi cởϊ áσ ra thì dáng người rất bắt mắt.

Cho dù chỉ xem từ một bên nhưng cô cũng có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp mơ hồ trên người anh.

Lục Tuyệt chọn một cái áo thun màu đỏ từ trong tủ quần áo, rồi tròng lên đầu mình mặc vào.

Ninh Tri không hề cảm thấy xấu hổ vì mình đã rình xem, không chỉ có đàn ông thích xem dáng người mỹ nữ, mà phụ nữ cùng rất thích ngắm nhìn thưởng thích thân thể của cánh đàn ông. Lục Tuyệt không chỉ có dáng người mà còn có giá trị nhan sắc, quả thực khiến cô thưởng thức đến vô cùng vui sướиɠ.

Ninh Tri đang nhìn đến ngây người thì giây kế tiếp Lục Tuyệt lại cởϊ qυầи lót, ánh mắt cô ngay tức khắc nhìn xuống chiếc quần màu đen kia, thật sự quá kinh người, cô vội dời tầm mắt đi.

Mới sáng sớm không nên xem những hình ảnh khiến máu huyết lưu thông quá độ!



Mẹ Lục thức dậy rất sớm, lúc Ninh Tri xuống lầu đã thấy bà ta ngồi trên sô pha.

Mẹ Lục ăn mặc ưu nhã, mái tóc uốn được chải chuốt không chút lộn xộn, trên đôi tay trắng nõn được bảo dưỡng của bà đeo một chiếc nhẫn đá quý màu đỏ rực lửa, trên cổ tay là một chiếc vòng ngọc màu lục đế vương trơn bóng, đầy vẻ quý phái của một quý phu nhân hào môn.

Dáng vẻ lúc này của bà hoàn toàn khác với vẻ mặt hoảng loạn vì lo lắng cho con trai ngày hôm qua.

Ninh Tri bước đến, cô không thấy Lục Tuyệt ở phòng khách.

Cô nhập vai rất nhanh, nghiêng người ngồi xuống sô pha đối diện mẹ Lục: “Chào buổi sáng mẹ.”

“Dậy rồi sao? Hoa tẩu đang chuẩn bị bữa sáng đợi lát nữa sẽ xong.” Trải qua sự việc vào buổi chiều hôm qua, mẹ Lục đã bớt đi vài phần lạnh lùng với Ninh Tri.

Ninh Tri biết sinh mệnh của mình chỉ còn lại hai ngày, lửa đã cháy đến lông mày rồi, cô phải nắm chặt thời gian dỗ Lục Tuyệt vui vẻ.

Nghĩ như vậy, cô đổi chỗ chạy đến ngồi cạnh mẹ Lục: “Mẹ à, con có chút vấn đề muốn thỉnh giáo mẹ.”



Từ nhỏ đến lớn, Ninh Tri đã xinh đẹp quyến rũ, nói chuyện lại ngọt còn biết cách ăn nói nên rất được trưởng bối yêu thích. Vì vậy cô không sợ việc nói chuyện với trưởng bối.

“Con muốn hỏi cái gì?” Mẹ Lục buông ly trà trong tay xuống, bà hơi kinh ngạc với sự khác thường hôm nay của Ninh Tri. Ngày xưa cô ấy toàn làm mặt lạnh không thèm nói chuyện với ai, giống như có mối thâm thù đại hận gì với Lục gia vậy, nên không bao giờ nói chuyện thân cận với bà như vậy.

“Con muốn hỏi một chút, bình thường Lục Tuyệt thích ăn cái gì? Con muốn làm vài món cho anh ấy.” Cô không hề biết gì về sở thích của Lục Tuyệt cả, chỉ có thể thỉnh giáo mẹ Lục mà thôi.

Nghe thấy Ninh Tri hỏi vậy, mẹ Lục càng kinh ngạc, không khỏi nhìn thẳng mặt cô. Trong mắt Ninh Tri chỉ có ý cười, vẻ mặt chân thành giống như cô đang rất nghiêm túc mà không phải nói giỡn.

Lúc trước chọn Ninh Tri gả vào Lục gia, không chỉ bởi vì Ninh Tri có thể tiếp xúc với Lục Tuyệt mà còn bởi vì gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của cô ấy rất xứng đôi với Lục Tuyệt, sau này con cái của hai người nhất định sẽ đẹp nhất.

Nhưng sau khi Ninh Tri gả vào đây, gương mặt càng nhìn càng thấy tầm thường, cô cũng không thực hiện hết trách nhiệm của một người vợ, cả ngày chỉ biết mặt lạnh với Lục Tuyệt, không thể không nói mẹ Lục đã rất thất vọng với Ninh Tri.

“Vì sao đột nhiên lại muốn nấu cho nó ăn?” Mẹ Lục không bỏ sót chút biểu cảm nào trên mặt Ninh Tri mà nói tiếp: “Lục gia có nhiều đầu bếp như vậy không cần con vào bếp đâu.”

Ninh Tri rất biết nhìn sắc mặt người khác, đương nhiên cô cũng biết thái độ của mẹ Lục đối với cô.

Nhưng cô cũng không vì vậy là lùi lại, mà hơi ngượng ngùng nói: “Tối hôm qua con chọc Lục Tuyệt tức giận, nên định đích thân làm chút đồ ăn dỗ anh ấy vui.”

Cô không có nói dối, tên ngốc tử kia chỉ vì cô ngủ trên giường của anh, mà lại tức giận. Có điều sáng nay cô phát hiện đám mây đen lóe điện trên đầu anh đã biến mất, tự anh giận dỗi rồi cũng tự anh hết giận.

Đáng yêu không chịu nổi.

Mẹ Lục vẫn luôn nghiêm túc quan sát vẻ mặt Ninh Tri thấy cô không giống như đang diễn.

“Cũng không biết Lục Tuyệt có thích đồ ngọt không?” Ninh Tri lẩm bẩm hỏi.

Nghe vậy, trên mặt mẹ Lục hiện lên chút ý cười nói: “Nó thích ăn ngọt, nhưng không thể ăn thường xuyên.”

Mặc kệ Ninh Tri có mục đích gì, nhưng cô nguyện ý đến gần Lục Tuyệt, bỏ tâm tư suy nghĩ vì Lục Tuyệt, đây chính là điều mẹ Lục mong muốn nhìn thấy.

Ninh Tri nghe vậy thì cười nói: “Trùng hợp là con cũng biết làm một món điểm tâm, con sẽ hạn chế độ ngọt lại.”

Mẹ Lục thấy vậy thì gật đầu đáp: “Tiểu Tuyệt không thể ăn rất nhiều món, yêu cầu ăn kiêng. Trước khi làm con đi hỏi thầy Lý một câu trước, chuyện ăn uống của Tiểu Tuyệt chủ yếu là do ông ấy phụ trách.”

Ninh Tri cười nói: “Vậy thì tốt quá, con sẽ đi thỉnh giáo thầy Lý.”

Lúc này, Lục Tuyệt mặc áo thun đỏ chạy từ ngoài cửa vào, mới đầu xuân nên buổi sáng trời vẫn còn rất lạnh lẽo nhưng trên trán anh lại đầm đìa mồ hôi.

“Đứa nhỏ này, sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy chứ. Mau lên lầu thay quần áo đi nếu không lại bị cảm.” Thấy con trai chạy bộ buổi sáng về, mẹ Lục lại sốt ruột chạy đến căn dặn vài câu.

Lục Tuyệt làm như không thấy sự quan tâm của mẹ Lục, nghe cũng không trả lời, anh chỉ đi thẳng lên lầu,

Mẹ Lục cũng đã quen rồi, đôi mắt cứ chăm chú nhìn bóng dáng con trai lên lầu, mãi cho đến không thấy nữa bà mới quay về chỗ ngồi.

Ninh Tri thu hồi ánh mắt, cho dù Lục Tuyệt có bệnh tự kỷ thì không có người mẹ nào không yêu con mình.

Đột nhiên cô nhớ đến lời Bá Vương từng nói, nó đã nói bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt có thể trị được, cũng không biết có phải thật hay không.