Chương 17: Thổi Thổi (1)

Người dịch: Hắc Long Du Hí.

Ninh Tri chỉ vào cậu nhóc trên bức ảnh hỏi mẹ Lục: “Mẹ à, cậu bé này là ai vậy?”

“Sao con lại không nhận ra chứ? Đây chính là Thâm Viễn, anh hai của Tiểu Tuyệt.” Mẹ Lục cười nói tiếp: “Đây chính là tấm ảnh chụp chung năm đầu tiên chúng ta nhận nuôi đứa nhỏ Thâm Viễn này.”

Ninh Tri nhíu mày, trách sao lúc ở nhà trẻ cô lại cảm thấy đứa nhỏ kia quen mặt như vậy, cảm giác quen thuộc ấy chính là phát ra từ trong trí nhớ, nguyên chủ đã từng gặp Lục Thâm Viễn.

Trong ảnh chụp Tiểu Lục Tuyệt đã lớn hơn một chút so với hồi ở nhà trẻ, nói cách khác. Ngay lúc đó Lục Thâm Viễn còn chưa được Lục gia nhận nuôi.

Vậy vì sao anh ta lại bắt nạt Tiểu Lục Tuyệt chứ? Là cảm thấy Tiểu Lục Tuyệt dễ bắt nạt sao? Hay đó chỉ là sự đùa giỡn của trẻ nhỏ?

Mặc kệ nguyên nhân là gì, cho dù khi đó đối phương còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện. Thì Ninh Tri cũng không có ấn tượng tốt với nam chính này, cho dù tương lai đối phương có xuất sắc, có năng lực và khống chế được toàn bộ tập đoàn Lục Thị trở thành Lục tổng lợi hại cũng vậy.

“Thâm Viễn là con trai của bạn Đông Chu, bố mẹ của nó đã qua đời trong một cuộc tai nạn xe cộ. Suy xét đến tình huống của Tiểu Tuyệt, Đông Chu quyết định nhận nuôi nó, gia nghiệp Lục gia cũng có người hỗ trợ xử lý và Tiểu Tuyệt cũng có thể có thêm một chỗ dựa.” Mẹ Lục không muốn thừa nhận chuyện bệnh tình của Lục Tuyệt đã chú định cả đời này anh cũng không thể quản lý Lục gia được.

Trên mặt mẹ Lục hiện lên chút an lòng nói: “Đứa nhỏ Thâm Viễn này rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã nghe lời, cũng rất có năng lực. Quan trọng nhất là nó còn thật sự rất quan tâm Tiểu Tuyệt, là một người anh trai tốt.”

Ninh Tri gần như không kìm được mà bĩu môi, Lục Thâm Viễn hiểu chuyện chỗ nào cơ chứ? Anh ta còn đẩy Tiểu Lục Tuyệt ngã cầu thang nữa là.

Bởi vì cô đã cứu Tiểu Lục Tuyệt nên nhân quả đã thay đổi. Chuyện này chỉ có mỗi cô biết, trong trí nhớ của mẹ Lục đã không còn chuyện Tiểu Lục Tuyệt ngã cầu thang.

Rời khỏi phòng mẹ Lục, lúc Ninh Tri lên lầu lại gặp Lục Thâm Viễn.

Lục Thâm Viễn luôn đi theo bố Lục lăn lộn trên thương trường, cho nên cả người đều tỏa ra hơi thở thương nhân. Với lại bề ngoài của anh ta tuấn lãng, khí chất lạnh lùng đúng thật là rất phù hợp với hình tượng của một nam chính.

Nếu Lục Thâm Viễn là một thợ săn giảo hoạt, vậy thì Lục Tuyệt giống như một con thú nhỏ luôn trốn trong cái vỏ cứng cáp của mình không dám gặp người khác, cả người đều tỏa ra hơi thở sạch sẽ và thuần khiết.

Lục Thâm Viễn dừng chân lại nói: “Anh nghe quản gia nói, mấy ngày gần đây Tiểu Tuyệt đột nhiên mất khống chế đều nhờ em trấn an em ấy.”



Ninh Tri an tĩnh chờ đối phương nói hết.

“Nếu em có thể giúp được Tiểu Tuyệt, vậy thì anh hy vọng em có thể vẫn luôn chăm sóc cho em ấy.”

Mặc kệ là giọng điệu hay là thần sắc đều rất phù hợp với hình tượng người anh trai tốt của Lục Thâm Viễn.

Lúc này Ninh Tri mới gật đầu.

Trong phòng, Lục Tuyệt đã tắm xong, Ninh Tri phát hiện anh tựa như cái đồng hồ báo thức đã được thiết lập sẵn, cứ phải chạy đúng giờ mới được.

Trên người anh đang mặc chính là bộ đồ mới hôm qua cô mua cho anh, là một bộ đồ sặc sỡ, với chiếc áo ngủ là sự giao thoa giữa nền xanh dương và những đóa hoa màu đỏ rực.

Lúc mua bộ đồ này, trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lập tức hiện lên một mặt trời nhỏ, Ninh Tri liền biết anh chắc chắn rất thích nó.

Ninh Tri chỉ nhìn một cái thôi, đóa hoa to lớn còn đỏ rực kia thật sự quá chói mắt khiến cô không dám nhìn lâu. Khó trách đến mẹ Lục luôn yêu thương Lục Tuyệt như vậy cũng chỉ chuẩn bị một tủ quần áo màu đỏ cho anh mà thôi, nếu thật sự để anh chọn thì sẽ rất chói mắt.

“Lục Tuyệt à, em thương lượng một chuyện với anh nha.” Ninh Tri không hy vọng, trước khi ngủ và lúc tỉnh lại thấy một người sặc sỡ như vậy nằm bên cạnh cô.

Lục Tuyệt mặc bộ đồ sặc sỡ nền xanh và hoa đỏ thẫm ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, vẻ mặt anh hơi mờ mịt nhìn hơi ngốc nghếch đáng yêu.

A, đột nhiên Ninh Tri cảm thấy nghiệp chướng của mình quá nặng nề rồi, cô không nên vì thèm muốn mặt trời nhỏ của anh mà buông thả thiên tính của anh mua cho anh nhiều bộ đồ cay mắt như vậy.

Môi cô khẽ run run, định sắp xếp lại từ ngữ để có thể ít tổn thương đến trái tim mong manh nhỏ bé của anh: “Quần áo của anh…”

Lục Tuyệt lúc này lại hiếm được mà mở miệng chủ động nói: “Đẹp.”

Ninh Tri: …



Cô nhỏ giọng dịu dàng dỗ anh: “Quá sặc sỡ rồi, không hợp với anh đâu. Hôm nay mấy bộ đồ màu đỏ mua cho anh rất đẹp, anh vẫn mặc bộ đồ màu đỏ đi.”

Lục Tuyệt liếc mắt nhìn cô một cái, rồi lại nhanh chóng dời mắt đi, đôi môi mỏng của anh mím chặt lại.

Chẳng sợ trên gương mặt tuấn tú của anh không hề lộ ra biểu cảm gì, nhưng Ninh Tri thấy rõ trên đầu của anh hiện lên hai đóa mây đen, liền biết anh đang rất không vui.

Ninh Tri đấu tranh một chút nói: “Chúng ta thương lượng một chút đi, buổi tối anh có thể mặc quần áo hoa nhưng ban ngày vẫn phải mặc quần áo đỏ được không? Em cảm thấy anh mặc đồ màu đỏ vẫn là đẹp nhất.”

Lục Tuyệt cúi đầu không nói lời nào.

Nhưng trái tim của Ninh Tri lại không ngừng run rẩy, anh đã làm sai gì chứ? Anh chỉ thích quần áo sặc sỡ mà thôi, anh không sai, sai là cô! Sai chính là đôi mắt của cô!

Lục Tuyệt mím chặt môi, một hồi lâu sau mới phát ra một tiếng ‘Ừ’ từ cổ họng.

Sau đó, anh không thèm để ý cô nữa,

Chỉ lặng lẽ nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại.

Ninh Tri cởi giày ra, rồi chui vào trong chăn, sau đó cô lén lút giơ tay ngoéo ngón tay Lục Tuyệt khẽ gọi: “Lục Tuyệt.”

Nhưng anh vẫn không phản ứng lại cô.

Ninh Tri lại nhích người mình đến gần anh, đầu ngón tay ngoéo lấy một ngón tay của anh rồi kề đầu đến sát bên tai của anh dịu dàng nói: “Anh đừng giận, anh thích mặc sặc sỡ thì ngày mai em mua thật nhiều đồ lót màu sắc và có hoa văn cho anh.” Cô lại tiếp tục dỗ anh: “Anh mặc bên trong, ai cũng không được nhìn.”

Lục Tuyệt mở to mắt, ánh mắt anh hơi sáng lên rồi nói: “Qυầи ɭóŧ cho em nhìn.”

Nghĩ đến phải nhìn phía dưới của anh, Ninh Tri cảm thấy mặt mình nóng lên, cô vội chạy lại chỗ ngủ của mình rời xa anh rồi nói: “Em không nhìn!”

Editor: Hắc Long Du Hí --- Hãy đón đọc trên truyenhdt.com để xem được chương mới sớm nhất nhé.