Du phi được mẹ ghẻ tác giả thiết định là một người ôn hòa hiền thục, không tranh không giành, vì vậy chuyện hại người hôm nay nhất định không phải bà ấy, nhưng ta nghĩ, bà ấy vững vàng đứng trong hậu cung mấy chục năm không đổ, chắc chắn không phải là quả hồng mềm mặc người nhào nặn. Mà nhi tử của bà ấy - Túc Vương, lại là tử địch của Bách Lí Dật sau này, vì vậy một ân tình ngày hôm nay, mai sau tất dùng đến, ta cũng không thể hai bàn tay trắng đấu với tra công được. Mà Trân Quý tần, biết được chuyện ta báo tin long tự bị mưu hại từ chỗ Du phi, sẽ không nghĩ rằng ta có mưu đồ gì đồng thời bắt buộc phải tiếp nhận mối ân tình hôm nay, ngoại thích Bình Trung hầu của nàng cũng phải nợ Mặc Triêu Ngân lần này. Nếu ta nhớ không nhầm, Bình Trung hầu về sau sẽ đầu quân cho Bách Lí Dật, Trân Quý tần thì tác giả không viết rõ kết cục, có lẽ đứa bé trong nguyên tác không giữ được nên mới có chuyện tra công và phụ thân nàng bắt tay sau này.
Còn nữa, đây là đấu tranh hậu cung, ta không muốn tham gia, nên việc này, đẩy về tay Trân Quý tần là được rồi. Vạn nhất kẻ đứng sau không bị lật đổ, người mà nàng ta muốn báo thù đầu tiên cũng không phải là ta.
"Sao nàng phải làm như vậy?"
Mặc Triêu Ngân trước mặt hỏi ta, giọng điệu có chút buồn bã.
Ta trợn mắt. Ta còn chưa gϊếŧ người, ngươi ca thán cái gì? Ta đây đều là vì mưu cầu một tương lai không chết được không?
"Chuyện này không phải để tranh giành đoạt đích. Thϊếp biết, tình cảm của chàng và Túc Vương vẫn luôn tốt đẹp, thϊếp thật không tốt khi lợi dụng Du phi và Trân Quý nhân. Nhưng Triêu Ngân, tin thϊếp, tất cả những gì thϊếp làm hôm nay tuyệt đối không dư thừa!"
Ta nắm lấy tay hắn, hắn cũng không rút ra, nói những lời mà ta cho rằng nên nói nhất.
Mặc Triêu Ngân ngẩn ra, sau đó là một loạt chuyện khiến ta vô cùng bất ngờ. Tên thụ kia thế nhưng thuận tay kéo ta vào lòng, cằm hắn đặt trên đỉnh đầu ta. Ta cảm thấy cơ thể mình run lên, trong lòng vô cùng bài xích loại thân mật này, ta rất bài xích một kẻ trong lòng có người khác lại tự nhiên ôm ta như vậy, vì vậy ta lập tức dùng tay đẩy hắn ra. Lúc Mặc Triêu Ngân bị ta đẩy ra, nét mặt giống như bị thương, hắn hơi nhỏ giọng: "Cơ Anh, ta..."
"Không sao, chỉ là không quen thôi." Ta thái độ bình tĩnh, tự nhiên đáp lời hắn.
Mặc Triêu Ngân càng giống như đau đớn hơn, sau cùng, hắn bình tĩnh lại, giọng nói cũng khàn đi: "Xin lỗi nàng, để nàng phải chịu đựng lâu như vậy. Hoàng cung này, rất khó chịu đúng không?"
Ta hơi đần ra. Tên này biết được bộ mặt thật không đơn giản của ta, vậy nhưng không những không trở mặt ghét bỏ, lại còn xin lỗi ta? Xin lỗi vì đã để ta chịu đựng chốn Hoàng cung âm hiểm lâu như vậy? Đúng là có chút ngoài ý muốn. Tiểu thụ đúng là đã trưởng thành hơn nhiều!
"Ta sẽ cố gắng để được phong vương, nàng chờ ta, ta sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này!"
Hắn lại nói tiếp, giọng nói như đang thề non hẹn biển.
Ta chỉ biết cười, sau đó vỗ về bàn tay hắn, cảm giác có con trai ngoan thật tốt!
Sau đó, Mặc Triêu Ngân còn ở lại dùng bữa trưa cùng ta, tới buổi chiều hắn theo lời ta, lấy lí do trò chuyện giải khuây đi đến Tĩnh Uyên cung của Du phi, còn ta thì tới Ngự Hoa viên dạo một vòng.
Trong bữa trưa, ta có vài lần nhắc đến Bách Lí Dật với hắn, Mặc Triêu Ngân dường như nhớ lại lí do tên tra công kia không thể thượng triều, vẻ mặt có chút buồn bã lộ ra, ánh mắt còn có thêm vài cảm xúc hỗn loạn mà ta không biết đó là gì. Cuối cùng, hắn đặt "cạch" đôi đũa xuống bàn, nhìn ta đầy đau lòng nói:
"Cơ Anh nàng yên tâm, chuyện đó...ta sẽ không để xảy ra lần thứ hai. Xin lỗi, đã để lại tâm ma cho nàng."
Ta hơi dừng chút. Chuyện đó? Còn cái gì mà tâm ma? À, ra là chỉ chuyện hai người các ngươi hôn nhau ấy hả? Ta hơi mỉa mai, đúng rồi, sẽ không có lần thứ hai đâu, bởi lần thứ hai là trực tiếp lên giường luôn còn gì?
Đã đến chiều tối mà Mặc Triêu Ngân còn chưa thấy về, nghe nói là Hoàng đế nổi hứng gọi các Hoàng tử đến trường săn để luyện tập bắn cung. Ta cũng không để ý nhiều, dù sao nơi không tồn tại Bách Lí Dật là nơi ta an tâm nhất, ấy mà khoan, trong kịch tình có nói sau vài ngày bệnh tình chưa tốt lên, tên thụ kia vẫn gắng gượng tuân theo ngự mệnh đến trường săn, cuối cùng láo ngáo thế nào lại bị trúng một tên lạc, cộng với vết thương bị đánh và phong hàn lúc trước chưa khỏi, lúc về đến nơi thật đúng là thảm không đỡ nổi. Hình như ngày hôm nay chính là một đoạn kịch tình này.
Ta nhớ lại, thầm nghĩ chuyện tên lạc sẽ xảy ra sao? Chỉ là một toán nam nhân cười ngựa lòng vòng bắn tên, hơn nữa kẻ nào cũng được trau dồi thiện xạ từ lúc thôi nôi, đúng là có vấn đề! Mặc Triêu Ngân không hổ danh là nhân vật chính trong ngược văn, tàn tạ thế nhưng vẫn bị người ta nhắm đến.
Ta nghĩ nghĩ, rồi quyết định mặc kệ! Dù sao thân thể tiểu thụ cũng đang khỏe mạnh, trong nguyên tác hắn ốm yếu trúng một tên còn sống nhăn răng, bây giờ ngược lại đang khỏe mạnh tinh anh, võ công hắn cũng không tệ, chắc không có chuyện gì được đâu! Ta nếu đến đó trái lại không thể cảnh cáo hắn không nói, nếu bị trúng "tên lạc" mà vong mạng, vậy cũng quá uất ức ta rồi! Ta đến bẻ thẳng hắn để cứu lấy mình, không phải để cứu vớt hắn! Ta, vốn xấu xa như vậy!
Hoàng hôn đã qua lâu, ta ăn qua một bát cơm đầy, cảm thấy hơi nhạt nhẽo. Qua một lúc lâu, Thanh Ninh đẩy cửa, nhỏ giọng thông báo với ta: đã bắt được gian tế rồi, là một cung nữ.
"Bí mật đem người vào sâu trong tẩm điện của bản cung, nếu có ai hỏi thì nói với mọi người bản cung cần nàng cùng ngươi và Diệp Trúc hầu hạ tắm rửa."
Ta bẻ thẳng quả chuối tiêu tráng miệng, cuối cùng bẻ gãy luôn cả quả, hơi mất hứng nói với nàng. Thanh Ninh nghĩ hành động này chứng tỏ rằng ta đã nổi lên sát tâm, nhíu mày nói:
"Nương nương, người này còn có thể giữ lại để lợi dụng."
Ta: "..." Ta đâu muốn gϊếŧ người, ta chỉ muốn bẻ thẳng quả chuối thôi mà 囧
Sau đó, ta cũng không tiện giải thích, gật đầu cho Thanh Ninh lui xuống. Hơn hai khắc sau, nàng lại đến tìm ta, nói với ta mọi chuyện đã sắp xếp xong rồi.
Ta bước vào tẩm điện, thấy một cung nữ mặc đồ màu hồng đặc trưng của cung nhân đang quỳ, tay bị trói gô, tóc tai tán loạn, sắc mặt tái nhợt đáng thương. Khi thấy ta tiến vào, hai mắt trống rỗng vô thần của nàng sáng lên, vội vàng lê lết thân mình bò tới, dập đầu liên tục dưới chân ta.
"Nương nương, Hoàng tử phi nương nương, xin người tha cho nô tì! Đều là do Lan Quý phi, không liên quan đến nô tì! Xin nương nương tha cho nô tì!"
Ta nghe tới "Lan Quý phi" cũng không vội, bình tĩnh bước qua nàng, sau đó mới ngồi ngay ngắn xuống ghế chủ vị. Thanh Ninh tiến lên bẩm báo: "Nương nương, chúng nô tì theo lời nương nương, báo với cung nhân quản lí hương xông rằng hương đã bị nương nương làm đổ, thấy nàng ta không thêm bớt gì. Lúc nương nương cố tình ra ngoài đi dạo Ngự Hoa viên đem theo một nửa số cung nhân, nô tì đã lén trở về, phát hiện cung nữ này lấy cớ đưa bánh từ thiện phòng vào tẩm cung, lén lút thêm xạ hương vào lư."
Ta gật đầu, thảo nào lần trước còn có nho và điểm tâm bày sẵn, ra là vậy à?
Diệp Trúc nhìn cung nữ phía dưới, bĩu môi: "Con chó còn trung thành hơn ngươi!"
Ta từ ghế chủ tọa nhìn xuống nàng, bình tĩnh lên tiếng: "Ngươi tên là gì?"
Cung nữ vẫn giữ vẻ kích động, liên tục dập đầu: "Nương nương, không liên quan đến nô tì! nương nương tha mạng!"
Thanh Ninh bên cạnh thấy vậy, bất đắc dĩ nói với ta: "Nàng ta tên Tê Hạ, là cung nữ tam đẳng hầu hạ quét dọn và đưa đồ ăn ạ."
Ta nâng mắt, nhìn chằm chằm Tê Hạ bên dưới, giọng nói cũng cao lên: "Tê Hạ, bản cung hỏi ngươi, vừa rồi có phải ngươi nói "đều là do Lan Quý phi"?"
Tê Hạ nghe vậy, lại liên tục dập đầu, trán đã rướm máu: "Đúng vậy, là...là do Lan Quý phi đố kị tam Hoàng tử, dù bị cấm túc vẫn muốn hãm hại điện hạ. Quý phi nương nương cho người lén gặp nô tì, lệnh nô tì bỏ xạ hương vào lư, nô tì không biết gì hết! Nương nương, tha mạng, nương nương?"
"Nương nương, Lan Quý phi đúng là tâm địa độc ác!" Diệp Trúc bên cạnh tức giận, vẻ mặt Thanh Ninh cũng có chút đồng tình.
Còn ta, ta chỉ cười lạnh, nhìn chằm chằm Tê Hạ khiến nàng ta mồ hôi rịn đầy trên trán. Sau cùng, ta nói: "Tê Hạ, bản cung sẽ không trị ngươi tội thêm xạ hương vào lư."
Tê Hạ ngẩng đầu, không tin được nhìn ta, Thanh Ninh và Diệp Trúc cũng là một thần sắc tương tự.
Làm thánh mẫu chưa được bao lâu, ta đã trở mặt, nụ cười muốn bao nhiêu phản diện liền có bấy nhiêu phản diện: "Mà bản cung sẽ khiến ngươi sống không bằng chết vì những lời dối trá hôm nay!"
Tê Hạ khϊếp sợ nhìn ta, sắc mặt tái nhợt, dập đầu: "Nương nương, nô tì không dám!"
"Không dám?" Ta cười lạnh. "Đã dám ăn ở hai lòng thì còn cái gì mà không dám? Bản cung vừa bước vào, phản ứng đầu tiên của ngươi là sợ hãi quá độ, không biện giải mà trực tiếp lao đầu vào khóc lóc tố giác Lan Quý phi. Người phạm lỗi bình thường sẽ thế sao? Kẻ nhát gan lắm cũng phải đợi bản cung dọa dẫm mới có thể khó khăn khai ra. Là khó khăn đấy! Ngươi từ đầu đến cuối lưu loát trôi chảy một hai Lan Quý phi, khác gì đã có sự chuẩn bị từ trước, rập khuôn mà diễn?!"
Thanh Ninh bên cạnh như sực nhớ ra, nhìn Tệ Hạ quát lớn: "Nô tì to gan! Lại dám lừa gạt Hoàng tử phi một nước, đáng tội tru di tam tộc!"
Ta lặng lẽ giơ ngón tay cái với Thanh Ninh, phản ứng rất nhanh, gây áp lực để cung nữ kia càng thêm chột dạ vô cùng tốt!
Cung nữ phía dưới sắc mặt càng lúc càng tái mét, môi đào bị nàng cắn đến chảy máu.
Ta thấy vậy, lạnh lùng nói thêm: "À, có lẽ ngươi không biết, Lan Quý phi là người đa nghi cẩn thận, sẽ không tin tưởng ngoại nhân các cung khác, cho dù có đưa hạt cát đến cũng không nói rõ là cát biển hay cát ven đường đâu, huống hồ là xạ hương."
Tê Hạ trợn mắt kinh ngạc, sau một hồi lâu, nàng như ra quyết định, muốn nói gì đó. Để tránh cho nàng lại tiếp tục nói dối, ta cắt ngang: "Vị chủ tử đứng đằng sau ngươi có lẽ đã dụ dỗ hoặc đe dọa để ngươi làm việc cho nàng nhỉ? Tính tình bản cung nếu không phải quá cấp thiết sẽ chẳng bao giờ đi rót mật cho kẻ khác, bản cung thích ngược đãi người ta hơn. Những gì vị kia đe dọa ngươi, bản cung cũng sẽ làm được! Là gì? Thân nhân sao? Hay tính mạng của ngươi? Bản cung nếu hôm nay không biết được sự thật, hoặc mai sau phát hiện bị ngươi lừa, dù cho ngươi có tự sát, bản cung cũng sẽ gϊếŧ sạch thân nhân còn lại của ngươi để xả mối hận lúc này!"
Tê Hạ không rét mà run, cả người lung lay sắp đổ. Ta thấy vậy, bồi thêm một câu: "Với lại, nếu chuyện thành rồi, ngươi nghĩ vị chủ nhân kia sẽ tha cho một kẻ biết quá nhiều như ngươi sao?"
"Cộp", Tê Hạ đập mạnh đầu xuống sàn, nước mắt như mưa: "Nương nương, nô tì xin nói, nô tì nói hết, là...là...Chung...Chung... Đức phi! Nô tì cầu xin...cầu xin nương nương, cứu lấy phụ mẫu nô tì! Cầu xin nương nương!"
Ta nghe vậy, quan sát sắc mặt Tê Hạ một lúc lâu, chỉ thấy nàng ta đau đớn cùng sợ hãi ngập tràn. Ta mới thở dài một hơi, sau đó nói Thanh Ninh và Diệp Trúc tiến tới đỡ Tê Hạ đứng dậy, cởi dây trói cho nàng.
"Ngươi trước tiên cứ giữ liên lạc với người ở Chung Túy cung, nói rằng bản cung vẫn xông xạ hương thường xuyên."
Tê Hạ kinh ngạc nhìn ta, nước mắt vẫn đọng trên khóe mắt, dập đầu luôn miệng nói đa tạ, ta thấy vậy chỉ lạnh nhạt: "Bản cung giữ ngươi lại tất có chỗ dùng đến, bảo ngươi làm chuyện gì thì hãy làm như vậy. Nếu ngươi dám giở trò, bản cung không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"Còn về thân nhân của ngươi..." Ta nói tiếp. "Sau khi Chung Đức phi rớt đài, ta sẽ cố gắng bảo hộ."
Du phi và Trân Quý tần biết được chuyện này, nhất là Trân Quý tần, bọn họ sẽ ngồi yên sao? Đây là đấu tranh hậu cung, vậy ta không đánh rắn động cỏ, im lặng đứng một bên cổ vũ là được. Ta đi thỉnh an mấy ngày nay, cũng biết được Chung Đức phi xuất thân là một nô tì, vì vậy mới giữ vị trí thấp nhất trong tứ phi "Quý - Hiền - Thục - Đức", tuổi mới hai mươi lăm, là mẫu thân thập Hoàng tử, có thủ đoạn nhưng không thế lực, không biết Trân Quý tần xuất thân không tệ này có lật đổ được không, nếu như Du phi cũng bị tính kế, vậy thì quá nhộn nhịp rồi!
"Lui xuống đi!" Ta khoát tay với Tê Hạ. Khi nàng ta khúm núm lui về phía cửa, ta lên tiếng: "Về vết thương trên trán ngươi, biết nói sao rồi chứ?"
Tê Hạ hơi sững lại, sau đó nhanh chóng lên tiếng: "Nô tì là vì chuẩn bị nước tắm, không may sàn trơn nên không cẩn thận bị trượt ngã."
Ta gật đầu, Diệp Trúc không mấy thân thiện cùng Tê Hạ đi ra khỏi phòng, xem xem nàng ta có thực hiện hay không, chỉ còn Thanh Ninh ở lại cùng ta. Thanh Ninh đứng bên cạnh ta, ánh mắt nhìn ta sâu sắc hơn thường ngày, ta cũng không nói gì, không khí có hơi kì quặc.
Một lúc sau, khi Thanh Ninh định nói gì đó, Diệp Trúc bên ngoài bỗng dưng gõ cửa, chờ ta cho phép đi vào mới vội vàng đi đến trước mặt ta, giọng nói có hơi gấp rút:
"Nương nương, điện hạ trở về rồi!"
"Có gì lạ sao, vì sao ngươi khẩn trương như vậy? Điện hạ bị thương sao?" Ta hơi lo lắng, chẳng lẽ đúng như nguyên tác, Mặc Triêu Ngân bị thương rồi?
"Không ạ, điện hạ không có việc gì." Diệp Trúc nói vậy, ta mới thở phào một hơi, lại nghe nàng nói thêm. "Nhưng mà, Hoàng Thượng bị thương rồi!"