Chương 90

"- Vẫn tốt chứ?" - Giọng đàn ông trầm thấp vang lên, đầy mị hoặc. Người ở bên kia đầu dây cũng là đầy dụ dỗ trả lời:

"- Vẫn tốt! Nhưng có một vài người không biết điều!"

"- Sắp xếp cho bọn họ nếm thử mùi vị!"

"- Yes, sir." - Tiếng cười trào phúng vang lên, sau đó là tiếng tút tút ngân dài của chiếc điện thoại.

_______________________________________

Trong phòng làm việc, vị phó giám đốc vừa xem xong bản thiết kế, liền vỗ tay tán thưởng, khen ngợi không thôi:

"- Rất đẹp. Cô là nhà thiết kế triển vọng của công ty đấy."

Song Song cũng lịch sự gật đầu:

"- Phó giám đốc quá khen rồi."

"- Hy vọng cô tiếp tục giúp công ty phát triển." - Dương Vy cười.

"- Vâng."

Cuộc nói chuyện diễn ra một cách tốt đẹp, bản thiết kế của Song Song vừa nộp lên liền được đưa qua bộ phận điêu khắc. Quả là một khởi đầu tốt.

"- Các người cứ cười đi, tôi sẽ cho các người thất bại, mãi mãi nằm dưới chân tôi!" - Đình Vãn bị phòng nhân sự sai việc vặt đến tức giận, đứng ở bên ngoài nhìn vào phòng phó giám đốc, ánh mắt đầy căm hận. Haha, cứ chờ xem!

Từ đầu đến cuối một đạo ánh mắt nhìn theo Đình Vãn điên dại. Đình Vãn sau một lúc xả giận, liền quay người rời đi, vừa vặn đâm phải một người.

"- Xin lỗi, cô không sao chứ?" - Người đàn ông tuấn mỹ cười dịu dàng hỏi, đầy quan tâm quan sát Đình Vãn.

Đình Vãn được anh ta cầm tay đỡ đứng dậy, liền đỏ mặt ngại ngùng trả lời:

"- Tôi không sao."

"- Cô thật xinh đẹp, có thể cho tôi xin số được không?"

"- Làm gì có... Số tôi là 091865xxx."

"- Cảm ơn mỹ nhân. Hy vọng lần sau sẽ gặp được cô."

Đình Vãn cố bày ra một bộ mặt dịu dàng nhã nhặn, tiếc nuối dõi theo nam nhân đi về phía thang máy.

Thang máy vừa khép cửa, người đàn ông liền xé bỏ lớp mặt nạ da người đi, ngay sau đó một mỹ nhân kiều diễm xuất hiện. Mỹ nhân nhanh chóng thủ tiêu lớp mặt nạ cùng trang phục cũ đi, thay vào đó là bộ váy đen ôm sát người đầy quyến rũ.

Ngón tay thon dài lướt trên chiếc điện thoại, tìm được thứ vừa ý mỹ nhân liền cười y lệ:

"- Hảo, ta đến với tỷ~"

~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~

Trên chiếc bàn ngổn ngang tài liệu và hồ sơ, Thiết Lãnh dựa người vào ghế sô pha, hút một điếu thuốc, khói bay phì phèo.

"- Theo dõi nhất cử nhất động của những người liên quan." - Một tiếng thông báo đến những thám tử do mình gọi, Thiết Lãnh an tâm hơn nhiều. Hành trình truy thê thật mệt mỏi.

Nhưng, hắn điên rồi. Hắn yêu Song Song, nhưng trong giấc mơ mỗi đêm, không có Song Song, mà luôn là Vân Thanh ôn nhu dịu dàng quan tâm hắn. Rốt cuộc, là như thế nào?