Thành phố T.
Mạc Thất Uông ngồi ở căn phòng cao nhất của trụ sở tập đoàn Mạc thị, buồn bực nghĩ đến Song Song. Thất Uông không hiểu bản thân, hắn thật nhớ cô, nhớ đến thân thể quyến rũ ngày hôm đó của cô. Thật muốn đem cô lên giường mà mây mưa quên đường về. Thất Uông cầm ly rượu thượng hạng lên nuốt một ngụm, nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, chữ liên tục nhảy nhót, xếp thành ba chữ "Trình Song Song".
Đường Vân Thanh đẩy cửa phòng đi vào, Thất Uông liền xoá dòng chữ quen thuộc kia đi. Hiện tại hắn rất hận Đường Vân Thanh. Vì sao ư...?
Đường Vân Thanh trong chiếc váy trắng quyến rũ ngắn cũn ngồi lên đùi Thất Uông:
"- Uông à, sao lâu nay không gặp em, em thật nhớ anh..."
Vân Thanh không mặc qυầи ɭóŧ liên tục cọ xát trên nơi nhạy cảm của Thất Uông, ừ hứ hờn giận. Hắn lại mơ hồ nhớ tới Song Song, mở khoá quần ra, đem cự vật đâm thẳng vào trong tiểu huyệt của Vân Thanh:
"- Ân, thật sướиɠ a..."
Vốn dĩ trước đó Vân Thanh cùng Dương Nhất Ngôn hoạt động trên xe riêng nên bên trong vẫn rất ướt. Mạc Thất Uông không để ý đến điểm này vẫn liên tục ra vào trong sự co bóp của Vân Thanh. Tưởng tượng người đang quan hệ với mình là Song Song, Thất Uông tăng tốc độ nhanh hơn:
"- Bảo bối, em chặt quá. Ngô..." - Có hình ảnh Song Song xúc tác, cự vật không ngừng bành trướng, tiếp tục một ra ba vào - "Gọi tên anh."
"- Uông... A?!!"
Vân Thanh vừa gọi xong liền bị Thất Uông ném xuống sàn. Không phải giọng rêи ɾỉ của Song Song, hắn không cần. Mạc Thất Uông sửa lại quần áo, lạnh nhạt nói:
"- Vân Thanh, chia tay đi."
"- Vì cớ gì?" - Vân Thanh quần áo xộc xệch ngực trượt lên hơn một nửa ôm mặt khóc. Thất Uông lạnh lùng đem xấp ảnh trong hộc bàn ra ném xuống:
"- Tội của cô!"
Vân Thanh nhìn thấy mớ ảnh trên sàn liền hoảng loạn. Đều là ảnh cô ta quan hệ với Dương Nhất Ngôn, với Sở Thiết Lãnh, với trai bao trong các ngõ bán da^ʍ, hơn hết, là quan hệ với em họ của hắn, Mạc Đông Thắng. Thất Uông hừ lạnh, dù cô ta quan hệ cũng phải nhận thức được chứ. Ngay cả em họ hắn, Vân Thanh cũng quan hệ. Thử hỏi, Mạc phu nhân tương lai hư hỏng đến thế, ai chấp nhận?! Bởi vậy, hắn hận Vân Thanh đến xương tuỷ. Đều là hắn ngu muội thích vẻ xinh đẹp thuần khiết của Vân Thanh. Nhưng giờ thì hết rồi, người trong lòng của hắn, chỉ có Song Song.
"- Haha, vậy để tôi nói cho anh biết. Song Song lúc trước như thế nào?"
Đường Vân Thanh điên cuồng cười, cầm ra một chiếc USB trong túi xách, cắm vào máy tính chủ của Thất Uông, kết nối với toàn bộ màn hình vô tuyến trong thành phố.
Cô ta bấm bấm rồi "Enter" với sự thoải mái, giờ thì Song Song cũng hết thời như cô ta thôi!