Chương 52-2: Phiên ngoại: Thiết Tâm (1)

Trong trí nhớ vô cùng tốt của tôi, tôi có hai người bạn thân. Một người là Thiết Quan, cậu ấy rất lạnh lùng, không bao giờ cười, thế nhưng rất quan tâm tôi và Thiết Song. Người còn lại là Thiết Song, cô ấy rất vui tính, rất dễ chọc khóc. Thế nhưng tôi sẽ không chọc cô ấy khóc đâu, tôi thích cô ấy.

Tôi và hai người họ lúc trước gặp nhau qua một buổi tiệc giao lưu của những gia đình có quyền lực. Tôi phải nài nỉ rất lâu Thiết Quan mới chịu chơi với tôi, hừ, đúng là tảng băng đáng ghét! Còn Thiết Song, cô ấy rất dễ thương nha, dụ một câu đi ăn kẹo liền đi, đúng là con heo ham ăn. Nhưng mà, tôi thích!

Tôi không biết tên thật của bọn họ, bọn họ cũng không biết tên thật của tôi. Tâm-Quan-Song là do ba người chúng tôi chọn ra, thật dễ nghe phải không?

Sở dĩ tôi tên Sở Thiết Lãnh, nhưng mà cái tên này, như kiểu "tảng băng lạnh lẽo"! Chẳng hiểu ba tôi nghĩ cái quái gì mà đặt cho tôi cái tên dở tệ như thế!

Nhưng mà nghĩ thế nào, đời không như là mơ, cái gì cũng xảy ra được. Khi tôi cùng hai người họ chơi đuổi bắt trên cánh đồng hoa hướng dương, thì có một chiếc xe tải rất to bị chệch khỏi đường quốc lộ, lao về phía chúng tôi. Hai người kia thật ngốc, sao vẫn đứng im vậy.

Không đủ thời gian, tôi chạy tới, dùng sức đẩy mạnh hai người họ về một bên. Cuối cùng, tôi cảm giác được hình như tôi không còn sống. Hình như là Thiết Quan suy sụp, ngất đi. Hình như là Thiết Song không ngừng lay thân thể tôi rồi khóc. Vẫn là gắng gượng được, tôi nói với cô ấy:

"- Song Song, cậu nhất định đừng quên Thiết Tâm này nhé. Tớ thích cậu..." - Hình như là, nhịp tim tôi yếu dần...

...

Khi tôi tỉnh, đã nhận ra đang nằm ở trong bệnh viện. Tôi nghe thấy mọi người xung quanh đang nói chuyện:

"- Tôi thật xin lỗi, vì tôi uống rượu mà tông phải con hai người."

"- Không sao, chỉ cần tách được thằng bé với hai đứa gây chuyện kia là được rồi."

Đó là giọng của ba Tứ mà, tại sao ba lại nói vậy, Thiết Quan và Thiết Song đâu gây chuyện. Tôi vùng dậy:

"- Là do con, không phải hai cậu ấy!"

"- Con đừng kích động." - Mẹ tôi ôm lấy tôi khóc. Tôi giãy giụa:

"- Tôi không cần!"

Mẹ ngã xuống đất. Một cảm giác rát mạnh truyền tới má, là ba tát tôi?

"- Con nên biết điều."

Tôi, nên biết điều? Đó là giọng điệu của người nên làm ba ư? Đó mới là bản chất thật của ông ấy ư?

"- Được."

Tôi chỉ mím môi trả lời, cố gắng lạnh nhạt hết mức có thể. Đúng vậy, tôi nên biết điều. Thiết Quan, Thiết Song, thật xin lỗi, tôi sẽ tìm ra hai người.