Tiếng gió rít, đập vào khung cửa sổ tạo nên những tiếng lạch cạch.
Cô gái với làn da trắng nhợt, nằm trên giường bệnh lông mi khẽ run. Mở ra đôi mắt màu hổ phách trong suốt kia, khẽ chống đỡ thân thể đau nhứt ngồi dậy.
"Tiểu thư cô tỉnh rồi sao." Âm thanh của một cô người hầu vang lên thập phần mỉa mai.
Phức Đông An khẽ quay đầu lại nhìn ả, là một người hầu khá trẻ nhưng khuôn mặt diện khá nhiều phấn son. Ăn mặc áo hơi sẻ xuống rãnh ngực, mặc chiếc váy đen bó sát để lộ cặp chân dài. Nhìn vào thật đúng là một kẻ không an phận.
" Nước." Đông An lạnh nhạt lên tiếng.
Cô người hầu khẽ nhíu mày, sau lại có thái độ bực dọc đi lấy nước. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm, bởi những kẻ cặn bã mà phí thời gian thì quả là ngu ngốc mà.
Nâng tay cầm lấy cốc nước uống sạch một hơi, sau lại tiếp tục hỏi.
"Đã mấy ngày?"
Cô người hầu lại bĩu môi, thầm nghĩ thái độ gì đấy. Chơi trò tiết kiệm lời à, đúng là con đàn bà ngu muội. Mặc dù rất bực nhưng cô phải đáp lại.
"Đã qua 2 ngày, đại thiếu gia kêu người mệt cứ ở trong này đi. Đừng đi gây rắc rối mãi! "
"Ra ngoài." Điều cần biết đã biết, cô liền ra lệnh đuổi người.
Cô người hầu bất ngờ với sự cắt ngang, trợn mắt dẫm mạnh đôi giày cao gót ra ngoài. Nếu không phải đại thiếu gia nhờ ả chăm sóc cô ả mới là không thèm.
Đông An quay người nhìn khe cửa, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Cô là Phức Đông An cùng tên với cố chủ, cố chủ đã đổi họ theo họ mẹ. Nên khác họ với ông Anh ruột của mình - Lục Tầm Thu.
Mẹ cố chủ là Phức Mộc Chi, trong lúc vô tình gặp ông Lục Tân đã đem lòng yêu. Hai người sau một thời gian qua lại bà thấy ông là người mộc mạc, dựa vào chính sức mình để phấn đấu càng yêu ông say đắm. Bất chấp sự cấm đoán của gia đình, bà bỏ nhà hỗ trợ ông thành đạt. Sau đó hạ sinh Lục Tầm Thu và Lục Đông An, bà cứ tưởng mình là người hạnh phúc nào ngờ chồng mình lại nuôi tiểu tam.
Bắt đầu vào năm năm trước sau khi ông đem tiểu tam- Trần Thị Ngọc và chấp nhận đứa con Lục Mộng Diệp thì hạnh phúc gia đình cố chủ liền rạng nứt. Từ đó bắt đầu một chuỗi đau khổ của cố chủ.