Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 107: Nữ vương thần minh (11)

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Ngươi ngất ở trong rừng, ta nhặt được về. À đúng rồi, trong người ngươi có độc tố ta đã giải trừ toàn bộ rồi. Không phải lo về trúng độc nữa.

- Vậy xin đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp tại hạ. Ta sẽ đền đáp sau, hiện tại có thể cho ta biết đây là đâu được không?

Hoàng Sư có ý định đi xuống đất bỗng nhiên trượt chân, may mà Nhàn Vũ đỡ được, nếu không sẽ là một cú ngã khá là đau đấy.

- Quên chưa nói. Tuy ngươi trong người đã hết độc tố nhưng vẫn còn yếu chưa đi được đâu. Ở lại đây mấy hôm đi.

Nhàn Vũ nâng người Hoàng Sư trở về giường rồi rót cho anh cốc nước. Hoàng Sư không nghi ngờ gì uống cạn.

- Thế giờ ngươi lấy gì trả tiền chữa bệnh đây?

- Tôi....tôi tạm thời không có tiền trong người nên....chưa trả được.

- Không bằng ngươi lấy.....thân báo đáp đi?

- Cái....cái này thì....không được.

- Tại sao a. Ta xinh đẹp lại giỏi giang như này sao lại không ai thích được cơ chứ. Mà ngươi đang mắc nợ ta nha. Chi bằng thuận tiện như vậy đi.

- Nhưng....nhưng.....

- Nhưng nhị gì nữa. Với dáng vẻ của ngươi hiện giờ chưa khôi phục lại thể lực nếu không bị đưa vào tiểu quán quan nói ta cũng không tin.

Nhàn Vũ tỏ vẻ khó chịu, nhìn từ trên xuống dưới của Hoàng Sư khiến anh ngượng ngùng đến muốn chui cả người vào chăn nhưng sợ thế làm cô phật lòng đuổi đi thì cũng có thể như những gì cô nghĩ vậy thật.

- Nên cứ yên tâm ở đây đi. Ta sẽ đợi cho đến khi nào ngươi tự nguyện trao thân cho ta.

Nửa câu sau này của Nhàn Vũ khiến Hoàng Sư giật mình. Những người phụ nữ mà anh từng gặp đều là một đám người vô sỉ. Anh không đồng ý cũng cưỡng ép anh khiến anh cảm thấy hận phụ nữ. Nhưng người này lại khiến anh thấy mình rất kì lạ.

- Dù sao cũng rất cảm ơn cô.

Nhàn Vũ chỉ " Ừm " một tiếng, vẫy tay một cái rồi đi ra khỏi phòng để lại Hoàng Sư một mình. Anh nằm nghĩ ngợi không biết vì sao người phụ nữ này lại cứu mình. Sao anh không thấy chán ghét cô mà lại muốn thân thiết thêm cơ chứ?

Đang suy nghĩ vẩn vơ, vị quản gia được Nhàn Vũ sắp xếp tiến vào, hỏi Hoàng Sư:

- Công tử đã đói chưa? Nếu rồi thì để ta bảo người mang đồ lên.

- Ân.

Hoàng Sư cũng thấy cái bụng mình bắt đầu kêu lên báo hiệu thì đỏ mặt gật đầu.

Đồ ăn được mang vào thơm phức nhưng chủ đạo là rau củ. Hoàng Sư định hỏi sao hình như không có thịt vậy, cô ghét mình vì truyện vừa rồi sao? Đang nghĩ vậy thì đã nghe người hầu bên cạnh nói.

" Chủ nhân bảo bọn ta rằng ngài vừa khỏi bệnh, không nên ăn nhiều thịt không thì sẽ khó chịu. "

Được rồi. Cô là thầy thuốc, cô có quyền. Nhìn mấy món này đều có vẻ không tệ. Hoàng Sư nghĩ rồi gắp một miếng rau lên, cho vào miệng nhai thì thấy bùng nổ.

Thật là ngon!!!!!

Trong khoang miệng anh đầy vị ngon ngọt từ nước rau, vị rất đậm đà ăn có thêm vị thịt không hề ngán chút nào.

Ăn uống no say một hồi, Hoàng Sư xoa xoa cái bụng hơi phồng lên của mình. Đã bao nhiêu lâu rồi nhỉ ta. Đã bao lâu rồi anh mới được ăn một mâm cơm ngon, toàn vẹn như vậy chứ?

Chắc là từ khi phụ thân của hắn qua đời từ lúc hắn bốn tuổi. Sau đó hắn toàn phải ăn đồ thừa, cơm nguội, so với hạ nhân còn kém hơn.Từ đó đến giờ cũng đã mười bốn năm rồi nhỉ phải không? Nhanh thật nhưng hắn đã thoát khỏi nơi giam giữ mình kia rồi vậy thì phải bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn vậy thôi. Còn phải trả nợ nữa chứ.

Hoàng Sư nghĩ đến cô lại nhếch mép lên cười đầy vẻ bất đắc dĩ. Ăn xong, anh lại được người đỡ lên giường, nghỉ ngơi. Cảm thấy có chút không quên vì hồi xưa hắn chưa từng được như này vì thân phận là nam nhân trong cung thường xuyên bị ghẻ lạnh. Đến phụ thân hắn cũng vì thế mà chết.

Nằm trên giường êm mới, Hoàng Sư không quen lắm liền bảo người mang chỉ, khung thêu vào để mình làm. Vừa thêu, Hoàng Sư vừa nghĩ đến Nhàn Vũ. Đang thêu thì bỗng kim đâm vào ngón tay mới khiến Hoàng Sư tỉnh lại trong dòng suy nghĩ của chính mình.

Nhìn trên tranh thêu hiện ra một con phượng vàng. Tuy chưa hoàn chỉnh nhưng vẫn toát lên sự cao quý, thanh tao.

Hoàng Sư tiếp tục thêu phượng hoàng đỏ. Đến lúc xong cũng vừa hay đến giờ cơm tối.

Lần này thì thay đổi các món khác không trùng lặp với buổi trưa. Nhưng lần này anh lại thấy vị không ngon bằng buổi trưa nhưng cũng rất được.

Vẫn có chút thắc mắc, Hoàng Sư hỏi:

- Tối nay thay đổi đầu bếp sao? Vì sao lại không giống buổi trưa vậy?

- Dạ. Đúng vậy ạ. Nếu công tử không thích thì để ta bảo chủ nhân đổi người.

- Không không. Không cần đâu, dù sao thì ta cũng là người nợ, không thể làm phiền cô ấy được.

Hoàng Sư có chút rối loạn, xua xua tay tỏ vẻ không cần. Dù sao người này nấu cũng được với lại nhìn nhà này cũng thuộc tầm trung, nếu đuổi họ đi thì gây hận thù lúc đó lại nhiều chuyện ra.

Mỹ thiếu niên ăn xong liền ra ngoài đi dạo tiêu cơm. Đúng lúc thì thấy Nhàn Vũ đang ở đình gần ven ao sen, dùng quạt làm mặt nước lăn tăn gợn sóng, khiến anh tự dưng thấy xao xuyến. Đây chính là tình yêu sét đánh sao?

- ---------------------------------------------------------------------------------

Các ngươi đều là một đám vô tâm, vô trách nhiệm mà. Đọc không thèm like, không thèm comment lại làm ta tự hại mình đăng chương trước. Hừ hừ, các ngươi nhất định không yêu ta, ghét truyện của ta nên mới vậy phải không? Ta biết tất, các ngươi không yêu ta, ta đi viết truyện khác, kể cả viết tiếp cũng chậm không ra chương cho đám các ngươi.
« Chương TrướcChương Tiếp »