Chương 2

Trên giường lại xuất hiện hai người nữa, hai người trông đáng yêu dễ thương hệt như những nhân vật chibi trong truyện tranh, cả hai đều có khuôn mặt búi tóc như bánh bao, một người mặc áo bào màu vàng duyên dáng, một người mặc bộ đồ thái giám màu xanh lam. .

Cô gái nhỏ dáng vẻ kiêu ngạo, đôi chân ngắn co quắp như nữ vương nhìn thiếu niên đang quỳ dưới chân mình.

Mở miệng, thanh âm mềm mại lại ngang ngược kiêu ngạo: “Tiểu Tứ Tử, ngươi có biết mình sai?”

Tiểu Tứ Tử?

Tạ Tứ nhướng mày.

“Nô tài biết sai!” Tiểu nam nhân kinh hãi, giọng nói lanh lảnh, “Sắc đẹp của Hoàng hậu Hi Tửu là báu vật quý giá nhất của nước ta, cần phải bảo quản cẩn thận, thế nhưng ta đã quấy rầy sắc đẹp của Hi Tửu nữ vương . Tội đáng muốn chết, thỉnh nữ vương hung hăng trừng phạt! “

Tạ Tứ im lặng cười, Hi Tửu nữ vương?

Cô gái nhỏ khịt mũi, “Vì ngươi hết lòng phục vụ ta, lần này ta sẽ không chém đầu ngươi, nhưng tội chết khó tránh khỏi, tội sống cũng không thể thoát.”

Duyên dáng nhấc bàn tay trắng nõn nhỏ bé khỏi ống tay áo, sau đó, bang bang bang ……

Động tác bạt tai xuất ra như hư ảnh, tiểu nam nhân bị đánh đến nôn ra máu.

Trong hiệu ứng âm thanh ba ba bạch bạch, bóng dáng của hai tiểu nhân nhi từ từ mờ nhạt rồi biến mất.

Tạ Tứ nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, trên giường yên tĩnh không có gì khác thường.

Lại nhìn Hi Tửu, thành thật ngủ say.

Ảo giác.

Gần đây có quá nhiều chuyện khiến anh phiền lòng, hơn nữa anh cũng chưa từng lên giường với người khác, cho nên đầu óc có chút không tỉnh táo.

Vẻ mặt Tạ Tứ trở lại vẻ thờ ơ, lầm lì thường ngày, trước mắt xẹt qua tiểu nam nhân nhỏ bé trông giống mình đến chín phần, lại vô cùng nịnh nọt không có cốt khí, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Hắn sao có thể có dáng vẻ kia?

Còn Hi Tửu nữ vương?

Tạ Tứ đứng dậy trên giường, lạnh lùng quét qua Hi Cửu đang ngủ say, trong đầu ánh lên dáng vẻ tiểu nữ tử kiêu ngạo, trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh lặng lẽ bước đến bên cô, dùng ngón tay thon dài kéo xuống chiếc chăn bông che gần hết khuôn mặt của cô rồi véo vào khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng của cô.

Nữ hoàng? Sắc đẹp quốc bảo? Ừm? Ăn mấy mâm đậu phộng rồi?

Trong giấc ngủ Hi Tửu cảm thấy khó chịu, nhíu mày bất mãn, lông mi mảnh mai run lên, tựa hồ sắp tỉnh lại.

Tạ Tứ nhanh chóng mà ưu nhã buông tay, chân dài bước ra khỏi phòng như không có chuyện gì xảy ra.

Hi Tửu bị rung động bởi chiếc đồng hồ báo thức được đặt mỗi phút một lần, buồn ngủ tắt ba mươi chiếc đồng hồ báo thức đặt từ 7 giờ đến 7 giờ 30 phút, ra khỏi giường ngáp dài, chợt nhớ ra điều gì đó, kinh hãi nhìn lại, liếc mắt một cái, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi khi thấy bên kia giường trống trơn không người.

Sau khi tắm xong, Hi Tửu soi gương, ngắm nhìn dáng người nóng bỏng, dung mạo tinh xảo của mình, thở dài với bóng hình đối diện, suy nghĩ trở về nửa tháng trước.

Vốn dĩ, cô đang mặc một bộ bikini quyến rũ, dự tiệc với mọi người trên du thuyền của mình. Không biết tên ngớ ngẩn nào đã ném cô xuống biển. Sự việc xảy ra đột ngột, cô thậm chí còn không nhìn lại tên đầu chó nào đã nghẹn ngào chìm xuống đáy.

Mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang vừa rơi nước mắt vừa xé toạc một bức ảnh.



Ngẩng đầu lên, trong tấm gương trên bàn trang điểm, người trong gương giống đến bảy phần, nhưng khí chất và tạo hình hoàn toàn bất đồng.

Cô trước đó sở hữu vẻ đẹp trong sáng và mềm mại, mái tóc gợn sóng lớn màu hạt dẻ, quyến rũ động lòng người.

Nhưng người trong gương đang búi tóc tròn kiểu cũ, phá hỏng những nét đẹp đẽ tinh tế ban đầu đến rối tinh rối mù.

Nhưng mà nhìn kỹ, người sau thật ra thích hợp với hình tượng phu nhân yêu diễm hơn, con ngươi nhạt màu, khóe mắt bên phải cũng có một nốt ruồi lệ hấp dẫn.

Hi Tửu vẫn luôn vô tâm, đã sớm chấp nhận việc mình bị đổi thân xác, nhặt lên bức ảnh khiến nguyên chủ khóc không ra nước mắt, nhìn thấy người đàn ông đẹp trai vô song phía trên, tự nhiên xuất hiện một cái tên —— Tạ Tứ.

Cô vẫn còn ấn tượng với cái tên này, trước khi làm nhà đầu tư, bất quá vận khí không tốt lắm, đầu cái gì mà tư chứ.

Kia chính là tiểu thuyết nam tần kiểu Jack Sue có tên 《 Tạ thiếu nghịch tập lộ 》, chính là mục mục tiêu đầu tư kế tiếp của cô, cô ấp ủ muốn dựng thành một phim truyền hình.

Bởi vì trong sách có một nữ phụ pháo hôi cùng tên với mình, cô hiếm khi mà chuyên tâm đọc nguyên tác một lần.

Phong cách sáng tác của quyển sách này vô cùng kỳ lạ, bối cảnh hiện đại lại dung nhập chút ý tứ của xã hội phong cõi, quan niệm về dòng dõi cấp bậc đặc biệt nghiêm trọng, còn có cái gì mà gia tộc nhất đẳng, gia tộc nhị đẳng, gia tộc tam đẳng, giả thiết kiểu này thiếu chút nữa khiến Hi Tửu cười rớt hàm răng.

Nội dung cuốn sách trồi lên sụt xuống với hàng triệu chữ, tổng kết chính là nam chủ với hào quang vạn trượng điên cuồng vả mặt nghịch tập thượng vị.

Mà Tạ Tứ là nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn sách này.

Anh là gia chủ đời kế tiếp của gia tộc nhất đẳng Tạ gia, giá trị nhan sắc nghịch thiên, giàu sang phú quý, có tất cả nhưng không có tình thương của cha, không những cha không yêu anh mà sau khi anh tỏ ra tài năng trác tuyệt của mình, còn bị coi là một đối thủ cạnh tranh cho khối tài sản khổng lồ của gia đình, càng thêm có ý đồ gϊếŧ chết Tạ Tứ.

Vai ác lão đại cũng không hề yếu, khi biết cha có ý định gϊếŧ mình, anh lập tức đè cha mình xuống đất, ông ta bị nghẹn thiếu chút nữa thổ huyết đến rụng cả tóc, cha Tạ ngoài mặt nhân thua, sau lưng lại ngấm ngàng chuẩn xác mang đứa con riêng ngoài giá thú của mình trở về Tạ gia, khuyến khích người này tranh quyền cùng Tạ Tứ.

Đứa con trai ngoài giá thú nhưng cũng có tài năng và sức mạnh chính là nam chính của cuốn sách này.

Trong quá trình tranh giành quyền lực với nam chính, Tạ Tứ ngày càng trở nên cố chấp bạo ngược

Nguyên thân đã trở thành công cụ để tác giả làm nổi bật sự điên cuồng bệnh hoạn của nhân vật phản diện ở thời kỳ sau, sau một lần Tạ Tứ phát điên mất kiểm soát, anh đã đích thân cho nguyên thân lãnh cơm hộp nóng hổi.

Hi Tửu không muốn chết, cô vẫn muốn tiếp tục tiêu diêu, vì vậy lập tức đưa ra quyết định .

Ly hôn! Phải ly hôn! Còn phải làm cho đại lão chủ động ly hôn với mình!

Nếu cô đề nghị ly hôn, đãi vai ác sẽ cảm thấy mất mặt, trước tiên là lên cơn bệnh kiều, đem đầu cô đoạt xuống thì phải làm sao?

Hơn nữa, mặc dù đại vai ác không có cảm tình với nguyên thân, nhưng xét về mặt tiền bạc thì anh ta cũng không bạc đãi cô ấy.

Bởi vì nguyên nhân kiểm duyệt, tác giả không miêu tả cụ thể quá trình Tạ Tứ ân ái với nguyên thân, nhưng chắc chắn có lý do nào đó mà nhân vật phản diện không yêu nguyên thân, sau khi kết hôn được một năm anh ta đưa ra đề nghị ly hôn,cũng hứa sẽ cấp một khoản tiền cấp dưỡng đáng kể.

Bất quá nguyên thân lại không muốn ly hôn, chỉ còn kém đến mức náo loạn ở chỗ lão gia nhà họ Tạ, Tạ Tứ không có biện pháp chỉ có thể ngầm đồng ý cho cô ấy ở chỗ này.

Về sau Tạ Tứ càng ngày càng dị thường, anh luôn thấy nguyên thân không vừa mắt, mấy lần đề nghị cô ấy cầm tiền cút đi, nhưng nguyên thân vẫn không đồng ý, cho đến cuối cùng cô ấy chết trong tay người mình yêu nhất.

Cô hiện tại chỉ thiếu cơ hội khiến cho vai ác đại lão quăng tiền kêu cút đi.

Cô nhất định sẽ không mặc cả, lăn nhanh chạy xa, tuyệt đối không để cho vai ác nói thêm một lời vô nghĩa.

Vì để thuận lợi ly hôn cùng vai ác lão đại, Hi Tửu quyết định kiên trì trên con đường nhân thiết ban đầu của nguyên chủ, dựa trên cơ sở đó cường điệu một chút, cố gắng trước khi nam chính xuất hiện, để Tạ Tứ ghét bỏ cô mà đưa ra kiến nghị ly hôn.

Đêm qua chính là bước đầu tiên của cô để khiến Tạ Tứ “khó nuốt” trên giường, biến thân thành con cá chết màu hồng.

Không nghĩ tới còn tốt hơn những gì cô nghĩ, Tạ Tứ ghê tởm đến mức không còn dũng khí chung chăn gối với cô, trong lúc mình ngủ say liền ngoan ngoãn đi qua phòng khách ngủ.



Rất tốt!

Vì sự thức thời của anh, cô sẽ tha thứ cho anh đã quấy rầy giấc ngủ của người đẹp đêm qua.

Hi Tửu vui vẻ ăn mặc như một nữ tu sĩ, khoảnh khắc cô bước ra khỏi phòng, trông cô trang nghiêm như Chân Hoàn vừa thụ phong phi vị từ miếu trở về.

Nhìn thấy Tạ Tứ đang ngồi ở bàn ăn, hai mắt Hi Tửu sáng lên, đi thẳng về phía anh ta, khắc họa sinh động người vợ thâm tình “trong mắt trong lòng đều là anh” đến vô cùng nhuần nhuyễn, thục nữ mà ngồi bên cạnh Tạ Tứ.

Không nói chuyện với anh, chỉ nhẹ nhàng quan sát anh, một giây, hai giây, ba giây …

Tạ Tứ cảm thấy ánh mắt nóng bỏng như sắp phát hỏa bên phía tay phải của mình, nhắm mắt lại: “Có chuyện gì?”

“A Tứ, anh không nghỉ ngơi tốt sao?” Hi Tửu cau mày đau khổ, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, “Quầng mắt của của anh thâm quá.”

Tạ Tứ ngoảnh mặt tránh khỏi tay Hi Tửu: “Đừng gọi tôi là A Tứ, cũng đừng tùy tiện đυ.ng vào tôi.”

Ngữ khí của anh rất lạnh lùng, trong hành động né tránh của anh lộ rõ

vẻ bài xích, tay Hi Tửu dừng lại trên không, đôi mắt đỏ bừng nhanh chóng nhìn Tạ Tứ với vẻ mặt bi thương, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin…xin lỗi. “

Người phụ nữ ăn mặc cổ quái nhưng không giấu được gương mặt xinh xắn, thanh tú, đôi mắt ngấn lệ, đáng thương cực kỳ.

Tạ Tứ đè nén cơn cáu kỉnh đang nảy sinh trong lòng, lấy thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn, đẩy qua cho cô: “Từ nay về sau, mỗi tháng tôi chuyển khoản 500 vạn vào thẻ này. Nếu không đủ thì cô có thể báo với tôi. “

500 vạn? Có vẻ hơi ít, bất quá cô không chê!

Hi Tửu trong lòng nhảy nhót, nhưng vẻ mặt thống khổ buồn bực, tay nhỏ bé đẩy lại tấm thẻ: “Em không muốn thẻ của anh.”

Bởi vì anh đã nói mật mã cho tôi biết đâu.

Tạ Tứ cau mày: “Cô vẫn là không hiểu ý của tôi? Tôi đối với cô không có tình cảm, cho nên chỉ có thể cho cô được cái này.” Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng, “Cầm lấy đi, đừng để tôi nói tới lần thứ hai. “

Hi Tửu có vẻ bị anh làm cho hoảng sợ nên nhanh chóng đưa tay ra nhặt thẻ.

Tạ Tứ không có cảm giác muốn ăn nữa, bỏ dao nĩa xuống, chuẩn bị đứng dậy: “Mật khẩu là sinh nhật của tôi.”

Hi Tửu sững người, Tạ Tứ cũng đồng thời cứng đờ, anh phát hiện ra đột nhiên mình không phải đang ở trong phòng ăn mà đang đứng trên một bãi đất cát cằn cỗi, một người phụ nữ mặc đồ ninja đứng từ xa, không đợi anh hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Nữ nhân đột ngột lao tới với như bóng ma, sau đó hất tung anh ta bằng một cú đấm.

Thét gào: “Sinh nhật của ngươi?”

Một cú đá khác lại đá bay đến, anh bị trọng lực kéo xuống bay ra xa.

“Sinh nhật của ngươi là ngày nào hả?”

“Đưa thẻ ngân hàng cho ta mà đặt mật mã là sinh nhật của ngươi?”

“Ngươi không biết xấu hổ sao?”

Trong tình trạng bị hành hung dữ tợn, Tạ Tứ miễn cưỡng nhìn thấy được vẻ mặt tức giận và bộ dáng của người kia, hai mắt đột nhiên mở to.

“Hi Tửu?!”

Người phụ nữ đang đánh người đến vui vẻ đột nhiên bị đóng băng, trọng lực trở về, Tạ Tứ nhanh chóng ngã xuống, trước khi rơi xuống hoàng thổ, hai mắt sáng lên, nhìn quanh phát hiện anh vẫn đang ở trong phòng ăn, còn có Hi Tửu đang ngồi đối diện, lông mi dài chớp chớp, có chút kinh hãi nhìn anh: “Sao, sao vậy?”