Chương 52: Gọi ta là cha

Không khí hiện tại thập phần quái dị.

Thẩm Lạc Ngôn không nói lời nào, Hồng Đậu muốn hóa giải xấu hổ lại càng thêm nói không ra.

Nàng chậm rãi thu lại cái tay đang vẫy chào, tươi cười trên mặt cũng càng thêm cứng đờ, tay nàng dường như vẫn cảm nhận được xúc cảm lúc tóm nhầm kia, nàng đoán rằng, phỏng chừng trong thời gian dài nàng cũng không quên được cái xúc cảm này.

Đây thật đúng là khiến người ta…… thẹn thùng quá đi mất.

Bầu không khí trầm mặc, khiến người gây ra họa càng thêm thấp thỏm trong lòng.

Rốt cuộc, Thẩm Lạc Ngôn mặt vô cảm mở miệng, “Hiện tại còn chưa ăn Tết, không cần hành đại lễ như thế với ta, đứng lên đi.”

“Nga……” Hồng Đậu nghĩ tới chính mình vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, nàng liền bò dậy, lại vỗ vỗ bụi trên váy, kế tiếp không biết phải nói gì mới tốt, nàng cúi đầu nghịch ngón tay mình, chỉ là vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, giống như học sinh tiểu học đang chột dạ.

Lúc này, Du Tử Tức hai tay ôm hoa chạy tới, “Nương!”

Hắn vừa chạy đến gần Hồng Đậu đã kêu một tiếng “Nương”, làm Hồng Đậu sợ tới mức thần kinh chấn động…… Không đúng, là đầu óc rối bù, nàng vội quay sang Thẩm Lạc Ngôn giải thích, “Ta với hắn không có bất cứ quan hệ gì, hắn là vì bị ngã thương đến hỏng cả đầu óc, cho nên mới cho rằng ta là nương của hắn.”

“Ta cũng không định trách ngươi cái gì, ngươi không cần khẩn trương như thế.” Sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn khôi phục lại vẻ hờ hững như cũ, hắn từ trước đến nay luôn là người đại công vô tư, nói một không hai, nếu hắn nói như vậy, tức là chắc chắn sẽ không trách tội Hồng Đậu.

Hồng Đậu tuy rằng không thông minh, chẳng qua hiện tại nàng lại có cùng một sự ăn ý với Thẩm Lạc Ngôn, đó chính là im bặt không nhắc tới chuyện ngoài ý muốn vừa rồi, cũng không biết vì sao, mỗi lần đối mặt với Thẩm Lạc Ngôn, nàng luôn là có một loại bản năng…… sợ hãi.

Không sai, chính là sợ, giống như hiện tại biết được Thẩm Lạc Ngôn sẽ không nói cái gì mà “ngươi dám cùng Ma giáo thông đồng làm bậy”, đáy lòng nàng liền âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Hồng Đậu nghĩ, đại khái là bởi chính mình tự nhiên chẳng hiểu ra sao lại có một ông chồng, cái giả thiết này hẳn là nàng vẫn chưa thể tiếp thu đi…… Cho nên bằng không sao lại nói kết hôn chính là bước chân vào phần mộ chứ, hiện tại cái mối quan hệ phu thê này, Thẩm Lạc Ngôn không thích, nàng cũng không thích, tóm lại chính là một sự trói buộc.

Đáy lòng Hồng Đậu lại hơi mất mát, như thế rất tốt, nàng vốn dĩ cho rằng mình có thể bỏ trốn, không ngờ thế mà lại bị thằng nhãi Thẩm Lạc Ngôn này đúng lúc tóm được.

“Nương……” Du Tử Tức thấy Hồng Đậu không đáp lại mình, liền lôi kéo tay Hồng Đậu.

Khi cảm thấy tầm mắt Thẩm Lạc Ngôn, Hồng Đậu vội vàng rút tay ra, “Không phải đã bảo ngươi đứng tại chỗ không được đi đâu sao? Sao ngươi lại chạy tới?”

“Có một đại ca ca nói nương đang chơi trò chơi với Tiểu Du, hắn bảo Tiểu Du theo mùi hoa tới tìm nương, nếu Tiểu Du tìm được nương, nương sẽ rất cao hứng!”

Chỉ bằng trạng thái hiện tại của Du Tử Tức mà nói…… Được rồi, người khác nói cái gì, hắn sẽ liền tin cái đó.

“Đại ca ca? Mùi hoa?” Hồng Đậu nghi hoặc, nàng không biết người Du Tử Tức nói đến là ai, cũng không ngửi được mùi hoa gì cả.

“Đúng vậy, chính là một đại ca ca……” Du Tử Tức lắc lắc xiên quả hồ lô trong tay, “Hắn còn mua hồ lô đường cho Tiểu Du ăn đó!”

Hồng Đậu nhíu mày, bởi vì nàng nhớ tới nam nhân vừa mới đưa khăn tay cho nàng kia.

“Du Tử Tức.” Thẩm Lạc Ngôn bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi biết Hồng Đậu là phu nhân của ta chứ?”

Hồng Đậu lén lút lui ra phía sau một bước, Thẩm Lạc Ngôn là nhân sĩ chính đạo, Du Tử Tức là giáo chủ Ma giáo, bọn họ gặp nhau, vậy chắc chắn sẽ có một hồi ác chiến, nàng không muốn làm con cá trong chậu gặp họa đâu.

Du Tử Tức không rõ, “Hồng Đậu là ai?”

“Chính là người ngươi đang gọi là nương.” Thẩm Lạc Ngôn nói giọng hờ hững.

“Nương là phu nhân của ngươi……” Du Tử Tức lại cắn một quả hồ lô đường, hắn chớp mắt ngây thơ hỏi: “Vậy thì sao?”

Hồng Đậu thấy ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn đã lạnh xuống, nàng nghĩ, sắp khai chiến rồi đây…… Yên lặng cúi đầu, Hồng Đậu không đành lòng thấy cảnh tượng một “đứa nhỏ ngốc” bị đập.

Bên kia, Thẩm Lạc Ngôn đã đạm nhiên nói: “Cho nên ngươi phải gọi ta là cha.”