Chương 21: Tai bay vạ gió

NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 21)

Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic

NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 21)

5 THÁNG 6, 2018 · CÔNG KHAI

MỤC LỤC

☆ Chương 21: Tai bay vạ gió

Muốn sĩ diện thì đành chịu khổ, vì mặt mũi, Hồng Đậu bất chấp uống cạn một chén thuốc kia, vài ngày sau, hết bệnh phong hàn, nàng cũng coi như được giải phóng, tâm tư bỏ trốn lại bắt đầu rục rịch.

Lục Y đi theo phía sau Hồng Đậu nói, “Phu nhân, người chỉ mới khỏi bệnh, nếu không hay là ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều chút đi.”

“Ta đã nghỉ ngơi đủ nhiều rồi.” Hồng Đậu vỗ vỗ ngực, “Ngươi yên tâm, thân thể ta ta biết, không sao đâu.”

Gió lạnh thổi qua, nàng không nhịn được hắt xì một cái.

Trong nháy mắt Lục Y đã nước mắt lưng tròng, “Phu nhân, ta biết, người bị bệnh thì trang chủ sẽ tới sân chúng ta thêm mấy lần, nhưng mà ngươi cũng không cần thiết vì thế mà khiến cho thân thể mình suy sụp chứ.”

Hồng Đậu thực cảm động, sau đó nàng lựa chọn làm lơ, dù sao bất luận nàng giải thích như thế nào, đứa bé Lục Y này chính là không tin nàng không có hứng thú với cái tên Thẩm Lạc Ngôn kia, nàng cũng liền lười giải thích.

Thẩm Gia Trang dù sao cũng là thế gia trăm năm, bởi vậy diện tích rất lớn, có sơn có thủy, các loại núi đá mà văn nhân nhã sĩ nên bày biện thì dù một cái cũng không thiếu, Hồng Đậu tuy rằng mệt, lại vẫn cắn răng kiên trì muốn đi dạo một vòng.

Vài lần trước bởi vì thấy được lỗ chó trong hoa viên, nàng cũng chưa từng một lần đi quanh Thẩm Gia Trang cho trọn vẹn, hiện tại con đường lỗ chó kia không thể thực hiện được, nàng chỉ đành tìm kiếm con đường khác, mặc kệ nói như thế nào, chuyện chạy trốn khỏi Thẩm Gia Trang này, hiện tại đã thành chuyện lớn nhất đối với nàng.

Đi đến nửa đường, chợt thấy Phượng Khuynh Liên đang đứng trên cầu nhỏ che mặt khóc thút thít, bước chân Hồng Đậu ngừng lại, cảm thấy kỳ quái, Phượng Khuynh Liên chính là một nữ nhân có cắn nát răng cũng muốn nuốt vào trong bụng, có thể khiến nàng khóc, hẳn là chuyện không bình thường.

Hồng Đậu nâng tay, Lục Y lập tức tiến lại gần, Hồng Đậu phân phó, “Lục Y, lúc trước chẳng phải ta đã bảo ngươi tạo quan hệ tốt với hạ nhân trong viện Phượng di nương đó sao? Bây giờ ngươi mau đi tìm người hỏi một chút, Phượng di nương gần đây có chuyện gì?”

“Được rồi, phu nhân.” Lục Y vui sướиɠ chạy xa.

Hồng Đậu đối với thái độ nhiệt tình làm việc của Lục Y thực vừa lòng, nàng cũng không định chào hỏi Phượng Khuynh Liên, đang định xoay người rời đi, kết quả người trên cầu lại thấy được nàng.

“Phu nhân.” Phượng Khuynh Liên gọi.

Hồng Đậu không thể không dừng bước chân đang chuẩn bị đi, xoay người lại cười nói: “Ai nha, đây không phải Phượng di nương sao?”

Nụ cười này, nàng liền cảm thấy không thích hợp, nhìn thấy người ta khóc nàng còn cười, vậy không phải sẽ thành nữ phụ ác độc sao? Vì thế nàng lại thay đổi biểu tình, vẻ mặt đưa đám, mắt đầy tình thương.

Phượng di nương đang đi tới chợt ngừng lại, suy đoán không biết có phải Hồng Đậu lại bị làm sao hay không, nàng xoa xoa đôi mắt, thần sắc có chút kỳ quái, “Phu nhân, ta có thể hỏi ngươi một việc không, muội muội của ngươi, Phương nhị tiểu thư là người như thế nào?”

“A?” Hồng Đậu khó hiểu, chỉ thấy đôi mắt đỏ hồng của Phượng Khuynh Liên, thật sự là nhìn thấy mà thương, chẳng lẽ Phượng Khuynh Liên đã biết Thẩm Lạc Ngôn thích Phương Tử Mạch? Hồng Đậu suy nghĩ một lát, tận lực dùng ngữ khí vô tội nói: “Ngươi cũng biết ta đã quên rất nhiều chuyện, đối với muội muội kia của ta nha, ấn tượng duy nhất ta có chính là nàng ấy trông rất xinh đẹp.”

Nói nhiều sai nhiều, dù sao thì tả bằng từ xinh đẹp nhất định sẽ không sai.

Phượng Khuynh Liên nhìn mặt Hồng Đậu, càng bi thương hơn, “Đúng vậy, nếu là muội muội phu nhân, hẳn cũng có vẻ đẹp khuynh thành ……”

“Cái kia…… Phượng di nương, xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì, phu nhân không cần lo lắng.” Phượng Khuynh Liên miễn cưỡng cười một chút, “Ta chẳng qua là đột nhiên tò mò mà thôi.”

“Nga……”

Vừa đúng lúc này, từ bên kia cầu, Thẩm Lạc Ngôn đã đi tới, nhìn thấy có Hồng Đậu ở đây, sắc mặt hắn cứng đờ trong chốc lát, bỏ qua Hồng Đậu, hắn trực tiếp nhìn về phía Phượng Khuynh Liên, tạm dừng một lát rồi nói: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Thân mình thϊếp thân không khoẻ, trang chủ có chuyện gì, không ngại để ngày khác lại nói.” Phượng Khuynh Liên không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi đầu hành lễ, thái độ cụp mi rũ mắt này, tìm không ra một chút sai sót.

Thẩm Lạc Ngôn ánh mắt hơi trầm, “Đây là một việc rất quan trọng.”

“Nếu quan trọng, trang chủ không ngại liền nói ngay bây giờ, vừa lúc phu nhân cũng ở đây, nói không chừng còn có thể đưa ra ý kiến.”

Hồng Đậu nghe xong cả kinh, vợ chồng son bọn họ cãi nhau, liên quan gì đến nàng vậy? Nàng vội vàng xua tay, “Các ngươi có việc cứ từ từ nói, ta đi trước.”

Phượng Khuynh Liên nói: “Phu nhân không thắc mắc vừa rồi vì sao ta lại hỏi chuyện Phương nhị tiểu thư à?”

“A?”

“Phượng Khuynh Liên!” Thẩm Lạc Ngôn bắt lấy tay Phượng Khuynh Liên, khí thế nam nhân không thể chống lại che trời lấp đất mà đến, hai mắt hắn híp lại, lên tiếng cảnh cáo, “Có một số việc, không liên quan gì đến người khác.”

“Nhưng theo ta nghĩ, phu nhân cũng không phải người không liên quan.” Phượng Khuynh Liên không sợ hãi khí thế của Thẩm Lạc Ngôn, trái lại, nàng còn cười.

Hồng Đậu nhìn mà muốn cắn khăn, không hổ là nữ chủ, còn nàng thì không được như vậy, nàng đặc biệt sợ, thật sự đó.

Không khí nhất thời trở nên cứng đờ, Thẩm Lạc Ngôn cùng Phượng Khuynh Liên ai cũng không nói lời nào, dường như đang đợi đối phương nhận thua, cục diện bế tắc này thật sự làm khổ Hồng Đậu, Thẩm Lạc Ngôn không lên tiếng, nàng cũng không dám đi, nhưng nàng ngó ngó mặt trời trên đỉnh đầu, cảm thấy nếu đứng thêm chốc lát thôi, nói không chừng liền bị cảm nắng.

Bực bội gãi gãi tóc, thử nói xem, nàng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng quan tâm, sao lại bị mắc kẹt giữa hai tôn đại thần nữ chủ và nam thứ này cơ chứ? Tiến lên một bước, nàng run run rẩy rẩy mở miệng, “Nếu không, ta gọi Kỳ đại phu tới nhé, các ngươi muốn hỏi về chuyện của Tử Mạch, ta nghĩ hắn đều có thể trả lời được đó.”

Lời vừa nói ra, ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn càng lạnh.

“Thực xin lỗi, ta không nói nữa.” Hồng Đậu cúi đầu, thoạt nhìn thực nghe lời.

Vì thế, không khí bên kia còn tiếp tục căng thẳng.

Lại vì thế, Hồng Đậu chỉ có thể nhìn mũi chân giả ngốc, thình lình, nàng thấy một con sâu lông bò lên trên giày mình, hét lên một tiếng cả người đều nhảy dựng lên.

Thẩm Lạc Ngôn nhíu mày nhìn lại, liền bị người đang nhảy lung tung kia vung một cái tát lên mặt, nếu là người thường, Thẩm Lạc Ngôn đương nhiên sẽ có thể chuẩn bị, nhưng Hồng Đậu là một nữ nhân có võ công thâm sâu không rõ, tốc độ ra tay không bình thường, sức lực cũng không bình thường, Thẩm Lạc Ngôn choáng váng buông tay Phượng Khuynh Liên, bước ra sau một bước, eo liền đυ.ng phải lan can cầu gỗ, “Tùm” một tiếng, thanh âm rơi xuống nước vang lên.

Phượng Khuynh Liên liền không rảnh lo tức giận nữa, la lớn: “Trang chủ!”

“Hắn…… Hẳn là biết bơi đi?” Hồng Đậu run rẩy chỉ dám nhô đầu ra từ phía sau Phượng Khuynh Liên, trên mặt hồ gợn sóng kia, người đã không thấy đâu nữa, ngay cả bọt khí cũng không còn.

Phượng Khuynh Liên cả giận nói: “Trên người trang chủ có thương tích, sao có thể bơi lội được?”

“A???” Hồng Đậu vội đá văng giày, “Ngươi đừng vội, ta liền đi xuống vớt hắn lên!”

Lại là “Tùm” một tiếng, nàng đã nhảy xuống hồ.