Edit: Linh Nguyệt Rất nhanh liền bắt đầu quay, nữ chính Hà Khả Hân vẫn còn cùng nữ phụ cãi nhau gay gắt, bất kể là trong phim hay ngoài đời.
Sau khi La Thiến quay xong vẫn như cũ lấy ghế ngồi cạnh đạo diễn Giang.
Đạo diễn Giang tỏ vẻ sợ hãi nhìn cô nói: "Cô không quay về à?"
La Thiến lắc đầu nói: "Tôi phải học diễn cho tốt!"
"Thật ra cô có học hay không cũng thế thôi!"
"..." La Thiến yên lặng nhìn chằm chằm đạo diễn Giang hai giây, mới nói: "Đạo diễn Giang, bùn loãng trát tường, rơi xuống vẫn lưu lại dấu vết mà?"
Giang đạo sờ sờ mũi nói: "Ờm, vậy cô ngồi bên kia đi."
La Thiến xách ghế lui về sau hai bước, vị trí này vừa hay có thể thấy hình ảnh mấy quay trước mặt đạo diễn Giang. Cô vừa học cách diễn vừa học cách d chuyển vị trí.
Đạo diễn Giang quay phim rất nghiêm túc, La Thiến xem cũng rất nghiêm túc, không khí giữa hai người hoà thuận hơn không ít.
Nhưng khung cảnh hài hòa này rất nhanh đã bị phá hỏng, bởi bóng đèn dây tóc từ trên trời rơi xuống, xoạch một tiếng, rơi trước mặt La Thiến.
La Thiến không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trên người nhói lên đau đớn, đại não trống rỗng.
Khi cô nghiêm túc xem hình ảnh từ máy quay thì đột nhiên một bóng đen từ trên trời rơi xuống, sau đó chính là một tiếng vang lớn.
Không chỉ La Thiến, toàn bộ đoàn phim không mấy người biết đã xảy ra chuyện gì. Trong gian nghỉ ngơi Viên Khai Khải còn đang nằm trên ghế nghỉ, trợ lý giúp hắn điều chỉnh quạt điện.
Hai người nữ chính nữ phụ vẫn đang tranh cãi, đạo diễn còn cầm kịch bản vẻ mặt nghiêm túc, tất cả đều bình thường.
Tiếng động lớn khiến mọi người dừng động tác, vẻ mặt mơ màng nhìn bóng đèn điện lớn trước mặt La Thiến.
"Trời ơi, La Thiến, chị không sao chứ?" Triệu Vũ Lâm là người đầu tiên phản ứng, chạy lại.
Theo tiếng Triệu Vũ Lâm, toàn bộ đoàn phim mới ồn ào lên.
"Sao lại thế này?"
"Phỉ đèn*... Rơi xuống?"
*Phỉ đèn: một loại đèn chuyên dùng cho việc quay phim, có thể hiểu là đèn trần Phỉ đèn có lá sắt bao quanh, từ nơi cao như vậy rơi xuống, nếu trực tiếp rơi trên đầu La Thiến, La Thiến có thể vui vẻ xuyên lần nữa.
Những diễn viên ở đó đều vẻ mặt hoảng sợ nhìn La Thiến, Triệu Vũ Lâm còn đi vong quanh La Thiến kiểm tra, đạo diễn Giang trực tiếp nổi giận mắng: "Là tên mẹ nào cố định đèn? Muốn mưu sát ầ? Là ai?"
Người phụ trách cùng phó đạo diễn nhất thời cãi cọ ồn ào.
Chỉ có La Thiến vẫn nhìn đèn kia, nếu không phải đạo diễn Giang bảo cô ngồi lùi về sau hai bước, chỉ sợ đèn này sẽ trực tiếp rơi trúng đầu cô.
La Thiến sờ sờ đầu mình, nói với Triệu Vũ Lâm: "Không biết là đầu chị cứng hay là sắt cứng nhỉ?"
Triệu Vũ Lâm: "..." Chị vui là được.
Đạo diễn Giang: "..."
Viên Khai Khải từ xa đi tới vừa hay nghe được những lời này, không tự chủ được nắm chặt tay che miệng cười, sau đó ho khan một tiếng, trong giọng vẫn nhuốm ý cười nói: "Dù đầu cô có cứng cũng không đấu được lực đèn cùng tốc độ từ trên cao rơi xuống đâu!"
La Thiến trừng lớn hai mắt: "Tốc độ?" Cô học không hết cao trung, dù cho vật lý sơ trung vật lý có dạy cô cũng không nghiêm túc học, huống chi còn qua nhiều năm như vậy.
"Tốc độ à!" La Thiến cảm thán một tiếng, che dấu sự không hiểu biết của mình.
Truyện được đăng tại truyenhdt.com @dwlazp Viên Khai Khải cảm thấy La Thiến không giống trước, trước kia nếu xảy ra chuyện như vậy cô nhất định sẽ ồn ào một phen, dù cho không phải La Thiến, việc này xảy ra trên người bất cứ ai đều cũng sẽ náo loạn.
Nếu việc này xảy ra với hắn, Khai Khải cảm thấy Tằng Tuân nhất định sẽ huỷ luôn đoàn phim này.
Mà La Thiến tránh được một kiếp lại không hề nháo loạn, cô hiện tại hai chân nhũn ra nhìn đạo diễn Giang.
Đạo diễn Giang: "???"
"Đạo diễn Giang, nếu lúc đó tôi tiến lên hai bước hay ông lùi về trái hai bước thì sao nhỉ?" La Thiến nhìn đạo diễn Giang không có phản ứng nhắc nhở một tiếng.
Đạo diễn Giang: "......" Cúi đầu nhìn phỉ đèn vỡ nát bên chân, lúc này mới phản ứng, đèn rơi trước mặt La Thiến, cũng rơi ngay cạnh mình, không chỉ La Thiến tránh được một kiếp, mình cũng vậy.
Có khác chăng là chỗ ngồi của La Thiến, nếu không phải cô di chuyển vị trí thì sợ là đoàn phim của ông đã xảy ra án mạng rồi.
Cho nên, cảm giác của ông khắc với cảm giác của người thật sự tránh được một kiếp cảm là La Thiến. Trơ mắt nhìn nơi mình vừa ngồi tự nhiên rơi xuống một vũ khí có tính sát thương như vậy, đổi là ai cũng đều bị dọa cho choáng váng.
"Khụ, cô đi nghỉ ngơi trước đi! Việc này tôi nhất định sẽ điều tra rõ." Đạo diễn Giang ho hai tiếng nói.
La Thiến được Triệu Vũ Lâm dìu, bi thương rời đi. Cô chỉ muốn học hỏi thêm kỹ năng diễn thôi mà? Đây là lấy mạng đi học chứ còn gì!
La Thiến một giờ chiều về đến nhà, hai giờ Đường Diễn liền tới.
"Anh không đi làm à?" La Thiến còn ngây ngốc hỏi.
Đường Diễn quả thật bị cô chọc cười, nhưng nghĩ tới cô hôm nay trải qua đại nạn không chết, hoà hoãn hỏi: "Sao lại thế này?"
Nói đến việc này, tuy La Thiến bị thương nhưng chỉ là vết thương rất nhỏ, nhỏ đến nỗi có thể xem nhẹ. Chỉ là bị thuỷ tinh lúc đèn rơi cắt tới rồi, chảy một hai giọt máu mà thôi.
La Thiến nghe Đường Diễn hỏi lập tức hưng phấn, người sau khi thoát nguy hiểm trong gang tấc sẽ cảm thấy đó là chuyện đáng tự hào.
Khác với ánh mắt tuyệt vọng khi La Thiến nhiễm bệnh đối mặt với cái chết, hai mắt cô đột nhiên sáng lên, giọng cũng hưng phấn cao lên hai độ: "Để em nói cho anh biết, em nói cho anh, cực kỳ nguy hiểm."
Sau đó, La Thiến liền vô cùng hưng phấn đem toàn bộ chuyện kể lại cho hắn.
Đường Diễn: "..."
"Anh có cảm thấy giống như số phận không?" La Thiến nhìn hắn hỏi.
Đường Diễn xoa xoa trán nói: "Xác định là ngoài ý muốn sao?" Đây mới là điều Đường Diễn quan tâm, dù sao cũng liên quan đến tính mạng.
La Thiến vẻ mặt nghi hoặc, sau đó hỏi: "Không phải ngoài ý muốn thì còn có thể là cái gì?"
"Tính cách cô như vậy mà không ai muốn đem cô đi chôn à?" Đường Diễn tiếp tục nói.
Mặt La Thiến lập tức đầy ủy khuất: "Em dù không tốt cũng sẽ không đến mức khiến người ta muốn gϊếŧ nha! Cũng không phải là phim truyền hình, gϊếŧ người sẽ ngồi tù đấy."
Đường Diễn: "..." Ừ, nói có lý.
La Thiến vô tâm vô phế* cười nói: "Hơn nữa, nếu thật vậy thì cũng trùng hợp quá đi? Em là nhất thời quyết định ngồi ở chỗ đó, chính em còn không biết mình muốn ở lại thì người khác làm sao biết được? Em ngồi chỗ nào, ai đoán được? Căn bản không có khả năng tính trước thời gian tạo cái bẫy này! Cứ coi như em có thói quen ngồi chỗ đó đi thì chẳng lẽ người không lo lắng, không rơi trúng em mà tơi trúng đạo diễn à?"
*Vô tâm vô phế: Không tim không phổi, có thể là chỉ người vô tâm hoặc người có suy nghĩ đơn giản La Thiến lại cười, nhớ lại biểu cảm của đạo diễn Giang lúc đó, lại tiếp tục cười!
Đường Diễn: "..." Thật muốn bóp chết cô ta, sao có thể vô tâm vô phế như thế này. Dù cho ngoài ý muốn thì người ta cũng phải hoảng sợ ít nhất hai ngày, cô thì hay rồi, mới hai giờ đã ha ha cười.
"À, anh nói xem, ông ấy có phải bồi thường tiền cho em không?" La Thiến đột nhiên lại hỏi Đường Diễn.
Đường Diễn: "Cô thiếu tiền như vậy sao?"
La Thiến lập tức ngây người, nói thiếu thì hình như không đúng với Đường tổng, nói không thiếu lại không đúng sự thật, bởi vì cô thực sự thiếu tiền.
"Không thiếu thì không được lấy sao!" Mắt La Thiến đảo một vòng, nói.
Đường Diễn bất lực: "Giang Hoa chỉ cần không ngốc thì nhất định sẽ bồi thường cho cô. Không nhất định là bồi thường bằng tiền, nhưng chắc chắn tốt cho cô. Cô không được đi đòi đâu đấy!" Đường Diễn thật sự lo lắng người phụ nữ ngốc này sẽ chạy đi tìm người ta đòi tiền, như vậy thì mặt mũi hắn biết để đi đâu!