Chương 123: Ngoại truyện 5: Đường Hình & Bạch Nhuỵ (4)

Edit: Linh Nguyệt

"Đường Diễn, anh nghe gì chưa? Anh trai anh và Bạch Nhụy chia tay rồi." Thẩm Bối Bối vọt vào phòng học, ngồi vào xuống bên cạnh Đường Diễn hỏi.

Giống như lúc trước Thẩm Bối Bối vọt vào nói cho hai người bọn họ ở bên nhau, hôm nay Thẩm Bối Bối vẫn như cũ mang vẻ mặt kích động vọt vào thông báo.

Đường Diễn chỉ nhíu nhíu mày: "Chia tay? Thì kệ! Đúng rồi, Bối Bối, em chọn trường học nào?"

Thẩm Bối Bối sửng sốt, miễn cưỡng cười cười nhìn Đường Diễn rồi nói: "Để xem đã! Em vẫn chưa nghĩ xong."

Đường Diễn liền gật đầu nói: "Ừ, chờ thi xong nghĩ cũng được, ở Bắc Kinh có rất nhiều trường đại học chuyên nghiệp."

Thẩm Bối Bối ừ một tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi. Nếu không nhất định sẽ bị Đường Diễn túm lấy bắt học bài.

Ngày đầu tiên sau khi chia ty, Đường Diễn thấy Bạch Nhụy khoác cặp sách, vẻ mặt dại ra bước vào phòng học, đi đến chỗ ngồi mới phát hiện mình và Đường Hình vẫn ngồi cùng bàn.

Đường Diễn nhìn Bạch Nhụy, sau đó gọi nữ sinh bàn dưới lên ngồi cạnh cô.

Nữ sinh kia nhìn Bạch Nhụy, cô là người duy nhất trong lớp vô cảm với Bạch Nhụy, không cảm thấy Bạch Nhụy có vấn đề gì, cũng không hâm mộ Bạch Nhụy có Đường Hình là bạn trai. Đây cũng là nguyên nhân Đường Diễn để cô ấy ngồi cạnh Bạch Nhụy. Nữ sinh gật gật đầu, thu dọn chút đồ vật xong liền đi qua.

Đem một chồng sách đặt lên bàn, dọa Bạch Nhụy nhảy dựng, sợ hãi mở to mắt nhìn qua. Nữ sinh sang sảng cười nói: "Gọi tôi là Tiểu Hạ nhé! Còn ba ngày, chúng ta ngồi cùng bàn với nhau, được không?"

Bạch Nhụy ngơ ngác gật gật đầu. Tiểu Hạ đem đồ của Đường Hình sắp xếp lại, bê xuống chỗ Đường Diễn rồi trở lại ngồi cạnh Bạch Nhụy, xong xuôi mọi thứ mới nhìn Bạch Nhụy nói: "Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."

Bạch Nhụy miễn cưỡng cười cười, nói: "Được."

Lúc Đường Hình đi vào, Bạch Nhụy đang cùng Tiểu Hạ giải đề vật lý. Hắn nhìn cô, trong mắt không nhìn ra cảm xúc gì.

Đường Diễn kêu Đường Hình một tiếng, Đường Hình xoay người nhìn hắn, Đường Diễn chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình. Đường Hình lại nhìn Bạch Nhụy, sau đó cầm sách nặng nề ném lên mặt bàn Đường Diễn.

Bạch Nhụy nghe được tiếng động quay đầu lại nhìn, biểu cảm bình tĩnh không yêu không hận, vô cùng bình thường nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt cùng Tiểu Hạ tiếp tục thảo luận giải đề, lúc nhìn Tiểu Hạ trong mắt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Ngày đầu tiên sau khi hai người chia tay, Đường Hình nghĩ tới vô số hình cảnh hai người gặp lại, nhưng không hề nghĩ tới sẽ là như bây giờ.

Lúc tan học, Bạch Nhụy sắp xếp lại sách giáo khoa, khoác cặp rồi vẫy tay chào Tiểu Hạ, ra ngoài.

Trước kia khi còn ở cùng Đường Hình, ban ngày sau khi Bạch Nhụy ra khỏi cửa thì hết tiết tự học buổi tối cô mới về nhà. Giữa trưa cùng chạng vạng cô đều đi theo Đường Hình, nếu không phải ở canteen chính là ở sân thể dục tản bộ, hoặc là hai người cùng nhau ở trong phòng học, Đường Hình sẽ dạy cô những phần cô không biết.

Hiện giờ đã không còn như vậy, Bạch Nhụy xin nghỉ tiết tự học buổi tối, tan học liền trực tiếp khoác cặp sách đi ra ngoài, vừa hay gặp phải Đường Hình cùng mấy người bạn đang chuẩn bị tới canteen.

Đám người kia đều đã nghe Đường Diễn nói qua, biết chuyện hai người chia tay nên khi thấy Bạch Nhụy cảm thấy có chút xấu hổ.

Bạch Nhụy cười cười. Cô lớn lên vốn đẹp, chỉ là quanh thân mang theo khí chất không nên có khiến bản thân gặp nhiều rắc rối, lúc này lại cười một cái, quả thật mang ý vị mê người.

Nhưng nhóm người này rõ ràng đã biết đặc tính của Bạch Nhụy nên không để ý, đồng loạt tránh đường nhường cô đi trước.

Bạch Nhụy gật gật đầu khoác cặp rời đi. Đường Hình ở trong đám người nhìn theo bóng dáng cô, nhất thời mịt mờ không hiểu nổi bản thân vì sao lại muốn chia tay. Thật sự thì khi ở bên nhau hắn cũng rất vui vẻ mà, chỉ là hắn sợ bản thân không thích cô, rồi ảnh hưởng tới tương lai của cô.

Mấy ngày kế tiếp Bạch Nhụy đều như thế, bình tĩnh đi học, sau đó mỗi lần gặp phải đều mỉm cười rời khỏi.

Chỉ có Đường Hình chú ý tới, Bạch Nhụy dường như gầy đi rồi...

Trước khi nghỉ học chuẩn bị thi, Đường Hình và Đường Diễn bắt đầu thu dọn đồ vật trên bàn. Đây là ngày cuối cùng họ ở trường này.

Đường Hình nhìn về phía Bạch Nhụy, chỉ thấy cô cũng ở thu dọn. Đồ vật rất nhiều, phần lớn học sinh đều vứt đi. Thời gian này thầy cô khuyên không cần đọc sách, tận lực nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đường Hình và Đường Diễn ở nhà có thư phòng riêng, mấy quyển sách này thích thì giữ không thích thì ném, mà dù giữ thì cũng sẽ có tài xế Đường gia tới hỗ trợ.

Đường Hình nhìn Bạch Nhụy soạn ra một rương sách, nhìn cô cố hết sức ôm đi ra ngoài cửa đi, muốn tiến lên lại bị Đường Diễn một phen giữ chặt. Đường Hình quay đầu lại, thấy Đường Diễn lắc lắc đầu: "Đã chặt đứt rồi thì phải để đứt sạch sẽ."

Đường Hình nhíu mày: "Em có thể làm được?"

Đường Diễn liền nói: "Không biết, nhưng, ngoài cuộc thường tỉnh táo."

Đường Hình ném ra tay hắn ra, Bạch Nhụy nhìn thoáng qua bên này. Đường Hình giật mình, lại bất chấp những cái khác, muốn tiến lên hỗ trợ đã nghe được giọng của Bạch Tử Hàng: "Chị, đưa em đi!"

"Em chuẩn bị trung khảo rồi mà, hôm nay tới đây thì có sao không?"

Bạch Tử Hàng không phải học sinh Nhất Trung, cậu là trốn học tới giúp Bạch Nhụy, nghe cô lo lắng hỏi liền đáp: "Không có việc gì, trung khảo không khó, bài thi em làm được tất. Đưa cho em đi!"

Nói xong cũng là lúc Đường Hình nhìn thấy thân thể tròn tròn mập mập của Bạch Tử Hàng. Đúng vậy, chủ nhân của cái tên tình thơ ý hoạ kia chỉ mang diện mạo bình thường, còn hơi béo, tròn tròn mập mập, mười phần di truyền từ gen của ba Bạch.

Lần đầu tiên gặp Bạch Tử Hàng là ở trường tiểu học, cậu lúc đó còn đáng yêu. Khi gặp lại Bạch Tử Hàng lúc Bạch Nhụy đi theo hắn thì Bạch Tử Hàng đã càng dài càng tròn. Sau khi hắn cùng Bạch Nhụy xác định quan hệ thì Bạch Tử Hàng đã biến thành bộ dáng hiện tại. Đường Hình đã từng một lần hoài nghi có phải hai người này khác cha khác mẹ hay không, nhưng hiển nhiên trong mắt Bạch Nhụy, Bạch Tử Hàng là người em trai đáng yêu nhất trên thế giới.

Lúc Bạch Tử Hàng nhận lấy cái rương trên tay Bạch Nhụy vừa lúc thấy Đường Hình đang ngơ ngác đứng ở đó, cậu hơi nhíu mày, sau đó lườm hắn một cái sắc lẻm mới lôi kéo Bạch Nhụy rời đi.

Đường Hình cho rằng, đó là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt.

Thi đại học rất nhanh liền kết thúc, Đường Hình đi ra ngoài, nghe người người xung quanh thảo luận đề bài, trao đổi đáp án, lònh hắn lại bình tĩnh đến lạ.

Hắn... có chút nhớ cô.

Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay. Hắn đã không gặp cô một tuần rồi.

Đường Hình không có ý định đi tìm hiểu tin tức của cô. Bị mấy ngày không gặp mặt dày vò khiến Đường Hình làm bài thất thường, may mà mấy bài thi này đối với hắn mà nói đều không khó. Vậy nên dù phát huy thất thường thành tích cũng không hạ xuống, chỉ là xuất hiện mấy lỗi sai không lớn không nhỏ.

Ngày thứ mười hai người chia tay, ba Đường mẹ Đường sắp sụp đổ luôn: hai cậu quý tử... đều thất tình.

Truyện được đăng tại truyenhdt.com @dwlazp

Thẩm Bối Bối vô cớ mất tích, Đường Diễn tự nhốt mình trong phòng không ra. Đường Hình sau khi chia tay đến bây giờ bắt đầu muốn cùng bạn gái cũ hợp lại, mỗi ngày đều ngồi ở sô pha ngơ ngẩn.

Ba Đường đau đầu, mẹ Đường nhíu mày, buồn bực không vui.

Ngày ghi danh, trường học thông báo cho học sinh. Nhóm đầu tiên đã báo xong, còn một lần báo bổ sung nguyện vọng nữa. Đường Hình không thể lôi Đường Diễn từ phòng ra, mẹ Đường đành phải giúp Đường Diễn ghi danh vào một trường học ở nước ngoài. (Là Ha-vợt đó quý zị:))))

Đường Hình có chút bất an, vội vã đến trường học. Nhưng Bạch Nhụy không tới.

Đường Hình ngay cả đơn đăng ký cũng chưa điền, vội vã đi tìm thầy giáo, thầy giáo hơi ngạc nhiên, song cũng trả lời: "Bạch Nhụy? Sáng nay ba mẹ em ấy có báo Bạch Nhuỵ không khoẻ, hiện tại đang nằm viện nên thầy đã nhờ giáo viên toán đưa đơn đăng ký đến bệnh viện cho em ấy rồi."

Đường Hình sửng sốt: "Sao lại nằm viện?"

Thầy giáo nhíu mày nói: "Cái này thầy không rõ, nghe nói rất nghiêm trọng, lần này thi đại học cũng không tốt. Tuy rằng học lực của em ấy không tốt nhưng cũng không đến mức thi thành như vậy, đáng tiếc."

Cả người Đường Hình cứng đờ, quanh thân như thể đầu là khí lạnh âm độ, máu đều đông cứng. Hắn run rẩy hỏi: "Bạn ấy thi được bao nhiêu điểm ạ?"

Lão sư thở dài nói: "315, trước nay em ấy có bao giờ dưới 400 đâu dưới. Lần này thi không khó, em ấy không thi môn đầu tiên, mất trắng 150 điểm. Không biết đã xảy ra chuyện gì, gia đình cũng không nói."

Đường Hình nhắm mắt hỏi: "Bạn ấy ở bệnh viện nào ạ?"

Thầy giáo nói ra một địa chỉ, Đường Hình liền vội vàng chạy đi. Thầy giáo đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới phản ứng kịp, kêu lên: "Đường Hình!!! Trò còn chưa báo nguyện vọng!!!"

Khi Đường Hình chạy tới bệnh viện, Bạch gia một nhà đều đang ngồi nghỉ ở hành lang. Thấy Đường Hình tới, Bạch Tử Hàng tức giận đứng bật dậy, nhíu mày nói: "Anh tới làm gì?"

Đường Hình vẻ mặt dại ra: "Tôi... Tôi thăm cô ấy."

Bạch Tử Hàng vóc dáng nhỏ nhưng sức lực không nhỏ, cậu đẩy hắn: "Anh đi đi, chị của tôi không cần anh thăm."

Đường Hình đương nhiên không chịu hắn nói: "Tôi chỉ nhìn cô ấy thôi... Cô ấy... Cô ấy thế nào?"

Hàng lông mày ngắn tủn của Bạch Tử Hàng nhăn ít lại, quay đầu nhìn ba Bạch. Ba Bạch cũng một người mượt mà mập mạp, ông nhìn Đường Hình: "Cậu chính là bạn trai của Nhụy Nhụy?"

Đường Hình gật gật đầu, ba Bạch phụ đứng dậy đi đến chỗ hắn, một quyền đánh qua. Kỳ thật động tác của ba Bạch không nhanh, Đường Hình thấy rõ, nhưng hắn vẫn đứng yên.

Một quyền này, hắn nên chịu.

Ba Bạch đánh xong mới nói: "Cậy không cần đến xem nó. Tôi không biết hai đứa sao lại thế này, coi như người làm ba tôi đây bất tài đi! Nó trước khi thi đại học không ăn uống tử tế, té xỉu trên đường đi, ba môn còn lại khảo đều là nó căng da đầu cố gắng. Chúng tôi không có phát hiện nó ăn xong xoay người liền nôn, là chúng tôi thất trách. Nhưng... sau khi thi đại học, chúng tôi chú ý tới, nó là ăn không vô, ăn một lần nôn một lần. Vậy nên một quyền này là tôi vì nó mà đánh. Thân làm ba, tôi hy vọng cậu về sau không cần đến nữa."

Đường Hình nghe đến đó, chỉ cảm thấy trong lòng bị ngàn dao vạn tiễn xuyên qua, nước mắt chợt rơi xuống. Hắn như khóc như một đứa trẻ: "Cầu xin bác, để con vào nhìn cô ấy..."

Ba Bạch đang muốn từ chối, giọng của Bạch Nhuỵ từ trong phòng truyền ra: "Ba, để anh ấy vào đi."

Ông quay đầu nhìn cửa phòng, sau đó không cam lòng mở cửa, nói với Đường Hình: "Vào đi!"

Đường Hình khom lưng cảm ơn, lại khom lưng nói xin lỗi, sau đó mới vào phòng bệnh.

Trong phòng tràn ngập hương vị nước sát trùng chỉ bệnh viện mới có, đây là phòng đơn. Bạch Nhụy nằm ở trên giường, bình tĩnh nhìn Đường Hình.

Đường Hình đi đến mép giường, Bạch Nhụy nói với ba Bạch: "Để con nói chuyện với anh ấy."

Chờ ba Bạch đi ra ngoài, Bạch Nhụy mới nhìn Đường Hình hỏi: "Anh tới làm gì? Nhìn xem tôi đáng thương thế nào sao?"

Đường Hình cúi đầu ngồi bên cạnh cô tóc mái che khuất hai mắt. Hắn nói: "Thực xin lỗi, Tiểu Nhụy, có thể... cho anh một cơ hội nữa khônh?"

Bạch Nhụy chớp chớp mắt hỏi: "Bởi vì hiện tại tôi rất đáng thương?"

Đường Hình cười khổ: "Không phải, Tiểu Nhụy, không phải bởi vì em đáng thương."

Bạch Nhụy kỳ quái nhìn hắn: "Không phải đáng thương? Vậy sao anh lại tới đây? Đường Hình, tôi đau khổ anh không tới, tôi vừa sinh bệnh anh liền tới rồi. Anh nói không phải bởi bì tôi đáng thương sao? Dù có phải hay không, tôi đều không tin."

Đường Hình giống như bị Bạch Nhụy nói tới mức máu chảy đầm đìa, hắn nắm chặt tay, dùng sức cắn răng để tránh mình mất khống chế. Hắn nhắm mắt lại, hít sau một hơi, sau đó cúi đầu nghiêm túc nhìn Bạch Nhụy: "Bởi vì anh yêu em! Anh, yêu, em!"

Bạch Nhụy cười. Cô cười rộ lên đẹp như vậy, như sen nở giữa hè, nhưng lời nói lại tàn khốc đến cực điểm: "Anh yêu tôi? Vậy thì tốt quá. Đường Hình, anh hãy nghe cho kỹ. Bạch Nhụy tôi đời này nhất định sẽ không lại lần nữa yêu anh, càng không bao giờ ở cùng anh." Cô dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Anh đi đi!"