【Trừng mắt cái gì, có phải tôi bảo anh để vợ chưa cưới của anh nɠɵạı ŧìиɧ đâu.】
Cố Thừa tức giận đến mức ngực phập phồng. Một lúc, sau đó mới trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh đi cướp Diệp Băng Đồng về.
Vệ sĩ tiến lên, Bùi Việt đương nhiên không đồng ý.
Đối mặt với Cố Thừa, anh ta vốn đã cảm thấy tự ti.
Nếu Diệp Băng Đồng cũng bị cướp đi, anh ta sẽ cảm thấy mình thua đến thảm hại.
"Bạn học Bùi, đây là vị hôn phu của Diệp Băng Đồng. Cậu vẫn nên buông tay đi." Diệp Tiếu với vẻ mặt hóng chuyện: "Tôi biết, cậu thích Băng Đồng. Cậu cũng là loại người không có đạo đức gì, cướp vợ chưa cưới của người khác gì đó, cậu đương nhiên là không ngần ngại. Nhưng Diệp Băng Đồng, cô ấy ít nhiều gì cũng phải cần chút mặt mũi chứ."
Diệp Băng Đồng từ khi Cố Thừa xuất hiện liền tiếp tục giả vờ ngất xỉu, lúc này đột nhiên lông mi run rẩy, cô ta mở mắt, nhẹ giọng nói: "Bùi Việt, buông em ra trước đã."
Vừa rồi còn chìm đắm trong cú sốc Diệp Băng Đồng đã có vị hôn phu. Ngay sau đó, lại bị chính Diệp Băng Đồng yêu cầu buông ra, trái tim Bùi Việt run lên, có chút hoảng hốt buông Diệp Băng Đồng ra.
Vệ sĩ đỡ lấy Diệp Băng Đồng, đứng sang bên cạnh Cố Thừa.
Cố Thừa lạnh lùng liếc nhìn Bùi Việt: "Cậu hại Băng Đồng bị thương, chuyện này, tôi đã báo cảnh sát. Bùi Việt, cậu có thể mong chờ chuyến du lịch trong nhà tù của mình."
【Hả? Sao nam phụ lại biết?】
Diệp Tiếu không nhịn được tò mò.
Bùi Việt cũng có chung một nghi vấn, anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Anh nói bậy."
"Cứ chờ xem." Cố Thừa cười lạnh một tiếng, xoay xe lăn định rời đi.
【Ê, vở kịch hay vậy mà đã kết thúc rồi sao. Nói đến, tôi khá tò mò, nam phụ này tiếp theo định làm gì? Ê ê ê, Diệp Tiếu mày đang nghĩ gì thế! Đã là nam phụ, thì tự nhiên là sẽ tha thứ cho nữ chính rồi!】
Cố Thừa: "..."
Anh quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Tiếu: "Cô, cùng tôi đưa Băng Đồng đến bệnh viện!"
Diệp Tiếu không khỏi trợn trắng mắt: "Tôi còn phải lên lớp!"
Cố Thừa mặt không chút thay đổi nói: "Chiều nay cô chỉ có một tiết, đi bệnh viện rồi quay lại cũng kịp."
Diệp Tiếu cứng họng.
Tên này điều tra thời khóa biểu của cô rõ ràng như vậy để làm gì?
Cô chợt phản ứng lại, Cố Thừa điều tra rõ ràng như vậy hẳn là thời khóa biểu của Diệp Băng Đồng, chỉ là cô và Diệp Băng Đồng học chung lớp, Cố Thừa mới tiện thể biết được của cô.
Diệp Tiếu nhất thời có chút xoắn xuýt.
【A a a a, cái này phải chọn như thế nào đây! Ở lại đây, hẳn là có thể nhìn thấy Bùi Việt bị cảnh sát bắt đi, đi theo thì hẳn là có thể nhìn thấy màn đấu võ mồm của nam phụ và nữ chính. Khó chọn quá khó chọn quá, thật sự là quá khó chọn!】
Cố Thừa lập tức dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người nhìn Diệp Tiếu.
Người phụ nữ này, câu nào câu nấy đều là nam phụ, đây là muốn chọc tức ai!
May là Diệp Tiếu rất nhanh liền không cần phải xoắn xuýt nữa, bởi vì, không lâu sau, cảnh sát liền đến.
Rõ ràng, Cố Thừa đã báo cảnh sát từ sớm, hơn nữa, trong tay cảnh sát hẳn là nắm giữ chứng cứ xác thực, mặc kệ Bùi Việt giải biện thế nào, trực tiếp lôi anh ta đi.
Diệp Băng Đồng nhìn thấy vậy, có chút sốt ruột.
Nhưng tình huống hiện tại, cô ta không dám nói gì, chỉ có thể giả chết.
"Bây giờ có thể đi rồi chứ?" Cố Thừa liếc nhìn Diệp Tiếu.
"Đi đi đi." Diệp Tiếu nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
【Tôi là dưa hấu, nơi nào có dưa là nơi đó có tôi. He he he he.】
Cố Thừa: "..."
Nhóm người này vừa đi, hiện trường lập tức trở nên sôi động.
"Diệp Băng Đồng có vị hôn phu rồi sao? Trước đây sao chưa từng nghe nói qua."
"Hình như là vẫn luôn giấu giếm."
"A a a a, nữ thần của tôi."
"Nữ thần cái gì mà nữ thần. Với loại người như Bùi Việt mà cũng có dính líu, chậc chậc chậc..."