Chương 18

Diệp Bách Lâm này, thậm chí còn có chút thiên vị Diệp Tiếu.

Nếu không, Diệp Tiếu đều kiêu ngạo như vậy rồi, sao anh ấy cũng phải nói vài câu nghiêm khắc chứ.

“Dù sao cũng là con gái ruột, em gái ruột! Diệp Tiếu này, coi như là thật sự bay lên cành cao rồi.”

“Cũng chỉ là đầu thai tốt mà thôi. Tôi nhớ thành tích chuyên ngành của cô ta đều đội sổ? Cuối cùng cũng chỉ làm mất mặt nhà họ Diệp!”

Vẫn là có đủ loại lời bàn tán, nhưng mà, so với việc tất cả mọi người trong sách đều mỉa mai Diệp Tiếu, thì đã hoàn toàn khác biệt.

Diệp Tiếu cũng không quan tâm đến những điều này.

Cô đến đây là để làm nữ phụ độc ác.

Nữ phụ độc ác, cần gì phải có danh tiếng tốt?

Đương nhiên là bản thân vui vẻ là được rồi!

Diệp Tiếu và Diệp Băng Đồng là bạn cùng lớp, tiết đầu tiên là học chung.

Diệp Băng Đồng cố ý đến ngồi bên cạnh Diệp Tiếu.

Diệp Tiếu liếc xéo cô ta một cái.

Diệp Băng Đồng nhỏ giọng nói: “Tiếu Tiếu, anh trai bảo chúng ta phải hòa thuận. Em nghĩ, dù sao chúng ta cũng là chị em, nếu có gì cần giúp đỡ, chị cứ việc nói với em.”

Giọng nói của Diệp Băng Đồng nhẹ nhàng, nhưng lại đang ám chỉ thành tích của Diệp Tiếu không tốt, cần cô ta giúp đỡ.

Diệp Tiếu cười như không cười nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Tôi thật sự cần cô giúp đỡ.”

“Chị cứ nói.” Diệp Băng Đồng vội vàng nói.

Thành tích chuyên ngành của cô ta rất tốt, còn Diệp Tiếu chỉ là một đứa học dốt, chỉ cần Diệp Tiếu mở miệng, cô ta đương nhiên có thể giúp Diệp Tiếu giải đáp thắc mắc, cũng để cho mọi người nhìn xem, Diệp Băng Đồng cô ta, mới là đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn.

“Ồ, tôi khát nước, cô đi rót cho tôi ly nước.” Diệp Tiếu trực tiếp đưa bình giữ nhiệt của mình qua.

Diệp Băng Đồng sững sờ, cô ta không khỏi nói: “Ý của em không phải là giúp đỡ loại chuyện này…”

“Ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt này cô cũng không chịu giúp, vậy tôi còn có thể nhờ vả cô chuyện gì?” Diệp Tiếu hừ lạnh một tiếng, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo.

Đúng lúc này…

Cánh cửa đột nhiên bị người ta đạp một cái thật mạnh.

Diệp Tiếu nhìn về phía cửa ra vào.

Ồ.

Anh đầu vàng xuất hiện rồi!

Tên đầu vàng này trông cũng đẹp trai đấy, nếu không thì làm sao có thể khiến nữ chính mê mẩn được.

Nguyên tác miêu tả như thế này.

“Anh ta nhuộm mái tóc vàng hoe đầy nổi loạn, vẻ mặt kiêu ngạo, bất cần đời, khóe mắt còn có một vết sẹo nhỏ, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến dung mạo tuấn mỹ như thần tiên của anh ta.”

Nam chính Bùi Việt, chính thức ra sân.

Diệp Băng Đồng vừa nhìn thấy Bùi Việt, hai mắt liền sáng lên. Sau đó, không biết cô ta nghĩ đến cái gì, mặt đột nhiên đỏ bừng, rồi cúi đầu, e thẹn không nói.

Bùi Việt dùng ánh mắt đầy chiếm hữu nhìn Diệp Băng Đồng, sau đó sải bước đi đến trước mặt Diệp Tiếu, trong mắt lóe lên tia sáng ác ý: “Cô chính là đại tiểu thư nhà họ Diệp vừa được tìm về? Nhìn tính tình của cô như thế này, tôi ngược lại rất thích. Tối nay, đi chơi với tôi?”

Lời nói đầy ẩn ý của Bùi Việt, trực tiếp thu hút ánh mắt của mọi người.

Diệp Băng Đồng ngẩng đầu lên, sắc mặt lại hơi trắng bệch.

Cô ta biết Bùi Việt là đang giúp cô ta làm nhục Diệp Tiếu. Nhưng mà nghe được những lời này, không biết tại sao, trong lòng cô ta vẫn có chút khó chịu.

Anh ấy… anh ấy thật sự thích tính tình của Diệp Tiếu sao?

Bùi Việt nhìn Diệp Tiếu mặt lạnh như tiền, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa: “Hoặc là, chúng ta bây giờ liền…”

Lời còn chưa dứt…

Chát!

Diệp Tiếu giơ tay lên, lạnh lùng tát vào mặt anh ta một cái.

“Tiện nhân! Cô dám đánh tôi?” Bùi Việt lập tức nổi giận.

Diệp Băng Đồng càng thêm đau lòng, cô ta theo bản năng đứng dậy, cẩn thận sờ sờ mặt Bùi Việt, hốc mắt đỏ hoe: “Tiếu Tiếu! Sao chị có thể bắt nạt bạn học như vậy!”