Chương 3: Sắp Bị Nữ Chủ Bắt Gian

Nữ chủ không muốn lấy danh nghĩa là chị gái mà cùng Giang Dã phát sinh bất cứ quan hệ gì, cho nên lúc phát hiện tâm ý Giang Dã, liền một lòng muốn rời khỏi Giang gia.

Mà Niên Nhu Nhu, chính là đối tượng đính hôn từ nhỏ giữa Giang gia và Niên gia.

Theo đuổi Giang Dã rất lâu đều không có kết quả, liền tính toán gạo nấu thành cơm, nên lên kế hoạch hạ dược Giang Dã trong buổi yến hội hôm nay tại Giang gia.

Nguyên thế giới Niên Nhu Nhu chính là một nữ phụ mà thôi, cho nên việc hạ dược hôm sẽ không thành công, ngược lại còn tạo ra cơ hội cho nữ chủ tỏa sáng, giúp đỡ Giang Dã. Trong lúc đó, hai người lẫn nhau liền xác định tâm ý, gắn bó keo sơn cùng nhau.

Niên Nhu Nhu nổi máu điên, nên đã gây ra các loại ám toán với nữ chủ, nhưng mà không những không thành công cùng Giang Dã kết hôn. Thậm chí còn khiến nam chủ chán ghét, sau khi cầm quyền, hắn liền bắt đầu đả kích, không ngừng đối phó Niên gia, làm cho cô trở nên nghèo túng vô cùng, cuối cùng buồn bực mà chết.

“Tích - công lược nam chủ, đạt được tích phân, tiến vào tiếp theo cái thế giới.” Âm thanh của hệ thống vang lên.

“Do lo lắng nhiệm vụ đầu tiên của ký chủ thất bại, khó khăn trong thế giới này đã đơn giản hóa, cảnh tượng lúc này là cơ hội do hệ thống vì ký chủ sáng tạo.”

…… Nguyên cốt truyện, nữ phụ không thành công lên giường cùng nam chủ, mà còn bị nữ chủ tới kịp lúc mà phỏng tay trên.

Cho nên cơ hội hôm nay chính là Niên Nhu Nhu thành công cùng nam chủ lăn giường.

Nghe được tiếng nữ chủ ngoài cửa, Niên Nhu Nhu không những không có khẩn trương vì bị phát hiện, ngược lại cô lại cảm thấy hưng phấn lên.

Ha, sắp bị bắt gian tận giường, đã rất lâu rồi cô không gặp trường hợp kí©h thí©ɧ như vậy.



“Hệ thống……” Lo lắng của nó đối với ký chủ tựa hồ là dư thừa.

Ngược lại, lúc này nam chủ đang ở trong tình trạng tên đã lên dây, thế nhưng nghe được âm thanh của nữ chủ ngoài cửa, khẩn trương mà … bắn tinh.

Bắn……

Niên Nhu Nhu không dám tin tưởng nhìn anh, cái gì? Cô chỉ vừa mới bắt đầu cảm nhận được chút thích ý của côn ŧᏂịŧ thế mà anh liền xong rồi?

Xong rồi? Chỉ như vậy?

Giang Dã bị ánh mắt khϊếp sợ của Niên Nhu Nhu nhìn chằm chằm đến có chút không được tự nhiên.

Cô ta là đang xem thường mình sao? Cô ta đúng là người phụ nữ chẳng biết xấu hổ.

Giang Dã cố gắng làm giọng nói của mình nghe bình thường một chút, “Chị, em đang thay quần áo, chờ chút sẽ đi ra ngoài.”

Ở đây là lầu hai trên sảnh yến hội, cái lý do thay quần áo này cũng là hợp lý nhất.

Tuy có chút lo lắng, nhưng Phức Bội Chi cũng không hoài nghi, nghe vậy liền rời đi.

Niên Nhu Nhu một tay đem nam chủ đẩy ra, thập phần bất mãn, thậm chí có chút phẫn nộ đứng lên từ trên người anh ta.