Tiếng nhạc trong này cũng không át nổi giọng quát kinh tai của Trần Quốc Anh. Những người xung quanh đều dồn lực chú ý về anh và cô gái run rẫy lùi từng bước nhìn khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại đáng sợ như loài quỷ đang trừng mắt nhìn cô ta. Tiếng xì xầm to nhỏ một vài người trong đám đông đã nhận ra người đàn ông đầy sát khí này là ai họ đưa đôi mắt thương hại về hướng cô gái. Quốc Anh nhếch môi nụ cười này thập phần khiến người khác bất an. Anh xông tới bóp lấy cổ cô ta kéo sát lại giọng bị men rượu làm mất vẻ oai nghiêm giờ giống một kẻ biếи ŧɦái cuồng bạo hơn.
-Cô muốn leo lên giường của tôi?
Cô ta bị dọa lạc mất hồn phách cộng thêm cổ dang bị siếc chặt đến ngạt thở cố ra sức lắc đầu không ngừng. Nước mắt chảy xuống trôi đi lớp masskara nhòe nhoẹt trên cặp mắt hoang mang.
Quốc Anh thấy cô ta lắc đầu thì biểu tình càng không vui tay tăng thêm lực.
Đúng lúc này mấy tên bảo vệ xông lại khi thấy có biến nhưng chưa kịp đυ.ng tới anh thì đã bị quản lí ngăn lại. Tay quản lí toát mồ hôi nhận ra người làm loạn là Trần Quốc Anh. Muốn tồn tại ở cái thành phố này thì tốt nhất đừng chọc giận anh nhưng tình thế trước mắt cản cũng chết mà không cản cũng chết. Xem tình hình Trần Quốc Anh sắp giếc người đến nơi. Án mạng xảy ra lại nhiều người chứng kiến như vậy còn ai dám đến đây?
Trần Quốc Anh mất kiềm chế anh rít lên muốn bẻ gãy cổ cô gái kia. Cô ta giãy giụa kịch liệt tay không ngừng cào cấu ma chảo của anh nhưng không có tác dụng. Sức lực ngày càng yếu dần đi. Mọi người cũng thở không thông trước cảnh tượng này. Tiếng nhạc từ bao giờ cũng tắt hẵn. Cô gái sắp lịm đi mắt trợn tròng đáng sợ. Bỗng Quốc Anh bông tay ra cô ta ngã xuống ngồi sộp trên sàn kịch liệt hớp lấy không khí. Anh như con hổ dữ bước đến đâu người ta liền tránh đường đến đó.
Ngồi trong xe anh gục đầu trên vô lăng tự mỉa mai bộ dạng thãm hại của mình.
Những ngày sau đó mọi thứ im lặng đến lạ thường. Một ngày Trần Quốc Anh không nói quá ba câu mỗi câu không quá ba từ. Anh không nói thuộc hạ của anh cũng không dám nói nhân viên của anh lại càng không dám hé răng. Người ta thường nói sự im lặng là thứ đáng sợ nhất trên đời và định nghĩa này đặt lên Trần Quốc Anh thì nó gấp muôn ngàn lần người thường.
Tại biệt thự nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Hà My đang dốc tâm trí thưởng thức món ngon thì xém chút đã bị sặc chết bởi câu hỏi của Dương Mẫn Kiều mẹ cô.
-Con và Tuấn Kỳ định bao giờ kết hôn?
-Phải đó hai đứa cũng không còn nhỏ.
Ba cô Nguyễn Minh Trí bồi thêm câu.
Nam Tuấn Kỳ dừng động tác đang gấp cá xuống. Đưa ly nước tới cho Hà My. May mà hắn chưa kịp bỏ vào miệng không thì chắc cũng phải phun ra rồi.
Hà My uống xong hốp nước rồi mới vỗ vỗ ngực cho bớt sặc nói.
-Ba mẹ con đã nói con với Kỳ không phải mối quan hệ đó.
Nam Tuấn Kỳ hưởng ứng.
-Dạ. Cháu với Hà My chỉ xem nhau như anh em.
-Lại câu đó. Hai đứa nhỏ này đã lớn vậy rồi còn mắc cỡ.
Mẹ cô vừa nói vừa cười nham hiểm. Nam Tuấn Kỳ và Hà My nhìn nhau cười khổ. Họ biết có giải thích hai vị phụ huynh đây cũng không tin. Không biết đây là lần thức bao nhiêu cô phũ nhận rồi nhưng lần nào cũng bị ba mẹ cô lơ đi nhất quyết không tin tưởng lời Hà My. Tốt nhất là nên chuyển chủ đề cho êm chuyện.
-Ba mẹ không đi du lịch nữa sao?
-Đi mất hai năm ta với ba con cũng chán nước ngoài rồi.
Hà My gật đầu như thông hiểu và tán thành nhưng câu theo sau của ba cô làm cô méo mặt.
-Vậy nên ba với mẹ mới quyết định làm tua du lịch xuyên Việt.
Dương Mẫn Kiều cười xinh đẹp. Nguyễn Hà My không thể phũ nhận thân xác này kế thừa gen di truyền của Dương Mẫn Kiều không ít. Tuy tuổi đã ngoài 40 nhưng mẹ cô vẫn thướt tha dáng ngọc khuôn mặt gần như không thấy nếp mhăn. Nhìn bà không có vẻ gì của những người ở độ tuổi bế cháu chống gậy.
-Tuấn Kỳ cháu và My có muốn đi du lịch cùng bác với ba nó không?
Nam Tuấn Kỳ liếc qua nhìn cô rồi mĩm cười từ chối khéo.
-Cháu cũng rất muốn đi cùng hai bác nhưng việc kinh doanh vẫn còn bề bộn quá…
-Thôi được bác hiểu. Tuổi trẻ nên lo sự nghiệp. Nhưng mà hai đứa cũng nên sớm kết hôn đi hai ông bà già chúng ta muốn cháu lắm rồi. Hay là cứ sinh cháu trước kết hôn sau cũng được.
-Mẹ à lại nói chuyện này!
-Con không nôn nóng nhưng ta nôn. Con gái lớn vậy rồi còn chưa có chồng con nói xem ba mẹ nào không lo.
Đi một vòng lớn lại trở về vấn đề này là sao? Hà My ão não thở một hơi dài trông thấy. Nếu không thể trở về thế giới thật thì chắc cô phải ở đây sinh con đẻ cái thật mất. Nhưng chồng cô sẽ là ai đây? Chuyện này vẫn chưa nghĩ tới a.