Tư Đồ Không cười híp mắt nói:
“A Lạc bây giờ là đồ đệ của ta, ta là sư phụ của nàng, sao hả, các ngươi có ý kiến gì sao?"
Trời ạ, phàm nữ mà Huyền Anh đạo quân nhìn trúng lại bị Tư Đồ Không thu làm đồ đệ!
Lại nghĩ tới chuyện xảy ra trên đại hội tuyển chọn đệ tử, nếu truyền về Côn Luân tiên tông thì chắc chắn sẽ chọc giận Huyền Anh đạo quân. Tất cả mọi người trong tu chân giới đều sẽ biết Huyền Anh đạo quân đoạt đồ đệ không lại Tư Đồ Không của Kiếm Tông.
Mọi người đã không dám tưởng tượng Huyền Anh đạo quân và chưởng giáo khi biết chuyện này sẽ có sắc mặt gì.
Nhưng sau một khắc bọn họ liền phát hiện bản thân mình còn khó bảo toàn, bởi vì Tư Đồ Không nói xong đã đặt tay lên chuôi kiếm...
Còn có, tại sao hắn lại rút bội kiếm ra khỏi vỏ rồi?
Người Côn Luân tiên tông lộ ra vẻ hoảng sợ, ngay cả nụ cười trên mặt Tư Đồ Không cũng biến thành vô cùng dữ tợn trong mắt bọn hắn.
Cái tên Tư Đồ Không này nổi tiếng là hòn đá thối, sẽ không đột nhiên nổi điên rồi gϊếŧ chết bọn hắn chứ?
Nếu chết ở Kiếm Tông, có khi lại bị hủy thi diệt tích cũng không chừng. Ỷ vào địa bàn Kiếm Tông, Tư Đồ Không đúng là có chỗ dựa rất vững chắc.
Thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào Lăng Nguyên chưởng môn. Hắn khoác tay lên vai Tư Đồ Không, cũng ngăn chặn sát ý phát ra. Lăng Nguyên không thèm liếc mắt nhìn đám người Côn Luân tiên tông lấy một cái:
“Các ngươi đi đi.”
Tư Đồ Không ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ rồi cười châm chọc một tiếng:
“Kính xin chư vị thay ta hạ chiến thϊếp với Huyền Anh đạo quân, nếu thích đồ đệ của ta như vậy, chi bằng đánh một trận với ta đây, bất luận sinh tử.”
Mọi người lại lần nữa bị dọa đến run rẩy tim gan, những kiếm tu này thật sự là kẻ điên không cần mạng, đám người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không dám tiếp tục ở lại nữa.
Đợi khi đại điện khôi phục thanh tĩnh an bình, Lăng Nguyên mới nhíu mày:
“Sao ngươi lại tới đây?”
Không phải đã bảo sư đệ ở trong phòng viết kế hoạch dạy học và tổng cương kiếm đạo rồi sao?
Tư Đồ Không nở nụ cười, cũng thu kiếm vào vỏ rồi bĩu môi nói:
“Có người muốn cướp đồ đệ của ta, ta làm sư phụ sao có thể không ra mặt.”
Huyền Anh tên kia thật đúng là chưa từ bỏ ý định nha, vẫn còn mơ ước đồ đệ của hắn.
Ruồi bọ khiến người ta chán ghét đi rồi, Tư Đồ Không cầm lấy danh sách quà tặng bị chưởng môn Lăng Nguyên tiện tay ném lên bàn trà, còn xem rất hứng thú, lông mày nhướng lên:
“Đám người Côn Luân tiên tông này thật sự là ra tay rất hào phóng.”
Nhưng trên mặt hắn cũng không có ý trêu tức, ngược lại còn thêm phần nghiêm trọng.
Tư Đồ Không biết rõ A Lạc chướng mắt những người tu chân giới cao cao tại thượng, dối trá ngang ngược.
Như vậy Huyền Anh đạo quân vì sao lại chấp nhất muốn thu một người có tư chất bình thường như A Lạc làm đồ đệ chứ?
Huyền Anh muốn thu đồ đệ thì chỉ cần nói một tiếng, muốn loại đệ tử nào mà không có, cần gì phải cố chấp như vậy, còn chịu đưa ra nhiều lễ vật trân quý đến mức này, không thể không khiến cho người ta hoài nghi là có mưu đồ khác.
Dù đã bị A Lạc cự tuyệt tại chỗ mà ngày hôm nay còn có thể cử người tới Kiếm Tông muốn đưa nàng về.
Tư Đồ Không lắc đầu:
“Thật là kỳ quái, A Lạc và Huyền Anh đạo quân vốn không có quen biết gì, lại không có quan hệ thân thiết, sao lại cứ khăng khăng muốn có được nàng?”
Lăng Nguyên như có điều suy nghĩ, hắn rũ mi xuống nói với Tư Đồ Không:
“Mấy ngày nay ngươi đừng có nghĩ tới việc lén chạy xuống núi nữa, lo bảo vệ đồ đệ của ngươi cho tốt đi.”
Tư Đồ Không bất đắc dĩ gật đầu nói: “Ta biết rồi mà.”
Phải lựa chọn giữa đồ đệ và rượu ngon, thật đúng là làm khó hắn.