Huyền Anh thản nhiên giải thích, "Không biết tại sao tâm thần vẫn không yên, ngay cả nhập định cũng không thể tĩnh tâm được.”
Hắn cảm giác dường như mình đã bỏ lỡ cơ duyên gì đó.
Người có tu vi cao như Huyền Anh cũng có thể bói toán một chút. Thiên cơ tuy không phải thứ mà tu sĩ có thể tùy tiện rình mò, nhưng hắn loáng thoáng cảm thấy chuyện này có liên quan đến tiểu cô nương trong đại hội tuyển chọn kia.
Lại liên hệ đến việc trong mấy năm gần đây trong lòng hắn có gông cùm xiềng xích bởi vì cái chết của Yểu Yểu. Tu vi không tiến ngược lại còn bị lùi, chuyện này vẫn không có cách giải quyết.
“Nói như vậy, tiểu cô nương kia có lẽ có thể hóa giải chướng ngại trong lòng ngươi.”
Chưởng giáo khẽ vuốt râu dài, trong lòng coi trọng A Lạc hơn vài phần, đây chính là vấn đề tu hành của Huyền Anh. Huyền Anh là một trong những tượng đài của Côn Luân tiên tông, không thể khinh thường.
Chưởng giáo trầm tư một lát rồi hứa hẹn, “Ta sẽ cố hết sức nghĩ biện pháp.”
Huyền Anh gật đầu, xem như đạt được mục đích chuyến đi này.
Lục Cảnh theo chân Huyền Anh rời khỏi đại điện, cung kính nói, "Ta sẽ mau chóng an bài một chỗ ở Lạc Anh Phong cho tiểu sư muội.”
Ngay cả chưởng giáo cũng lên tiếng, lần này hẳn là hắn sẽ có thêm một vị sư muội. Trong đầu nghĩ tới tiểu sư muội hoạt bát đáng yêu ngày xưa, Lục Cảnh hơi giật mình nhưng rất nhanh đã khôi phục nụ cười ôn nhuận như ngọc trên mặt.
Sở dĩ Lục Cảnh có thể trở thành đại đệ tử của Huyền Anh phần lớn là vì hắn làm việc chu toàn, rất nhiều chuyện không cần Huyền Anh nói cũng có thể làm tốt, lần này cũng thế.
Huyền Anh gật đầu, nhẹ giọng nói, "Ừ.”
Nhưng nhớ tới tính tình kiệt ngạo không nghe lời của A Lạc, Huyền Anh khẽ nhíu mày. Nếu không phải vì sự tu hành của chính mình thì Huyền Anh tuyệt đối chướng mắt loại phàm nữ tư chất ngu dốt, thiếu dạy dỗ còn không biết tốt xấu này. Ngoại trừ dung mạo ra thì nàng ta chẳng thể sánh bằng một góc Ninh Yểu Yểu.
Nghĩ đến ngày sau nàng trở thành đệ tử của mình, sống ở Lạc Anh Phong lại làm việc vô lễ, tính tình ngoan cố không chịu nổi, có khi sẽ làm hỏng thanh danh của hắn.
Huyền Anh lập tức cảm thấy không vui, bèn lạnh lùng cảnh cáo Lục Cảnh, "Chờ đến lúc nàng thành đệ tử của ta, ngươi cần phải dạy quy củ đệ tử cho nàng ta thật tốt, không thể nhân từ nương tay.”
Xem ra sư tôn rất không thích vị tân sư muội này, đáy lòng Lục Cảnh không khỏi có chút thương hại nhưng vẫn không do dự gật đầu, "Vâng, sư tôn.”
. . .
Toàn bộ Kiếm Tông còn không biết người của Côn Lôn Tiên Tông đã nhớ thương tiểu sư muội tương lai của bọn họ, lúc này nhìn A Lạc bình yên vô sự đi ra Luyện Kiếm Tháp, tất cả mọi người hoàn toàn sợ ngây người.
“Tiểu sư muội mất bao nhiêu thời gian?” Có đệ tử khϊếp sợ lẩm bẩm nói.
“Hình như mới một nén nhang.”
Đệ tử nói lời này bị sư huynh bên cạnh nắm chặt cánh tay, giọng nói kích động đến có hơi thất thố, "Đó chính là phá vỡ kỷ lục mà chưởng môn từng lập ra!”
“Thiên phú kiếm đạo của tiểu sư muội phải tốt đến mức nào?”
Chưởng môn Lăng Nguyên nghe nói là đệ tử có tư chất ưu tú nhất Kiếm Tông từ trước tới nay, lúc còn trẻ chỉ dùng có một canh giờ đã ra khỏi Luyện Kiếm Tháp, tạo ra kỷ lục khiến toàn bộ tông môn đều phải khϊếp sợ.
Sau khi Lăng Nguyên chấn hưng tông môn tới nay, cũng có không ít đệ tử ưu tú tinh anh muốn khiêu chiến Luyện Kiếm Tháp, nhưng không dễ để thông qua thí luyện, người giỏi nhất cũng cần đến ba canh giờ. Bây giờ từ một canh giờ đột nhiên bay lên thành một nén nhang, loại trình độ này khiến người ta chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn lên.
Ngay cả Tư Đồ Không cũng lâm vào ngơ ngác. Đây thật sự là đồ đệ của hắn sao? Lúc trước hắn mất bao lâu nhỉ? Hình như là hai canh giờ.