Côn Luân tiên tông thì khác, hiện giờ bọn họ đang ngồi ở vị trí thủ lĩnh chính đạo nên ánh mắt của tu sĩ khắp thiên hạ đều nhìn chằm chằm vào, thanh danh và thể diện đương nhiên cực kỳ quan trọng.
Việc này không thể trách sư tôn Huyền Anh đạo quân, vậy cũng chỉ có thể đổ lên người Lục Cảnh. Lúc trở về Lục Cảnh đã chuẩn bị sẵn tinh thần mình sẽ bị trách phạt.
Chưởng giáo thở dài, "Việc này cũng không thể chỉ trách ngươi.”
Chưởng giáo không phải người không biết lý lẽ, hiểu được việc này mặc dù xuất phát từ khi Lục Cảnh truyền tin, nhưng sự tình sau đó phát triển như thế này thì dù là ai cũng không lường trước được, bất kể đó là Huyền Anh đích thân tới đại hội tuyển chọn hay là Tư Đồ Không xen vào việc của người khác. Một đệ tử nho nhỏ như Lục Cảnh dù có mặt ở đó cũng không làm được gì. Lục Cảnh nói những lời này chủ yếu là để gánh tội thay sư tôn hắn mà thôi.
Chưởng giáo lại vuốt râu dài nói, "Tiểu cô nương kia thì sao?”
Lý do Huyền Anh cố ý muốn thu nàng làm đồ đệ thì chưởng giáo sau khi xem truyền tin của Lục Cảnh đã biết rõ ràng. Từ khi đệ tử nhỏ nhất của Huyền Anh là Ninh Yểu Yểu rơi xuống Uyên Lĩnh, khúc mắc này đã tồn tại trong lòng hắn không ít năm, thậm chí còn trở ngại đến việc tu hành của hắn.
Chưởng giáo cũng không phải không nghĩ tới việc cho Huyền Anh thu thêm mấy đệ tử để giải tâm kết, trong đó có không ít thiếu niên hài đồng hoặc tiểu công tử thế gia có thiên phú tốt, nhưng cuối cùng đều bị Huyền Anh cự tuyệt. Chưởng giáo bất đắc dĩ đành phải từ bỏ ý định.
Hiện giờ Huyền Anh đột nhiên lại coi trọng một người và muốn thu làm đồ đệ, cho dù chỉ là bởi vì dung mạo nữ tử này tương tự với tiểu đồ đệ của Huyền Anh nhưng tư chất bình thường, chưởng giáo cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng một tiểu cô nương phàm nhân lại kiên trì không chịu bái Huyền Anh làm sư phụ, ngay cả chưởng giáo nghe xong đều cảm thấy kinh ngạc. Hơn nữa có Kiếm Tông tham gia, việc này cũng càng thêm phức tạp.
Lục Cảnh càng cúi thấp đầu, "Nàng đã bị đưa tới Kiếm Tông rồi.”
Nếu hắn phát hiện sớm và lập tức đưa người về Côn Lôn tiên tông thì đã không xảy ra nhiều phiền toái như vậy.
Chưởng giáo hơi nhíu mày, "Vậy thì có hơi khó rồi.”
Đổi thành tông môn khác, muốn có một người thì chỉ cần nói vài câu. Nhưng chưởng môn Kiếm Tông vì bảo vệ tiểu sư đệ của hắn, e là sẽ giữ người lại chứ tuyệt đối không chịu nhường.
Nhớ năm đó sau khi Chính Ma đại chiến, gần như mọi người đều chắc chắn rằng Kiếm Tông sẽ suy bại không gượng dậy nổi. Kết quả xuất hiện nhân vật như Lăng Nguyên, không chỉ cự tuyệt sự giúp đỡ của các tông môn khác mà còn có thể vực dậy Kiếm Tông.
Lăng Nguyên là chưởng môn đời thứ mười chín của Kiếm Tông, dù nhiều năm qua hắn ở sâu trong núi không ra ngoài nhưng các tông môn khác đều không ai dám xem thường hắn. Mà tu vi kiếm thuật của hắn rốt cuộc đã đạt tới cấp độ nào cũng không ai biết được, chỉ biết lần trước hắn vì sư đệ Tư Đồ Không mà tiêu diệt hang ổ ma tu chỉ bằng ba nhát kiếm, lại còn ra vào ma vực như chốn không người.
Lục Cảnh lại nói với chưởng giáo chuyện của Cố Ngọc Lung, chưởng giáo khẽ nhíu mày, "Bảo y tu trong tông môn khám cho nàng, sau khi tỉnh lại thì tra hỏi xem chuyện gì xảy ra.”
Trong lúc chưởng giáo và Lục Cảnh nói chuyện, Huyền Anh bỗng nhiên xuất hiện, trên mặt vẫn là băng tuyết nhiều năm không thay đổi.
“Sư tôn.” Lục Cảnh lập tức hành lễ, Huyền Anh không nhìn hắn mà nhìn về phía chưởng giáo.
Chưởng giáo kinh ngạc, sau khi từ buổi tuyển chọn đệ tử trở về, Huyền Anh đạo quân vẫn luôn không vui mà bế quan. Chưởng giáo cho rằng hắn lại muốn bế quan một khoảng thời gian thật dài, không ngờ còn chưa được mấy ngày đã đột nhiên đi ra.