Dương Nguyên ngồi xuống cạnh Lệ Ngọc. Anh cũng không biết tại sao mình phải đuổi theo cô nhưng anh cũng không muốn cô đột ngột đi như thế. Anh mở miệng nói.
- Thím Út...
- Xin lỗi! Tôi còn trẻ không làm thím anh nổi đâu?
Lệ Ngọc đột nhiên cắt lời, làm anh cũng chưng hửng, lời nói đến miệng cũng bị nghẹn lại luôn. Lệ Ngọc là cố tình bắt Dương Nguyên phải sửa lời nhưng anh biết phải gọi cô là gì đây a?
Thấy Dương Nguyên bị nghẹn muốn nói mà không biết mở lời thế nào, làm cho Lệ Ngọc thật mắc cười. Lệ Ngọc không sợ cái vẽ bề ngoài của Dương Nguyên, bởi vì cô biết, anh không phải người xấu.
Xe bắt đầu từ từ lăn bánh, Lệ Ngọc quay mặt nhìn ra cửa sổ xem phong cảnh bên ngoài. Một hồi lâu sau, cuối cùng, Dương Nguyên cũng không thể cứ im lặng mãi được, đành phải mở miệng hỏi.
- Thím... à... vợ chú Út...
- Xin lỗi! Tôi đã trả của nên không còn là vợ trên danh nghĩa của em anh nữa. Xin gọi cho đúng!
Lệ Ngọc lại lạnh lùng ngắt lời.
Dương Nguyên tiếp tục nghẹn nhưng lần này anh cũng mau tìm lại lời nói.
- Thôi được! Vậy tôi sẽ gọi là cô. Cô biết chuyến xe này sẽ đi đâu sao?
Thế nhưng, Lệ Ngọc lại hỏi lại Dương Nguyên.
- Anh không biết chữ à?
Dương Nguyên lại bị nghẹn. Cô có cần lạnh lùng đến thế không hả? Anh chỉ là sợ cô không biết mình sẽ đi đâu thôi mà? Bị người ta lừa mua vé lên thành phố rồi không biết đường về. Cho nên anh mới quyết định đi theo lên xe, để lên tới trên đó, cô thấy sợ cũng có người đưa cô về. Nhưng ngặt nỗi, Lệ Ngọc cứ làm Dương Nguyên nghẹn hoài, anh cũng không biết nói làm sao. Thôi đành quyết định im lặng đi theo cô lên tới trên đó vậy.
Tuy nhiên, một hồi sau Lệ Ngọc lại mở miệng.
- Vì sao anh lại đi theo tôi?
Dương Nguyên hơi bất ngờ, khoảng mấy giây sau, anh mới lấy lại tinh thần, lên tiếng đáp.
- À... tôi nghĩ là cô không biết xe này đi đâu nên tôi mới đi theo...
- Phụt... ha ha ha...
Lệ Ngọc đột nhiên phụt cười. Rồi bỗng nhiên đưa tay vỗ vỗ vai Dương Nguyên như là một người bạn thân thiết.
- Cảm ơn ông anh đã quan tâm! Tôi ghi nhận tấm lòng đó. Nhưng mà... tôi biết chữ chứ không phải dốt đặc, cho nên tôi biết mình sẽ đi đến đâu và sẽ làm gì. Anh yên tâm tôi sẽ không bị bắt cóc.
Dương Nguyên vừa sững sờ, lại vừa kinh ngạc. Sững sờ là vì đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái vỗ vai, cũng như lần đầu tiên thấy một cô gái có thể phóng khoáng như vậy. Lệ Ngọc là một cô gái từ nhỏ lớn lên ở thôn quê sao? Không thể tin được? Còn kinh ngạc là vì Lệ Ngọc nói cô biết chữ. Nhưng không phải lúc trước, Lệ Ngọc một chữ bẻ đôi cũng không biết sao? Sao bây giờ lại biết rồi?
Như hiểu thắc mắc trong lòng Dương Nguyên. Lệ Ngọc bèn nói.
- Có những thứ đừng bao giờ nhìn bề ngoài của nó.
Lệ Ngọc chỉ nói như vậy, Dương Nguyên muốn nghĩ sao thì nghĩ. Chứ Lệ Ngọc cũng không thể nào nói, cô là xuyên qua được, mà có nói, anh ta cũng không tin.
Dương Nguyên nghe cô nói thế thì nghĩ rằng bấy lâu nay là cô giả vờ để chờ cơ hội mà thoát ly. Xem ra, cô cũng đã có kế hoạch tỉ mỉ rồi. Dương Nguyên cũng thật khâm phục. Anh bèn hỏi.
- Vậy bây giờ cô định lên thành phố để làm gì?
Lệ Ngọc thản nhiên đáp.
- Chưa biết! Lên đó rồi tính!
Anh nhíu mày hỏi.
- Vậy cô có người quen hay bà con gì ở trên đó không?
Lệ Ngọc trả lời dứt khoát.
- Không!
Dương Nguyên rất ngạc nhiên.
- Bây giờ xe lên tới trên đó cũng bảy tám giờ tối, cô một mình lên đó vậy... sẽ ở đâu?
Lệ Ngọc thản nhiên.
- Thì khách sạn, nhà nghỉ... ở tạm một đêm, hôm sau sẽ đi kiếm việc làm.
Dù là thời buổi còn khó khăn như thế nào, thì thành phố, nhà nghỉ và khách sạn, vẫn luôn luôn không thiếu. Cái khó là hôm sau Lệ Ngọc phải đi tìm việc làm đây. Tuy Lệ Ngọc cũng chưa biết tìm công việc gì, nhưng với kinh nghiệm bươn chải nhiều năm của cô, không lẽ lại không thể sống được ở thời buổi này sao. Lệ Ngọc tin mình nhất định sẽ làm được.
Dương Nguyên lại hỏi.
- Vậy cô muốn tìm công việc gì?
Lệ Ngọc nhún vai.
- Chưa biết! Lên đó rồi tính!
Dương Nguyên nghĩ cũng đúng, lên đó mới biết được.
Hai người lại tiếp tục im lặng. Lệ Ngọc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Nhìn cảnh hoàng hôn sắp tàn trên những cánh đồng xanh lúa xanh bát ngát. Xa xa, còn nhìn thấy khói bếp nhà ai đang thổi lửa nấu cơm chiều. Tâm hồn nhạc sĩ trong Lệ Ngọc lại rạo rực. Thật muốn sáng tác một bài hát về cảnh chiều đồng quê này a.
Nghĩ liền làm. Lệ Ngọc bèn lấy cuốn vở và cây bút chì trong giỏ đồ ra. Không ngần ngại đặt lên trên giỏ, để trên đùi mà viết. Mấy anh em nhà Dương Nguyên đều có đi học, dĩ nhiên, là tập vở và viết cũng sẽ còn sót lại. Lệ Ngọc tiện tay lấy một quyển vở thừa và một cây viết cũng đâu có sao. Tuy rằng, vở vào thời điểm này, giấy không bằng thế kỷ 21 và viết cũng chỉ có thể là bút chì, nhưng có còn hơn không.