Một tuần sau.
Khi Lệ Ngọc xuất viện thì mọi chuyện cũng đã trở nên yên ắng. Cuộc sống của cô cũng đã trở lại bình thường như trước kia. Lệ Ngọc cũng có làm một buổi tiệc nhỏ mời mấy người Dạ Thảo, Thu Trang để xem như mừng cô vượt qua tai nạn. Họ không có biết gì nên trong thời gian cô nằm viện cũng vô cùng lo lắng cho cô. Tiệc này xem như là cảm ơn họ vậy.
Lúc Dạ Thảo lấy quà ra tặng cô, đột nhiên khựng lại một chút như là đang ngạc nhiên một điều gì đó. Nhưng rồi ngay sau đó, cô ấy lại bình thường lại ngay. Vì phản ứng của cô ấy rất nhanh nên cũng chẳng ai để ý thấy.
Một lúc sau, Dạ Thảo mới kéo áo Minh Quân nói khẽ vào tai.
- Chết rồi! Em cầm nhầm món quà của anh Hai để tặng chị Lệ Ngọc rồi!
Minh Quân cũng khẽ hỏi.
- Quà anh Quang là cái gì?
Dạ Thảo lắc đầu.
- Không biết!
Thấy vẻ mặt lo lắng của Dạ Thảo. Minh Quân liền an ủi.
- Chắc không sao đâu. Lát về anh Quang có hỏi thì mua lại cho anh ấy là được.
Dạ Thảo cũng cảm thấy có lý nên cũng gật đầu.
- Ừm...
Tan tiệc.
Lệ Ngọc mới mở mấy món quà ra xem, tới món quà của Dạ Thảo thì thấy vô cùng lạ mắt. Đó là một nhánh hoa hồng giả nhưng lại tỏa ra một mùi hương ngọt ngào nồng nàn quyến rũ, khiến người ta khó mà cưỡng lại. Lệ Ngọc không khỏi hít vào nhiều lần.
Thấy rất thú vị nên cô cũng gọi ba người Hiếu Minh, Dương Nguyên và Khôi Nguyên đến để khoe. Cả ba người cũng đều cảm thấy kỳ lạ, hoa giả sao có thể phát ra mùi thơm? Ban đầu họ cũng nghĩ là do xịt nước hoa nhưng cái mùi này cũng hoàn toàn không giống nước hoa cho lắm. Nghiên cứu tìm kiếm một hồi mới phát hiện ở giữa nhụy hoa có một khối sáp nhỏ, và đó chính phát nơi phát ra mùi thơm. Nhưng chỉ có một khối sáp nhỏ xíu mà phát ra mùi thơm nồng nàn khắp phòng như thế này thì đúng là lần đầu tiên họ thấy. Bốn người rất thích thú không ngừng chuyền tay nhau ngửi đóa hoa đặc biệt này.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau thì mọi người đều cảm thấy đầu váng mắt hoa. Trong lúc ý thức còn đang thanh tỉnh một chút, Lệ Ngọc đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhưng mà, đã quá muộn để cô có thể phản ứng. Cô ngã ngồi xuống sô pha, và từ từ chìm vào bóng tối.
……….
Khi tỉnh lại, Lệ Ngọc phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ nhưng cũng rất sang trọng. Nhìn xung quanh không thấy ai, cô không khỏi nhíu mày. "Ai đã bắt mình đến đây? Mục đích là gì?"
Lệ Ngọc định ngồi dậy thì bất chợt nghe tiếng mở chốt cửa. Cô vội nhắm mắt vờ chưa tỉnh. Lệ Ngọc muốn biết, ai là kẻ đã bắt cóc mình.
Lệ Ngọc cảm nhận tiếng bước chân người đó đang đến gần. Sau đó, người đó nắm lấy bàn tay cô mà hôn lên nốt ruồi trên đó.
Chỉ cần cử chỉ này thôi, vậy là Lệ Ngọc đã biết ai là thủ phạm rồi. Ngoài tên Dương Quang thì còn ai trồng khoai đất này nữa. Chỉ có hắn mới có sở thích quái đản là thích hôn lên nốt ruồi của cô thôi. Quả nhiên, đóa hoa hồng kỳ lạ đó là do hắn cố tình mượn tay Dạ Thảo đưa đến. Chỉ là không biết Dạ Thảo có biết đó chính là thuốc mê không? Còn ba người Hiếu Minh, Dương Nguyên và Khôi Nguyên nữa. Không biết hắn có làm gì họ không.
Có điều, cô nghĩ mãi cũng không ra. Là vì sao Dương Quang lại làm ra cái trò bắt cóc này chứ? Hắn không sợ mọi người biết được, lúc đó hắn không những sẽ mất hết danh tiếng mà còn có thể sẽ đi tù sao?
Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên, Lệ Ngọc cảm giác một bàn tay đang cởi từng nút áo của mình ra.
Cô hốt hoảng mở bừng mắt, lập tức bật dậy, nhanh như cắt nắm cổ áo mình xoay người tránh né. Ánh mắt đề phòng nhìn chầm chầm Dương Quang.
- Dương Quang! Anh muốn làm gì?
Dương Quang cười tà, cũng nhanh chóng bắt lấy hai tay cô đè xuống giường.
- Em nói xem?
Lệ Ngọc làm sao có thể chống lại một kẻ mạnh mẽ như hắn. Cô giãy giụa, hốt hoảng hô lên.
- Dương Quang! Mau thả tôi ra để mọi người biết anh bắt cóc tôi thì danh tiếng anh cũng chẳng còn đâu...
Dương Quang thở dài lắc đầu.
- Haiii... Lệ Ngọc... em quá hiểu anh trong khi anh lại không thể nào nhìn thấu suy nghĩ của em. Nhưng hủy hoại em thì anh không nỡ, cho nên chỉ có thể bắt em thuộc về anh thôi.
Nghe giọng điệu của Dương Quang thì Lệ Ngọc đã hiểu hắn muốn làm gì rồi. Nhưng tiếc thay, dù cho cô có cố giãy giụa, la hét thế nào cũng vô dụng. Hắn tháo cà vạt trói tay cô đưa lêи đỉиɦ đầu, rồi xé toạc quần áo cô ra. Và hắn đã không khỏi sững sờ bởi vì trên vai, trên ngực và gần rốn cô đều có những nốt ruồi mà hắn yêu thích, đặc biệt là nốt ruồi son ngay ngực.
- Lệ Ngọc... em sinh ra có phải là để dành cho anh không? Thật quá tuyệt vời...
Hắn lập tức hôn lấy hôn để lên những điểm yêu thích đó khiến Lệ Ngọc không khỏi run lên.
Cả hai đời, đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông chạm vào như vậy. Lệ Ngọc cũng coi như là đã có một đời chồng, mặc dù là hữu danh vô thực, cô cũng còn là xử nữ, nhưng mà, đối với chuyện trinh tiết cô cũng không xem trọng cho lắm. Từ lúc bắt đầu ly hôn bỏ chồng, trong tư tưởng của cô đã không quan trọng chuyện đó nữa. Bởi vì một khi cô bôn ba ngoài đời thì tất nhiên có nhiều tai nạn ngoài ý muốn sẽ phải xảy ra. Cô cũng đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra rồi.
Tuy nhiên, lúc này đây, bị một kẻ mà cô chán ghét chạm vào. Cảm giác sợ hãi kèm theo ghê tởm lại bùng lên trong lòng. Cô không muốn, không muốn bị tên này làm nhục.