Nồi cháo gà đã xong, Lệ Ngọc và con Lụa mới dọn lên bàn và lên mời cả nhà xuống ăn. Khi đi lên, Lệ Ngọc mới phát hiện là hai ông anh chồng và bà chị dâu cũng đã có mặt. Gia đình của nam chính cũng có đông anh em, bốn trai, hai gái. Hai cô con gái đều đã có chồng, hai người anh cũng có vợ. Anh lớn nhất hiện tại đang ở trên thành phố là ông chủ hãng gì đó. Nguyên chủ tuy là con dâu Út trong nhà nhưng cũng không rành lắm. Còn anh thứ hai thì đã ra riêng, cũng là chủ cửa hàng gạo thóc lớn nhất nhì chợ tỉnh.
Có mỗi ông anh đứng hàng thứ ba, ở nhà gọi anh Tư thì... nói sao nhỉ? Nghe nói đã có hai đời vợ nhưng đều về ở không được mấy tháng thì người té sông chết đuối, người thì đang đi trên đường đột nhiên bị cây ngã đè chết. Từ đó, ai cũng bảo anh ta có số sát thê nên không ai dám gả con gái cho nữa. Bản thân anh ta cũng nghĩ vậy, thế cho nên cũng không muốn cưới vợ tiếp. Hiện tại đang phụ bán gạo với ông anh thứ hai tức anh Ba.
Trong tiểu thuyết không có đề cập đến nhân vật này, chỉ nói gia đình của nam chính có bao nhiêu thành viên thôi. Nhưng do Lệ Ngọc đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nên cũng biết đôi chút về anh ta. Người này lớn hơn nguyên chủ 4 tuổi, đã 26 tuổi rồi, mặt mày để râu ria xồm xoàn nhìn rất hung dữ. Nguyên chủ vốn rất là sợ ông anh chồng này, hễ thấy anh ta từ xa là đã trốn mất dạng. Từ lúc đến đây tới giờ, cũng là lần đầu Lệ Ngọc gặp anh ta và cả vợ chồng của anh thứ Ba nữa. Có điều Lệ Ngọc cũng không hề quan tâm. Cô đang chuẩn bị đánh một trận cuối để thoát ly khỏi cái nhà này. Sau này đối với họ, cô cũng chẳng có quan hệ. Vì thế mà cô cũng không muốn để ý chi nhiều.
Lệ Ngọc bước lên thưa.
- Con mời má, anh chị Ba, anh Tư, cậu Út và cô xuống ăn cơm.
Mọi người cũng không nói gì về cách Lệ Ngọc xưng hô với "chồng" là "cậu". Bởi vì, Lệ Ngọc lớn hơn chồng 2 tuổi, xưng như vậy cũng không sai. Tuy nhiên, họ lại không hề biết rằng, cô xưng như vậy, tức là đang xem người chồng đó là em. Lệ Ngọc tuy cũng không quan trọng việc chồng nhỏ tuổi hơn mình nhưng quan điểm của cô, thì khi nào là hai bên yêu nhau, tự nguyện đến với nhau kìa. Còn như vầy, Lệ Ngọc chỉ có thể xem hắn ta là em thôi.
Tuy chỉ có bảy người nhưng vẫn chia ra một bàn bên nam và một bên nữ. Lệ Ngọc hiện vẫn đóng vai trò nàng dâu thảo nên tự động mυ"ŧ cháo cho mẹ chồng trước, rồi tới người xung quanh, cuối cùng mới là mình. Vì thể hiện lòng hiếu khách nên Lệ Ngọc cũng gấp rất nhiều thịt bỏ vào chén của nữ chính Dạ Thảo, đồng thời, nở một nụ cười được xem là thân thiện nhất. Lệ Ngọc liếc thấy nam chính Khôi Nguyên cũng liếc sang đây, khẳng định là nhìn Dạ Thảo rồi. Nhưng Lệ Ngọc cũng vờ không hề hay biết.
Mặc dù Lệ Ngọc bây giờ đã trở thành nữ phụ trong tiểu thuyết nhưng cô cũng không hề ghét nam chính và nữ chính. Họ hoàn toàn không có lỗi gì cả, có lỗi là cái tập tục cũ kỹ trong hôn nhân mà một số gia đình vẫn luôn cố gìn giữ nó. Con cái phải hiếu thảo, ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ là không sai, nhưng cũng đâu phải chuyện gì cũng bắt con cái phải nghe theo đâu, đặc biệt là chuyện hôn nhân, hạnh phúc của con cái.
Khôi Nguyên và Dạ Thảo cũng là nạn nhân, nhưng mà so với nguyên chủ thì họ đã cố gắng để phá tan cái tập tục cũ kỹ đó, họ dứt khoát đến với tình yêu của mình, giành lấy hạnh phúc của mình. Còn nguyên chủ, tuy cũng là nạn nhân nhưng lại chấp nhận cái tập tục cổ hủ đó, vô tình tự đẩy bản thân mình đến đường cùng của sự tuyệt vọng và đau khổ. .
TruyenHDCàng đáng trách hơn nữa, phải là những người đã sinh thành ra nguyên chủ mới đúng. Họ trọng nam khinh nữ, con gái sinh ra chẳng những không được đi học, mà còn gieo vào đầu toàn là cái gì tam tòng tứ đức, đàn bà chỉ có thể ở sau bếp... tùm lum, toàn là thiệt thòi cho người phụ nữ không. Ngay cả khi lấy chồng mà không có mặt chú rể thì cũng vẫn gả. Chỉ vì cái lời hứa của hai ông cha già mà đẩy con gái mình vào nhà tù của hôn nhân nghiệt ngã, con gái không phải là con sao? Con gái có tội gì chứ? Thật ấm ức!
Lệ Ngọc vừa húp cháo vừa nghĩ về bản thân nguyên chủ mà có phần nuốt không trôi. Bỗng nhiên, chị dâu ngồi kế bên nhìn vào cô rồi nhìn vào Dạ Thảo, trong mắt xẹt qua một tia ác ý. Sau đó hướng Dạ Thảo nói.
- Dạ Thảo nè! Em là bạn học của chú Út nó ở bên nước ngoài, vậy chắc tình cảm cũng vô cùng thân thiết phải không?
Câu này nghe có vẽ bình thường nhưng thí dụ chỉ có mình chị ta và Dạ Thảo thì Lệ Ngọc không nói. Đàng này, Lệ Ngọc ngồi một đóng chình ình ở đây mà dám nói, bộ tưởng cô ngu không biết chị ta muốn gì sao? Chị ta là muốn thử xem phản ứng của cô sẽ thế nào? Cô không nghĩ rằng bà chị dâu này lại thích đốt nhà người ta như vậy. Nhưng mà... Lệ Ngọc cũng đang tìm cơ hội đốt lửa, không ngờ chị ta lại tự dưng đưa mồi, ngu gì không nhận. Tuy nhiên, cô phải xem nữ chính của chúng ta sẽ đáp thế nào đây?
Dạ Thảo cũng thản nhiên đáp.
- Dạ! Em và Khôi Nguyên đều ở xứ lạ quê người, lại cùng một quê nên đúng là tình cảm sẽ thân thiết hơn các bạn học chung khác ạ!
Ồ... đúng là không chổ nào để bắt bẽ.
Tuy nhiên, bà chị dâu lại hỏi tiếp.
- Ủa? Không lẽ học bên đó cũng chỉ có em với chú Út là cùng quê thôi hả?
Dạ Thảo gật đầu đáp.
- Dạ đúng ạ! Cùng một nước thì rất nhiều nhưng cùng tỉnh luôn thì cũng chỉ có hai đứa em thôi ạ!
Nói xong, Dạ Thảo cũng lén liếc nhìn sang Lệ Ngọc một chút.
Dạ Thảo đây là đang sợ Lệ Ngọc hiểu lầm sao?