Hai người cứ sánh bước mà đi giống như một cặp tình nhân trên vỉa hè. Đột nhiên, Hiếu Minh hỏi.
- Cô và Dương Nguyên chỉ đơn giản là chòm xóm cùng quê thôi sao?
Lệ Ngọc thở dài lắc đầu.
- Haiii... thực ra anh ta từng là anh chồng của tôi đó!
Hiếu Minh kinh ngạc.
- Cô đã có chồng?
Lệ Ngọc đáp.
- Chỉ là đã từng thôi nhưng cũng không thể gọi là có chồng được.
Hiếu Minh:?????
Lệ Ngọc bắt đầu đem quá khứ của nguyên chủ ra để kể.
- Tôi sinh ra trong một gia đình thủ cụ bài tân. Con gái chỉ có thể ở sau bếp, không được lên nhà trên, cũng không được đi học. Hôn nhân thì cha mẹ đặt đâu thì phải ngồi đó không dám cãi, cũng không thể cãi.
Nửa năm trước nguyên chủ bị gả cho em trai của Dương Nguyên, nhỏ hơn đến hai tuổi, có điều lại là người có học thức, đang du học ở nước ngoài. Nhưng cậu ta cũng không muốn cuộc hôn nhân này nên lễ cưới không có mặt chú rể. Trong đêm tân hôn chỉ bước vào tân phòng có vài phút, chưa ngồi xuống mép giường đã bỏ ra ngoài mặc kệ nguyên chủ khóc hết nước mắt. Sáng ra còn bị mẹ chồng khiển trách là không biết cách làm vợ, để chồng bỏ đi.
Hiếu Minh nhíu mày, khó chịu nói.
- Đâu phải là lỗi tại cô, tại sao đè đầu cô ra khiển trách chứ?
Lệ Ngọc thản nhiên đáp.
- Đơn giản bởi vì tôi là con dâu. Anh chưa từng nghe người ta ví cái câu "kiếp làm dâu cay đắng trăm bề, dùng nước mắt để chan cơm" đó sao. Chồng thương thì đỡ một chút, gặp mà chồng ghét bỏ thì kể như nửa đời sau sẽ là địa ngục trần gian.
Hiếu Minh lại hỏi.
- Còn người chồng đó thế nào?
- Cậu ta trời chưa sáng đã lên đường tiếp tục đi du học rồi.
Nhưng tới khi trở về lại dẫn về một cô gái khác, vừa đẹp, vừa sang, vừa có học thức hơn cô vợ cưới hỏi đàng hoàng này về mọi mặt. Nói là bạn học nhưng nhìn cử chỉ thân thiết, ánh mắt yêu thương của hai người mà bảo là bạn bè bình thường, quỷ nó mới tin. Nhưng cũng nhờ vậy mà cũng trong ngày hôm đó, cô đã có cơ hội tự giải phóng bản thân mình thoát khỏi cái kiếp làm dâu, con ở không lương.
- Cô giải phóng bằng cách nào? _ Hiếu Minh tò mò.
Lệ Ngọc bắt đầu đem chuyện cô tự giải phóng mình kể từ đầu tới cuối cho Hiếu Minh nghe. Nghe xong, Hiếu Minh không khỏi dựng cho cô một ngón tay cái.
- Phải công nhận cô hay thật đấy! Vậy còn Dương Nguyên vì sao đi cùng với cô.
Lệ Ngọc thành thật đáp.
- Anh ta là đuổi theo tôi, sợ tôi nghĩ quẩn làm chuyện dại dột. Thấy tôi leo lên xe đò đi thành phố, anh ta tưởng tôi không biết chữ bị gạt đi lên đây nên mới theo luôn lên đây chứ sao.
Hiếu Minh không khỏi khen ngợi.
- Chú ấy tốt thật, sao cha mẹ cô không gả cô cho chú ấy nhỉ?
Lệ Ngọc nhún vai.
- Anh ta có hai đời vợ rồi! Nhưng mà đều cưới về không bao lâu thì chết cả. Cho nên người ta nói anh ta có số sát thê không ai dám gả con gái nữa, cả anh ta cũng tin điều đó nên cũng không dám cưới vợ tiếp.
Hiếu Minh gật đầu, khẽ nói.
- Ra là vậy?
Hiếu Minh chợt nhận ra điều gì, bèn thắc mắc hỏi.
- Này... cô nói nhà cô không cho cô đi học vậy sao cô biết chữ, biết tính toán, còn biết đàn và viết nhạc nữa.
Lệ Ngọc biết chắt Hiếu Minh sẽ hỏi câu này. Mà cô cũng đã nghĩ sẵn lý do rồi, cũng tương tự như nói với Dương Nguyên mà trả lời.
- Nếu tôi nói tôi học lỏm được, anh tin không?
Nếu là người khác nói thì chắc chắn Hiếu Minh sẽ không tin nhưng với cô thì... anh đáp.
- Tôi tin!
Lệ Ngọc lại khá ngạc nhiên.
- Vì sao?
Anh đáp.
- Vì cô rất khác người!
Lệ Ngọc co quắp khóe miệng, ý anh ta nói cô là quái thai hay biếи ŧɦái đó hả? Nhưng thôi kệ! Anh ta nghĩ sao thì nghĩ, miễn cô không cần phải giải thích dong dài thì được rồi.
Đi đến hẻm vào nhà trọ, đột nhiên Hiếu Minh khựng lại nhìn chầm chầm vào một người đang đi ra. Người đó đang đi nhìn thấy Hiếu Minh cũng đứng chựng lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ban đầu là kinh ngạc nhưng sau đó lại nổi lên sát khí khó mà dấu được. Lệ Ngọc còn tưởng hai người sẽ nhào lên đánh nhau nữa cơ. Cho nên cô đã lập tức dời bước, tránh sang một bên từ sớm rồi. Nếu hai kẻ này thực sự đánh nhau thì cô cũng sẽ không bị liên lụy.
Tuy nhiên, Lệ Ngọc đã lo lắng hơi nhiều rồi. Chỉ chốc lát sau, người thanh niên đối diện, tuổi cũng khoản bằng tuổi Hiếu Minh, chợt lên tiếng nhưng lại bằng giọng khá là mai mĩa.
- Ai dô... không ngờ lại gặp được ông chủ Hiếu Minh ở đây nhỉ? Thật vinh hạnh quá đi!
Hiếu Minh cũng đáp lại.
- Không dám! Gặp được ông chủ Trung tâm, nhà hát Dương Quang ở đây tôi mới thật sự là vô cùng vinh hạnh đấy!
Lệ Ngọc vô cùng kinh ngạc. Dương Quang! Người này không phải anh trai của nữ chính Dạ Thảo sao? Trong tiểu thuyết cũng nói người này có trung tâm băng đĩa và nhà hát lớn nhưng tính tình vô cùng khó khăn, kẻ phản đối Dạ Thảo và Khôi Nguyên đến với nhau, ủng hộ vị hôn phu do cha mẹ áp đặt của Dạ Thảo. Lúc đọc đến khúc hắn dùng thủ đoạn cố tình chia cắt Dạ Thảo và Khôi Nguyên, cô không khỏi mắn hắn máu chó phun đầu. Một thằng anh khốn nạn vì quyền lợi không màng tình thân.
Cũng may Dạ Thảo là người cứng cỏi, sẵn sàng đứng lên đấu tranh bảo vệ quyền tự do hôn nhân của mình, bỏ trốn cùng Khôi Nguyên ra nước ngoài, anh ta mới không làm gì được. Tuy nhiên, 10 năm sau trở về, dù cha mẹ Dạ Thảo đã đồng ý hai người, nhưng vị anh trai này vẫn còn phản đối. Có điều cũng có làm gì được đâu, ngược lại, bản thân tự giam mình trong chiếc l*иg cổ hủ ấy, cô đơn đến suốt cuộc đời.