Chương 4: Fan Cố Loan?

Nhưng sau đó, cô đã dần thu hút rất nhiều fans bằng tính cách và sự chăm chỉ của mình, cộng thêm fan couple với Cố Loan.

Cuối cùng được các fans ra sức cày cuốc, debut thành công ở vị trí Center.

Về phần Dung Lăng, mặc dù nàng cũng được debut, nhưng vì không có điểm nổi bật nào ngoài khả năng ca hát, nên phần lớn đều chỉ hút được fans là người qua đường chứ không hút được fan cứng.

May mắn là nàng cũng có đủ thực lực, thế nên trèo được lên vị trí thứ 5, là người cuối cùng trong danh sách 5 người debut.

Sau đó, Dung Lăng có làm cái gì thì cũng luôn được xếp dưới Ninh Mộ Tuyết, chính xác hơn là làm nền.

Hơn nữa, lúc quay chung, có người còn nghi ngờ nàng động tay động chân gì với cô, khiến Dung Lăng bị toàn dân mạng chửi rủa, tiếp theo đó là bị phong sát.

Không chỉ vậy, ngay cả công việc kinh doanh của gia đình nàng cũng bị ảnh hưởng, lao dốc không phanh.

Cuối cùng thì Dung Lăng bị té lầu mà chết.

Nhưng lần này, nàng sẽ không bao giờ giẫm phải vết xe đổ năm xưa, còn Ninh Mộ Tuyết thì cũng đừng hòng debut ở vị trí Center một cách suôn sẻ.

Càng nghĩ, ánh mắt Dung Lăng lại càng tối đi, nàng từ trên cao mà nhìn xuống vị trí mấy người cố vấn.

Cố Loan là người ngồi ở giữa ban cố vấn, anh ta đang nhận xét người đang biểu diễn trên sân khấu. Từ góc độ của mình, cô có thể thấy rõ một bên sườn mặt tinh xảo, đẹp đẽ của người kia.

Ninh Mộ Tuyết nhìn theo tầm mắt của nàng nhìn qua, nhận ra Dung Lăng đang nhìn Cố Loan, không biết tại sao, cô ấy lại có chút không vui: "Cậu cũng là fan của thầy Cố sao?"

Fan của Cố Loan? Dung Lăng sững người, bỗng cảm thấy có chút buồn cười.

Kiếp trước cô thân bại danh liệt, phần lớn đều là do Ninh Mộ Tuyết. Nhưng cũng không thiếu phần của Cố Loan đâu, bây giờ nàng còn hận đến mức muốn băm anh ta ra đây này, nghĩ sao có thể là fan được chứ?

Theo bản năng, Dung Lăng muốn phủ nhận, nhưng sau đó nàng lại nghĩ lại.

Hầu hết các thực tập sinh có mặt ở đây đều bị khí chất kia của anh ta hấp dẫn. Nếu nàng cứ thẳng thừng phủ nhận, vậy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Thế là, Dung Lăng đành giả vờ làm một thiếu nữ ngây thơ: "Đúng vậy, thầy Cố có thể vừa hát vừa nhảy, lại đẹp trai nữa chứ, ai mà không thích cho được?"

Quả nhiên, ngay khi nàng nói lời này, Ninh Mộ Tuyết cũng hơi đỏ mặt, gật đầu suy nghĩ gì đó: "Nhưng chúng ta là thực tập sinh, cũng không nên dính líu gì đến các cố vấn."

Tuy lòng đã Dung Lăng tràn đầy sự giễu cợt, nhưng vẫn gật đầu nói: "Ừm, cậu nói đúng, thần tượng mà đi yêu đương đã chết dở rồi. Vậy nên chuyện giữa thực tập sinh và cố vấn lại càng không thể."

Nhưng Ninh Mộ Tuyết có thể, ai bảo trong cái thế giới này, cô là con trời chứ.

Mặt Dung Lăng hiện lên vẻ chế giễu.

Thời gian hai người nói chuyện, trên sân khấu lại có thực tập sinh mới ra biểu diễn.

Không biết đã qua bao nhiêu nhóm, cũng cơ hơn trăm thực tập sinh bước ra. Cho dù là ở trong một nhóm hay biểu diễn đơn độc trên sân khấu như Dung Lăng, thì tổng thời gian cũng chỉ được khoảng nhiêu đó, không hơn không kém.

Từ sáng đến tối, nhiều thực tập sinh đã đói rã rời, tuy vậy, họ vẫn phải diễn cái nét hừng hực năng động.

Mặc dù đã tích cốc hàng ngàn năm, nhưng ở thế giới này, Dung Lăng chỉ là người phàm trần. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được cơn đói đã lâu không thấy, theo bản năng mà sờ sờ bụng.

Đang nghĩ ngợi sau khi quay xong mình sẽ ăn gì, thì một người nào đó bên cạnh đã đưa qua cho cô một túi bánh mì.