Chương 12: Ôm ôm

Đương nhiên, Dung Lăng không thể nói cái kế hoạch này cho người khác biết, nàng nhấp môi mỉm cười: "Tôi chỉ muốn giúp đỡ chút thôi, sao mấy cậu lại nghiêm túc thế."

Vừa nói, nàng vừa rửa tay sạch sẽ, đưa xuống dưới máy sấy tay, hong khô, sau đó chuẩn bị rời đi.

Kh đi ngang qua, La Văn Văn bĩu môi không vui: "Cái loạn phế vật như Ninh Mộ Tuyết kia, cho dù cậu có chăm chỉ thế nào đi chăng nữa, cậu ta cũng không thể nhảy được đâu."

Dung Lăng dừng lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Cậu ấy không phải là phế vật."

Nếu Ninh Mộ Tuyết là một kẻ phế vậy, vậy chẳng phải nàng còn tệ hơn một kẻ phế vật sao?

La Văn Văn không biết mình đã vô tình chửi lây Dung Lăng một câu, còn tưởng nàng đang đang bênh vực Ninh Mộ Tuyết, cô ta sững người một lát, không biết nên trả lời thế nào.

Dung Lăng không lên tiếng, đi ra ngoài, lúc cửa nhà vệ sinh vừa mở ra, bên ngoài có một người.

Là Ninh Mộ Tuyết, nhìn thấy dáng vẻ có phần đờ đẫn kia, chắc hẳn cô đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện bên trong, lúc này, trạng thái của cô cũng không ổn lắm, mím môi đầu cúi thấp, không nói một lời.

Nói xấu rồi còn bị chính chủ nghe thấy, La Văn Văn và thực tập sinh kia cũng có chút mất tự nhiên, hắng giọng, đi ra ngoài.

Ninh Mộ Tuyết cúi đầu, giọng tủi thân: "Dung Lăng..."

Đôi môi của Dung Lăng khẽ nhúc nhích, nhưng trước khi nàng tính phun ra một câu an ủi giả dối, thì Ninh Mộ Tuyết lại vồ tới, ôm nàng thật chặt.

"Dung Lăng, cậu tốt quá à." Ninh Mộ Tuyết ôm eo nàng, vùi đầu vào vai: "Cậu chính là người bạn thân nhất của cả đời mình."

Để mặc cô ôm mình như vậy, khóe môi Dung Lăng hiện lên một nụ cười khó hiểu, nàng vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Hửm, phải không đấy?"

"Đương nhiên!" Ninh Mộ Tuyết gật đầu không chút nghĩ ngợi: "Bạn thân nhất nhất nhất luônnnn."

Ninh Mộ Tuyết cao hơn Dung Lăng nửa cái đầu, khi ôm lấy nàng, cô như đã quên mất chuyện bị nói xấu hồi này, thậm chí còn đưa mũi ngửi ngửi tóc của Dung Lăng: "Dung Lăng, cậu dùng dầu gội gì vậy? Thơm quá à!"

Dung Lăng bị cô ôm đến mức không thở nổi, thế là nàng nhân cơ hội này, lùi lại vài bước, thoát khỏi vòng tay của Ninh Mộ Tuyết: "Tôi không nhớ, nếu cậu muốn thì tý về tôi sẽ xem lại."

"Ừm..." Ninh Mộ Tuyết gật đầu, lúc này cô mới nhớ ra mục đích mình đi tìm nàng: "Đúng rồi, sắp giờ cơm trưa rồi, cùng nhau đi xuống nhà ăn không?"

Hóa ra đã đến giờ ăn trưa, Dung Lăng gật đầu: "Được..."

Vừa bước vào nhà ăn, ta có thể ngửi thấy mùi thơm nóng hổi, các thực tập sinh tham gia chương trình đến từ khắp nơi, thậm chí có cả các thực tập sinh nước ngoài.

Và để phù hợp với khẩu vị của mọi người, đội ngũ hậu cần của chương trình có thể nói là rất tận tâm, các món ăn được phục vụ rất đa dạng, đầy màu sắc và hương thơm, có thanh đạm có cay nồng, đồ ăn nhẹ và bánh ngọt cũng không thiếu.

Nhưng đáng tiếc là, hầu hết tất cả các thực tập sinh đều luôn chọn những món ăn để duy trì vóc dáng thon gọn mảnh mai, thế nên các món được chọn nhiều nhất đều rất giàu protein.

Món ngon không ai đυ.ng đũa, chả khác nào người giỏi không được trọng dụng, Dung Lăng đứng trước quầy, duỗi ngón tay mảnh khảnh ra, thản nhiên nói: "Cái này, cái này, và cái này, à còn nữa, lấy cho tôi thêm món súp bao tử nữa."

Dì phục vụ đứng sau tủ kính tự hỏi liệu có phải bản thân đã nghe nhầm không: "Gái ơi, con có thể ăn hết nhiều món như vậy hả?"

Dung Lăng khẽ cúi đầu: "Ừm, nếu không đủ, tôi sẽ lấy thêm."